Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 472: Độc Giác Tiên

Hàn Sâm không dám động đậy, nhìn chằm chằm con Độc Giác Tiên (Dịch: bọ hung sừng chữ Y) bích lục óng ánh đang bò ra từ trong khe hở.
Độc Giác Tiên lớn chừng quả đấm, tốc độ bò cũng không nhanh, khe hở kia cũng không phải rất lớn, chui mấy lần, Độc Giác Tiên mới chui ra được.
So sánh với chiếc hộp vuông màu vàng và tinh hạch mô phỏng, con Độc Giác Tiên này hiển nhiên có chút ngốc, bò tương đối chậm, thoạt nhìn cũng không biết bay, cứ như vậy chầm chậm bò ở trên mặt đất.
Bò được vài bước, cái sừng của nó đâm vào một tượng đá tinh thể, vậy mà nó đần tới nỗi không biết đổi hướng, móng vuốt giãy dụa vẫn còn muốn bò tới phía trước, nhưng rõ ràng là khí lực của nó rất nhỏ, căn bản không đẩy nổi tượng thần, giống như là bánh của xe hơi mô hình loại nhỏ quay tại chỗ.
Hàn Sâm nhìn một hồi, phát hiện ra nó thật sự vừa đần lại không có lực lượng gì, không thể so với những đồ đạc quỷ dị như chiếc hộp vuông màu vàng, thoạt nhìn không có chút nguy hiểm gì cả.
Suy nghĩ, Hàn Sâm liền từ trong lỗ tai tượng thần bò ra, ở đằng xa nhặt một khối tinh thạch ném tới bên cạnh con Độc Giác Tiên kia.
Con Độc Giác Tiên kia bị âm thanh tinh thạch rơi xuống đất dọa một cái, rốt cục không phân cao thấp cùng tượng thần nữa, xoay người bò qua chỗ khối tinh thạch vừa rơi xuống.
Rất nhanh, Độc Giác Tiên liền đụng tới khối tinh thạch kia, khối tinh thạch kia lớn hơn nắm đấm, nó dùng cái sừng ở phía trước húc vài cái, vậy mà chỉ hơi lay động tinh thạch, không thể đẩy tinh thạch đi.
- Trong số những đồ chơi mà Tinh Tộc làm ra, vậy mà cũng có thứ vô dụng như vậy sao?
Trong lòng Hàn Sâm kinh ngạc, đi đến bên cạnh con Độc Giác Tiên kia, duỗi tay ra nắm lấy lưng nó, bắt con Độc Giác Tiên kia lại.
Con Độc Giác Tiên kia lập tức giống như là con rùa bị lật ngửa, móng vuốt không ngừng bắt loạn, nhưng lại không bắt được cái gì, lực lượng của nó quả thật rất nhỏ, cũng không thể từ trong tay Hàn Sâm giãy dụa thoát.
- Đây là sủng vật nhỏ do Tinh Tộc tạo ra à?
Hàn Sâm cẩn thận nhìn một chút, trên thân sủng vật này có khắc rất nhiều chủng loại đồ án thần bí kia của Tinh Tộc, giống như là loại ở trên cánh cửa tinh thể màu đen vậy, có chút phức tạp giống như lõi đồng hồ cơ.
Dùng ngón tay sờ lên móng vuốt của Độc Giác Tiên, móng vuốt của Độc Giác Tiên lập tức bắt được ngón tay của Hàn Sâm, nhưng mà cũng không có lực lượng quá lớn.
Con Độc Giác Tiên kia bắt được ngón tay của Hàn Sâm liền bò lên trên mu bàn tay hắn, sau khi móng vuốt ôm lấy cổ tay Hàn Sâm liền bất động, chit chít kêu hai tiếng với Hàn Sâm.
Hàn Sâm thấy nó thật sự không có tác dụng gì, liền lười tiếp tục để ý đến nó nữa, đi thẳng tới chỗ khe hở bị lựu đạn của Lý Minh Đường nổ ra.
Lựu đạn của Lý Minh Đường không biết là loại lựu đạn gì, khiến mặt đất tinh thể nứt ra một mảng nhỏ, khe hở dài đến một xích.
Hàn Sâm tiến tới chỗ khe hở nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Bên dưới khe nứt là một căn phòng hình tròn, bên trong vậy mà có hơn mười viên tinh thể màu tím, loại tinh thể này Hàn Sâm đã từng thấy qua, chính là loại tinh thể có thể xúc tiến đại não phát triển mà Kỷ Yên Nhiên từng để cho Hàn Sâm dùng qua kia.
Hàn Sâm muốn xuống dưới lấy những viên tinh thể kia, nhưng mà trên người hắn lại không mang theo vũ khí, đây dù sao cũng chỉ là một thế thân, Hàn Sâm lại sợ thế thân bị bọn Lý Minh Đường đuổi theo hủy diệt, cho nên cũng không lưu lại thú hồn gì ở trên người nó.
Dùng lực lượng của Trùng Giáp Kỵ Sĩ, muốn tay không đào cái khe hở này ra hiển nhiên không thực tế, Hàn Sâm chỉ có thể ở chỗ này chờ bản thể của mình và Kỷ Yên Nhiên đi tới, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp tiến vào bên trong gian phòng phía dưới lấy đi mấy viên tinh thể kia.
Bản thể và Kỷ Yên Nhiên còn cách nơi này một đoạn nữa, Hàn Sâm liền ở một bên tìm một chỗ ngồi xuống, đùa nghịch Độc Giác Tiên ở trên tay.
Thoạt nhìn con vật này vô cùng xinh đẹp, lại rất vụng về, chơi đùa cũng rất thú vị.
Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên dọc theo đường hầm đi thẳng tới, Hàn Sâm nói cho Kỷ Yên Nhiên tình huống ở bên này, liền mang theo Kỷ Yên Nhiên đi tới.
Hàn Sâm còn miêu tả bộ dáng của Độc Giác Tiên cho Kỷ Yên Nhiên nghe, Kỷ Yên Nhiên cũng không biết đó là thứ gì, phỏng đoán có khả năng là một loại đồ gì đó của Tinh Tộc.
Sau khi hai người tới nơi, Hàn Sâm thò tay bắt lấy Độc Giác Tiên, thu hồi Trùng Giáp Kỵ Sĩ vào trong Hồn Hải.
- Đồ đạc do Tinh Tộc chế tạo, bình thường đều có tác dụng đặc biệt, ví dụ như chiếc hộp vuông màu vàng mà anh vừa nói tới, trên thực tế đó là tinh hạch thủ vệ, nó có thể phát ra đao ánh sáng, ngay cả chiến giáp cũng có thể tùy ý chém đứt, thân thể của nhân loại càng khó có thể ngăn cản, trừ phi tốc độ rất nhanh, có thể thừa dịp nó chưa kịp sử dụng đao ánh sáng đánh nát tinh hạch, nếu không thì chỉ có thể chạy trốn. Đồ vật không có tác dụng gì giống như thứ này, trong di tích Tinh Tộc đúng là tương đối ít thấy.
Kỷ Yên Nhiên cũng cầm lấy Độc Giác Tiên xem xét mấy lần, cũng không nhìn ra chỗ nào đặc biệt.
- Dù gì cũng là xuất phẩm của Tinh Tộc, dù là một món đồ chơi, đó cũng là đồ hiếm có, mang về có lẽ có thể bán được không ít tiền đi?
Hàn Sâm nhìn Độc Giác Tiên, trong mắt đều là tiền bay.
- Cũng có rất nhiều người thích sưu tầm đồ vật của Tinh Tộc, nếu tìm đúng người, quả thật có thể bán được rất nhiều tiều.
Kỷ Yên Nhiên gật đầu nói.
- Vậy trước tiên giữ nó lại đi.
Hàn Sâm cất Độc Giác Tiên vào bên trong một túi áo, người lại đi tới khe hở bên kia, trực tiếp mở ra chiến giáp sinh vật, dùng chiến giáp mở rộng cái khe hở kia ra.
Đào hơn 20 phút, cuối cùng cũng mở rộng cái khe hở kia để cho một người có thể đi xuống, Hàn Sâm thu hồi chiến giáp lại liền chui vào.
Trong gian phòng cũng không có những vật gì khác, chỉ có hơn mười viên tinh thể màu tím giống như đá cuội nằm rải rác trên mặt đất, Hàn Sâm từng khối nhặt lên, tổng cộng có 16 khối, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Trước đây Kỷ Yên Nhiên đã nói với hắn, loại tinh thể này được nhân loại gọi là “tinh thể trí não “, mặc dù có có rất nhiều di tích Tinh Tộc, nhưng mà số lượng cũng không nhiều.
Trong một vài di tích cỡ nhỏ, có thể tìm được một hai khối tinh thể trí não đã rất tốt, thậm chí có lúc không tìm thấy đâu.
Trong một vài di tích lớn hơn, tìm được bảy tám khối cũng đã là thu hoạch không nhỏ, trong lịch sử khai quật của nhân loại, một lần nhiều nhất, cũng chỉ đào bới ra hơn 100 khối tinh thể trí não, một lần kia đã khiến toàn bộ Liên Minh chấn kinh.
Ở đây thậm chí có 16 khối tinh thể trí não, đây tuyệt đối là thu hoạch vô cùng khả quan.
- Nếu như anh muốn dùng những khối tinh thể trí não này, cũng chỉ có thể dùng ở đây, nếu không lúc trở lại chiến hạm bị quét hình, tinh thể trí não sẽ không qua mắt được trí tuệ nhân tạo.
Kỷ Yên Nhiên thấy Hàn Sâm cao hứng như vậy, liền nói với Hàn Sâm một tiếng.
- Vậy thì dùng đi, chúng ta mỗi người một nửa, vợ chồng kết hợp, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu.
Hàn Sâm nói xong liền chia tinh thể trí não ra thành hai phần, mình cầm tám khối, cho Kỷ Yên Nhiên tám khối.
Kỷ Yên Nhiên vốn không muốn, nhưng nghe Hàn Sâm nói xong lại có chút vui mừng nhận lấy tám khối tinh thể trí não:
- Trong vòng mười hai tiếng chỉ có thể dùng một khối, nếu không đại não sẽ chịu kích thích quá lớn, sẽ sinh ra một ít vấn đề nhỏ.
Hàn Sâm gật đầu, trực tiếp dán một khối tinh thể trí não lên trên trán mình, hắn lập tức cảm thấy có một dòng điện dũng mãnh tràn vào trong đại não, khối tinh thể trí não kia cũng lập tức hóa thành tro bụi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận