Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1901. Phật tộc được triệu hồi

“Thanh Ly, ngươi nói cái gì vậy?” Đỗ Lệ Xá đứng ở bên cạnh Thanh Ly không nghe rõ, nàng nhìn Thanh Ly hỏi.
“Ta cảm thấy chữ viết của Phật tử Vô Hoa này còn không đẹp bằng của Hàn Sâm” Thanh Ly trả lời.
Câu nói đó của Thanh Ly đã bị những đệ tử Nguyệt Hạ Viện nghe được nhưng họ chỉ cho là Thanh Ly nói chữ của Hàn Sâm đẹp, một đệ tử của Nguyệt Hạ Viện nói: “Thanh Ly, chiêu Niêm Hoa Chỉ này của Vô Hoa không chỉ đơn giản là chữ đẹp đâu, chủ yếu là ý cảnh lợi hại ở trong đó, chữ có đẹp hay không cũng chẳng phải là điều quan trọng.”
Thanh Ly đáp lại: “Ta cũng đang nói đến ý cảnh, ý cảnh trong chữ của Phật tử Vô Hoa ta cảm thấy không lợi hại bằng ý cảnh trong chữ của Hàn Sâm”
Tất cả mọi người nghe thấy vậy đều không tin lắm, ngoại trừ Hắc Cương thì trong số bọn họ không có ai biết Hàn Sâm có đao ý khủng khiếp như thế nào.
Rebecca nhìn Thanh Ly rồi hỏi: “Thanh Ly, ngươi nhìn thấy chữ của Hàn Sâm lúc nào? Trong chữ viết của hắn có ý cảnh gì?”
“Ta mới nhìn thấy mấy ngày trước, ý cảnh trong chữ viết của hắn chính là ý cảnh Nha Đao.” Thanh Ly nói.
Rebecca nghe thấy vậy thì lắc đầu nói: “Chỉ sợ không có khả năng lắm, Hàn Sâm mới luyện Nha Đao được bao lâu chứ? Hơn nữa hắn vẫn chỉ là một Nam Tước, đừng nói đến việc bây giờ hắn khó có khả năng ngưng tụ được đao ý, mà cho dù có thể ngưng tụ được đao ý thì cũng không sánh bằng ý cảnh Niêm Hoa Chỉ của Vô Hoa được, dù sao dưới tình huống ý chí và kinh nghiệm cấp Vương thì mới có thể tiến hóa thành ý cảnh, Hàn Sâm cũng không phải là Phật tộc, làm sao một Nam Tước có thể có được đao ý như vậy chứ?”
“Nói vậy cũng đúng, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy ý cảnh khắc trong chữ của Hàn Sâm cao hơn so với Vô Hoa.” Dù thế nào thì tu vi của Thanh Ly vẫn còn thấp, nàng cũng chỉ có cảm giác như vậy thôi chứ không dám khẳng định chắc chắn.
Bọn người Hàn Sâm và Cố Khuynh Thành cũng đều đã nhìn thấy chữ viết của Vô Hoa, Cố Khuynh Thành có hơi ngạc nhiên nói: “Ý cảnh của tiểu hòa thượng này cũng không tệ lắm nhỉ.”
Lời nói này của Cố Khuynh Thành vô cùng tự nhiên, dưới cái nhìn của nàng thì ý cảnh của Vô Hoa cũng chỉ có thể coi là không tệ mà thôi.
Chỉ nói về lực lượng đơn thuần thì sinh vật bên trong Tí Hộ Sở kém hơn đại vũ trụ gen rất nhiều, nhưng nếu bàn về ý cảnh và sự hiểu biết đối với võ đạo thì Tí Hộ Sở và đại vũ trụ gen lại không có sự chênh lệch.
Trình độ kiếm thuật của Cố Khuynh Thành là cao nhất ở bên trong Tí Hộ Sở, kiếm ý cũng ở mức độ cao cấp nhất, năng lực của nàng ở trong đại vũ trụ gen không mạnh nhưng đối với phương diện hiểu biết về kiếm thuật và kiếm ý thì tuyệt đối không thua kém cấp Vương, thậm chí còn mạnh hơn một chút.
Phần lớn sinh vật xuất thân từ Tí Hộ Sở cũng đều như vậy. Đương nhiên cũng có một số ngoại lệ, ví dụ như Vương Vũ Hàng, hiểu biết của hắn đối với võ đạo cũng không phải đặc biệt mạnh nhưng so với những Tử Tước Bá Tước khác thì lại mạnh hơn rất nhiều.
“Cũng không tệ lắm sao? Khẩu khí của ngươi đúng là lớn thật, ý cảnh của Vô Hoa cũng chỉ là không tệ lắm, vậy thì cái gì mới được xem là tốt chứ?” Người đầu trâu ở bàn đối diện oang oang hỏi.
Đương nhiên Cố Khuynh Thành không có hứng thú tranh luận về võ đạo với một tên đầu trâu, thậm chí còn không thèm để ý đến hắn.
Hàn Sâm nhìn màn biểu diễn của Vô Hoa thì trong lòng cũng hơi ngẩn ngơ.
Lúc hắn đọc “Vô Lượng Kinh” cũng đã cảm thấy thuật gen của Phật tộc hơi kì lạ. Hôm nay nhìn thấy màn biểu diễn của Vô Hoa, hắn đã biết †ại sao bản thân mình lại có cảm giác kỳ lạ rồi.
Tính từ Phật Vương cho đến Vô Hoa, mặc dù sức mạnh mà bọn họ sử dụng không giống nhau lắm, nhưng mà loại cảm giác này Hàn Sâm lại thấy thật quen thuộc, làm cho hắn nghĩ tới một kẻ vô cùng đáng sợ.
Hàn Sâm đặt ý niệm của mình chìm vào trong hồn hải, giữa hư không có một tòa tháp cổ lơ lửng đứng đó, bức hoàng trên tháp có viết hai chữ “Thiên Mệnh”.
Ý thức chìm vào bên trong tháp Thiên Mệnh, hắn nhìn thấy người mặc áo giáp và Cổ Ma bị nhốt lại trên đỉnh của tòa tháp Thiên Mệnh.
Kể từ khi Cổ Ma bị Hàn Sâm bắt vào tháp Thiên Mệnh, người mặc áo giáp hận không thể lột da rút gân Cổ Ma mà ăn thịt, tiếc là bọn họ bị nhốt riêng ra, cho nên người mặc áo giáp không thể gặp được Cổ Ma, chỉ đành suốt ngày gào thét chửi bới Cổ Ma.
Cổ Ma đã bị nhốt lâu như vậy rồi mà chẳng tỏ ra lo lắng chút nào, mỗi ngày đều khoanh chân ngồi thiền giống như lão tăng đang nhập định, hoàn toàn không thèm để ý tới tiếng gào thét la mắng của người mặc áo giáp.
Ban đầu Hàn Sâm vẫn còn thường xuyên quan sát Cổ Ma, sau đó lại phát hiện tên này đúng là như đang ngồi tử thiền thật, bao nhiêu năm như vậy mà cũng không hề nhúc nhích, sau đó dần dần hắn cũng ít chú ý tới hơn.
Hôm nay nhìn thấy màn biểu diễn của Vô Hoa, cuối cùng Hàn Sâm cũng nghĩ ra tại sao lại có cảm giác kỳ lạ này rồi, bởi vì cảm giác mà những người Phật tộc kia mang đến cho Hàn Sâm lại vô cùng giống với Cổ Ma.
“Chẳng lẽ trong thân thể của Cổ Ma có gen Phật tộc sao?” Hàn Sâm âm thầm suy đoán.
Dường như Cổ Ma cảm nhận được cái gì đó, hắn mở mắt nhìn về phía Hàn Sâm, bị nhốt nhiều năm như vậy rồi mà ánh mắt của hắn vẫn †rong veo như cũ, giống như dòng suối trong trẻo không nhiễm chút bụi bặm nào vậy.
Nhưng nếu nhìn lâu sẽ phát hiện ra dường như dòng suối trong suốt dường như không có đáy, sâu hun hút tựa như vực thẳm nơi đáy biển.
“Ngươi muốn biết cái gì?” Cổ Ma đột ngột mở miệng hỏi.
Hàn Sâm có hơi giật mình, trong lòng đầy ngạc nhiên: “Tên Cổ Ma này bị nhốt ở trong tháp Thiên Mệnh mà vẫn có thể cảm nhận được ta đang nhìn trộm hắn, đúng thật là một kẻ đáng sợ.”
Hàn Sâm cũng không có ý định né tránh, ý niệm của hắn biến thành âm thanh vang vọng bên trong tháp Thiên Mệnh: “Cổ Ma, ngươi cũng biết Phật tộc?”
“Biết.” Cổ Ma đáp.
Trong lòng Hàn Sâm lại càng ngạc nhiên hơn, bởi vì hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi như vậy thôi, Cổ Ma chỉ vừa mới thăng cấp đến Liên Minh thì đã bị hắn bắt vào tháp Thiên Mệnh, vốn dĩ không thể đến đại vũ trụ gen được, làm sao hắn biết đến sự tồn tại của Phật tộc chứ.
“Ngươi biết những gì về Phật tộc?” Hàn Sâm tiếp tục hỏi.
Cổ Ma nhoẻn miệng cười: “Năm đó ta triệu hồi Thần Minh giáng lâm, vị
Thần được triệu hồi tới tự xưng là Phật tộc.”
Lần này Hàn Sâm thật sự giật mình, cho tới hôm nay hắn mới biết được người mà đám Cổ Ma triệu hồi lại là một Phật tộc, nói cách khác thì kẻ A Tu La đã chém giết cắn nuốt chính là một Phật tộc.
Nhưng mà tại sao Phật tộc của đại vũ trụ gen lại được triệu hồi đến Tí Hộ Sở chứ? Cái này hoàn toàn không thể hiểu nổi, theo lý thuyết thì Phật tộc không thể nào bước vào Tí Hộ Sở được, càng không thể tiến vào Tí Hộ Sở bên dưới Liên Minh.
“Ta đang nói về Phật tộc chứ không phải là Phật giáo đâu.” Hàn Sâm hỏi một câu như xác nhận lại.
“Trời sinh không tóc, trên đỉnh đầu xuất hiện chín nốt ruồi đen như hình sẹo nhẫn, có phải Phật tộc mà ngươi nói đó không?” Cổ Ma hờ hững nói.
Cuối cùng Hàn Sâm đã có thể chắc chắn Cổ Ma thật sự biết đến sự †ồn tại của Phật tộc, cho dù người mà bọn họ triệu hồi có phải Phật tộc thật hay không, nhưng việc Cổ Ma biết Phật tộc chắc chắn sẽ không sai.
“Lúc đầu tại sao ngươi lại triệu hồi vị thần linh kia xuống Tí Hộ Sở thứ tư?” Hàn Sâm lại hỏi.
“Ngươi muốn biết sao? Chỉ cần ngươi trả lại tự do cho ta thì ta sẽ nói cho ngươi tất cả những thứ mà ngươi muốn biết.” Vẻ mặt của Cổ Ma vẫn như cũ, gần như không có một chút thay đổi nào.
“Ngươi không vốn liếng gì để mặc cả với ta hết.” Hàn Sâm lạnh lùng nói.
“Không trả lại tự do cho ta vậy thì phải hỏi lại rồi” Cổ Ma nói xong thì nhắm khẽ hai mắt lại, hình như lại ngồi thiền rồi.
Hàn Sâm cũng hơi bất đắc dĩ, không phải hắn chưa từng dùng cực hình và cái chết để uy hiếp, nhưng đối với nhân vật như Cổ Ma này vốn chẳng có tác dụng gì cả, lúc hắn dùng hình với Cổ Ma, tên này vẫn ngồi thiền được cơ mà.
Nói về sức mạnh ý chí, Cổ Ma chắc chắn là cấp Ma Vương, dù có vương giả trong đại vũ trụ gen cũng không thể nào so sánh với hắn được.
Hết chương 1901.
Bạn cần đăng nhập để bình luận