Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1762. Hống

Trong tay Hàn Sâm bây giờ cũng có chút tích cóp, cho nên hăn smua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành phía nam.
Ở đó là khu dân nghèo, có nhiều người lang thang và các loài sinh vật ngoại lai, vừa hay đó là thứ mà Hàn Sâm cần, ở đó có xuất hiện thêm hay bớt đi một số sinh vật ngoại lai thì cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.
Kim Mao Hống triệu hồi chiến giáp gen ngay tại căn phòng nhỏ giống như là kho hàng. Toàn thân chảy xuôi vật chất thần bí màu vàng, dần dần ngưng tụ lại thành khôi giáp hoàng kim bao phủ toàn thân nó, đến cả bộ móng cũng được bao phủ không lộ chút nào ra bên ngoài cả.
Hàn Sâm căng thẳng nhìn Kim Mao Hống mới triệu hồi thành công chiến giáp gen, có thể chân chính bước qua bước kia hay không thì bây giờ mới là bắt đầu.
Hàn Sâm sống ở tinh cầu Kate lâu như vậy rồi, hắn quá hiểu sự chênh lệch giữa quý tộc và không phải quý tộc là bao xa. Dù chỉ là một lần tiến hóa khác biệt thì sự chênh lệch trên thực tế cũng giống như là khoảng cách trời đất vậy.
Grào!
Kim Mao Hống nhỏ giọng gầm gừ, chiến giáp gen trên người lại bắt đầu vặn vẹo rồi tan ra, Hàn Sâm nhìn mà trong lòng mừng rỡ.
Chiến giáp gen hóa hình thành chất lỏng, giống như là nước dần dần thấm vào người Kim Mao Hống, lại là dị chủng hóa.
Hàn Sâm lại lập tức căng thẳng. Mặc dù dị chủng hóa rất mạnh, cường hóa thân thể cũng rất cao, nhưng đồng thời cũng sẽ có các tác dụng phụ. Nếu như Kim Mao Hống không thể khống chế được dục vọng giết chóc của bản thân thì sẽ biến thành cỗ máy chỉ biết giết chết, còn đáng sợ hơn là tiến hóa thất bại nhiều lần.
Chiến giáp gen hoàng kim hóa thành chất lỏng, thấm dần dần từng chút vào trong da thịt, xương cốt, lông, thậm chí cả bộ móng của Kim Mao Hống. Hàn Sâm thấy thế thì ngạc nhiên không thôi.
Hắn đã từng gặp qua nhiều dị chủng, nhưng chỉ có một bộ phận nào đó của cơ thể bị dị chủng hóa mà thôi. Ngay cả bản thân hắn cũng chỉ là máu bị dị hóa mà thôi. Nhưng dường như lần này Kim Mao Hống đang dị biến cả người chứ không phải giới hạn ở một bộ phận nào cả.
Hàn Sâm cũng không biết đây có phải tình huống bình thường hay không, bởi vì sự hiểu biết của hắn về dị chủng cũng không nhiều.
Kim Mao Hống giống như là đang cật lực chịu đựng sự đau đớn nào đó. Móng vuốt ghì chặt xuống mặt đất làm cho nền bê tông vỡ nát thành từng mảnh vụn.
Vốn là lông màu vàng lúc này lại dị biến thành kim loại, không khác gì hoàng kim. Đến cả máu thịt và bộ móng của nó cũng dị biến thành kim loại.
Hàn Sâm không nhìn thấy được bên trong Kim Mao Hống nên không biết tình trạng bên trong thân thể nó thế nào, có khi nào phần nội tạng bên trong nó cũng đã bị kim loại hóa hết rồi hay không.
Hàn Sâm cũng đã từng nếm trải đau đớn khi dị hóa, biết rằng lúc này không thể trông cậy vào ai. Kim Mao Hống chỉ có thể dựa vào chính bản thân nó cắn răng chịu đựng mà qua thôi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thân thể Kim Mao Hống càng ngày càng giống như được đúc ra từ hoàng kim, trông giống hệt như là một pho tượng hoàng kim vậy. Điều ấy khiến cho Hàn Sâm không khỏi nghi ngờ nếu mà sau khi nó dị hóa xong thì sẽ sống một cuộc sống sinh vật bình thường hay là sẽ biến thành một đống kim loại không thể nào nhúc nhích được đây.
“Grào!” Kim Mao Hống ngửa đầu gầm thét không ra tiếng. Toàn thân phát ra kim quang rực rỡ, dường như có một luồng ánh sáng kim sắc bốc lên từ người nó hóa hình giống như là thú dữ viễn cổ, cũng ngửa mặt lên trời gầm thét trong hư không giống hệt như Kim Mao Hống.
Nhưng ánh sáng màu vàng kim kia chỉ xuất hiện trong nháy mắt, có thể nói là chỉ thoáng một cái. Nếu không phải do nhãn lực của Hàn Sâm cực tốt thì chắc sẽ cho là mình hoa mắt.
Đây là lần đầu tiên Hàn Sâm chứng kiến sinh vật khác dị chủng hóa, không biết hiện tượng này có tính là bình thường hay không, cũng không biết lúc mình dị chủng hóa có xảy ra chuyện như này hay không.
Cũng may sau khi gầm không ra tiếng thì thân thể Kim Mao Hống cũng dần dần khôi phục. Mặc dù vẫn hiện lên ánh sáng bóng kỳ dị của kim loại, nhưng dần dần đã có cảm giác máu thịt nên có, cơ mà lại có chút không giống với khi trước.
Ngay trong giây lát ánh sáng vàng hóa hình cự thú phát ra trên người Kim Mao Hống thì ở một tinh cầu xa xa, một con cự thú trong tinh không bỗng trợn to hai mắt, khó tin nhìn về phía tinh cầu Kate.
Nhìn hồi lâu rồi nó lại tự lẩm bẩm: “Sao lại như thế? Lẽ nào Hống tộc vẫn còn huyết mạch Tồn tại trong vũ trụ hay sao? Độ tinh khiết của huyết mạch còn khá cao, chẳng lẽ nào trời cao thật sự không tuyệt đường sống của Hống tộc ta hay sao?”
Nó tự hỏi bản thân mình từng câu từng câu, ánh mắt của cự thú trong tinh không dần dần trở nên kiên định, sắc mặt cũng chuyển dần thành vẻ mừng như điên.
Thân thể cự thú ngao du trong tinh không, năng lượng vũ trụ phong bạo đối với nó giống như là gió xuân. Nó vung cái đuôi, thân thể vô
song xuyên qua tầng tầng không gian, thân thể lúc ẩn lúc hiện trong tinh không, bay về phía tinh cầu Kate.
Hàn Sâm nhìn Kim Mao Hống đã dị chủng hóa hoàn toàn, thấy nó nằm yên đó không nhúc nhích, hắn tự hỏi chẳng lẽ nó xảy ra chuyện gì hay sao? Lại thấy Kim Mao Hống bật dậy lao đến, dọa Hàn Sâm sợ hết hồn.
Chờ thấy rõ ràng Kim Mao Hống trong lòng mình, con ngươi màu vàng như ngọc lưu ly đang lóng lánh qua lại, lại không hề có chút hung tính hay là sát khí, lúc này mới yên lòng.
Kim Mao Hống nhào tới trên người Hàn Sâm, lè lưỡi liếm gò má Hàn Sâm giống như là đang rất hưng phấn, cái đuôi cứ phe phẩy không thôi.
Hàn Sâm xoa đầu Kim Mao Hống, trong lòng cũng thấy rất vui, đồng thời cũng đang tính toán hay là sau này cũng để đám Tiểu Thiên Sứ đến chỗ này luôn, để mình ở tinh cầu Kate này không còn cô đơn như vậy nữa.
Tất nhiên, nếu như bọn họ có thể tiến hóa thành công hai lần thì đây tuyệt đối là lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Cũng có trợ giúp rất lớn với đại vũ trụ gen của Hàn Sâm.
Hàn Sâm vui vẻ mang Kim Mao Hống về. Mặc dù đưa Kim Mao Hống về chiến đội Ma Thuật Sư thì sẽ có chút phiền toái, nhưng Hàn Sâm vẫn muốn Kim Mao Hống có thể ở bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi.
Kim Mao Hống vẫn đang quấn quýt bên chân Hàn Sâm tò mò quan sát đường phố tinh cầu Kate, so với ở trên Liên Minh thì tinh cầu này không tính là tân tiến gì, thậm chí có thể nói là phục cổ, nhưng lại không giống với văn hóa của một tinh cầu hoang vu. Dấu hiệu của các thời đại văn minh trên tinh cầu này đều xuất hiện trong thành phố này.
Đang đi, vẻ mặt của Hàn Sâm đột nhiên thay đổi. Ánh mắt hắn quét
qua bốn phía, song đều không thấy có gì cả, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ bất an, bồn chồn. Trái tim đã ngừng đập vì bị huyết dịch cố hóa cũng đang co quắp lại.
Bất an… cực kỳ bất an…
Đã từ rất lâu rồi Hàn Sâm chưa có cảm giác này. Sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt rà soát khắp mọi nơi, trong lòng thoáng qua vô số suy nghĩ: “Chẳng lẽ bây giờ Vũ tộc đã biết ta giết Xena, Vũ tộc cao cấp đến †ìm ta trả thù hay sao?”
Không kịp suy nghĩ gì nhiều, Hàn Sâm tuôn ra sức mạnh huyết mạch, mang Kim Mao Hống chạy vào hư không, trở về bên trong Tí Hộ Sở.
Hàn Sâm còn không cảm nhận được nguy hiểm kia đến từ nơi nào, hoàn toàn không có sức mạnh ứng đối, chỉ muốn chạy trốn ngay lập tức.
Nhưng mà đã muộn rồi, chỉ nghe thấy tiếng gầm thét từ cuối con phố, sóng âm kinh khủng đánh tới, cuồn cuộn như rồng tập kích cả con phố.
Nghe thấy tiếng gầm ấy, Hàn Sâm chỉ cảm thấy sức mạnh trong người biến đâu mất, tay chân cũng mềm nhũn, đứng không vững giống như một con tôm chân mềm tê liệt nằm trên đất.
Chỉ thấy một con cự thú người to dài đang đi tới từ cuối con phố, khí thế như sư tử, hình thể lại có vẻ giống như một con thỏ lớn. Lông màu xanh bao trùm toàn thân, đôi tai giống như là yêu tinh.
Dị thú kia bước tới từng bước. Không gian xung quanh cũng vì nó mà trở nên vặn vẹo. Ánh mắt nó lại chẳng thèm để ý gì đến Hàn Sâm mà lại nhìn chằm chằm vào Kim Mao Hống bên người Hàn Sâm, trong mắt là vẻ mừng rỡ cuồng nhiệt.
Hết chương 1762.
Bạn cần đăng nhập để bình luận