Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2668. Tìm thấy tháp Thiên Mệnh

Hàn Sâm hơi giật mình nhìn con cự thú rơi xuống hố cát ở đằng xa. Con cự thú này nhìn cực giống một con tam giác long, toàn thân màu trắng bạc, trên lưng có hai cánh cũng màu trắng bạc như thế, không biết rõ nó thuộc chủng tộc gì.
Hình như nó đã bị thương nặng, trên người chẳng chịt vết thương. Nó giấy dụa mãi mà vẫn không thể đứng lên được. Máu từ trong miệng và trên vết thương không ngừng rỉ ra, nhuộm hố cát dưới thân nó thành màu đỏ máu, tạo thành vũng máu ở đấy.
“Lại có sinh vật lạ kỳ rơi xuống!” Lý Khả Nhi trông rất vui mừng, nhanh chân bước về hố cát to đùng cách đó không xa.
Hàn Sâm vội vã đi theo. Hắn có thể cảm giác được tuy con cự thú kia bị thương nặng nhưng khí tức trên thân nó vẫn mạnh mẽ đến đáng sợ. Con cự thú này chắc chắn là cấp Thần Hoá.
“Mọi người lui ra” Không đợi bọn họ kịp đến gần con cự thú kì lạ kia, cát bụi bốn phía đã cuốn lên, tụ lại thành hình người. Chính là cha của Lý Khả Nhi.
Không chờ Lý Khả Nhi kịp trả lời. Bão cát đã cuốn lên, “đẩy” bọn họ ra xa. Chỉ trong nháy mắt, bọn họ cũng không biết mình bị cuốn đi bao xa.
Ầm ầm!
Nhìn về phía xa xa, chỉ thấy từng con sa long chui lên từ bãi cát, giống như những sinh vật khủng bố tồn tại từ xa xưa, theo sự chỉ huy của thần cát mà tiến tới định nuốt chửng con quái thú đang bị thương nặng kia.”
“Grừ!” Cự thú gầm lên giận dữ. Nó đột nhiên đứng dậy, ánh sáng bạc vô tận phóng thẳng lên trời như thể núi lửa phun trào, tấn công về phía những con sa long kia.
Sa long như chân long viễn cổ cứ thế bị ánh sáng bạc tiêu diệt. Bùm!
Ánh sáng bạc kinh khủng kia còn không ngừng tấn công lên thân thần cát, biến thần cát thành hư vô trong nháy mắt.
Hàn Sâm thầm hoảng hốt trong lòng. May mà vừa rồi bọn họ bị cát cuốn ra ngoài, nếu không chỉ cần dư âm của sức mạnh kia thôi cũng có thể phá hủy triệt để thân thể của bọn họ.
Lý Khả Nhi nghĩ mà sợ hãi, nếu không phải cha nàng kịp thời đến ngăn cản không cho bọn họ đến gần cự thú, để họ bị cự thú kia công kích thì có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ dùng.
“Chắc cha của Lý Khả Nhi sẽ không bị tiêu diệt tại chỗ đó chứ?” Hàn Sâm còn đang suy tư thì bỗng thấy sa mạc rung động như trời long đất lở, cát bụi bốc lên đầy trời, hóa thành cột cát dâng cao, cuối cùng biến thành rất nhiều thần cát.
Thần cát bạo động, chân long cuồng quyển. Trong giây lát toàn bộ sa mạc như thể biến thành chiến trường của thần. Lực lượng kinh khủng đến mức Hàn Sâm và Lý Khả Nhi đã bị đẩy ra ngoài khu vực đó rồi vẫn không thể ở nguyên, chỉ có thể tiếp tục lùi về sau.
Vì khoảng cách quá xa, Hàn Sâm chỉ có thể cảm ứng được trận chiến kia khủng bố đến mức độ nào chứ không nhìn thấy được tình hình chiến đấu thực tế ra sao. Hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng từng con sa long vỡ nát, những thần cát bị tiêu diệt, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng gào thét long trời của cự thú.
“Chân thân của cha ta ở nơi sâu nhất của sa mạc này. Những Thần Cát kia chỉ là những “người” được ngưng tụ từ sức mạnh của hắn mà thôi.” Lý Khả Nhi biết được Hàn Sâm đang lo lắng, cười tửm tỉm giải thích. Nàng tỏ vẻ chẳng hề lo lắng chút nào cả.
Tình hình chiến đấu tiếp theo thế nào Hàn Sâm hoàn toàn không biết nữa. Sa mạc trước mặt đã là cát bụi mịt mù. Sau khi nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết, bão cát trên sa mạc mới từ từ dừng lại, cuối cùng hoàn toàn tan thành mây khói. Ở biên giới sa mạc kia lại ngưng †ụ thành một thần cát, bảo là bọn họ có thể đi vào rồi.
“Cha ơi, cha đã giết con vật kỳ quái kia rồi sao? Nó đạt đến cấp bao nhiêu rồi, đã bị thương nặng mà sao vẫn kinh khủng vậy chứ?” Lý Khả Nhi tò mò hỏi thần cát.
“Không biết nữa, nó bị cuốn vào thế giới phản vật chất rồi.” Thần Cát chỉ trả lời một câu như thế rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Lý Khả Nhi còn định hỏi thêm nữa nhưng chẳng thấy người đâu cả, đành dẫn Hàn Sâm đi vào sa mạc lần nữa.
Sa mạc mới trải qua một trận đại chiến, hình thái đã thay đổi hoàn toàn, có rất nhiều kiến trúc, đồ vật cổ quái được cuốn lên. Một số kiến trúc và di tích chiến hạm lại không thấy đâu nữa. Không biết là chúng nó đã bị huỷ diệt hay là bị chôn sâu hơn vào trong sa mạc nữa.
Ánh mắt Hàn Sâm dò xét xung quanh. Lúc bọn họ đi đến chỗ con cự thú kia rơi xuống thì chỉ thấy nơi dó còn lại vùng sa mạc màu đỏ máu nhưng lại không thấy thân thể đã bị huỷ hoại của con cự thú kia đâu.
“Đáng tiếc, nó lại bị cuốn vào thế giới phản vật chất rồi. Nó đã bị thương nặng đến vậy mà vẫn có thể chiến đấu với cha ta lâu như thế thì chí ít cũng là dị chủng cấp Thần Hóa Phá Kén.” Lý Khả Nhi nhìn khu vực sa mạc nhuốm màu máu kia, nói với vẻ tiếc hận.
Hàn Sâm cũng cảm thấy có hơi đáng tiếc. Nếu như hắn cũng có thể bổ thêm một nhát thì nói không chừng có cơ hội thu hoạch được thú hồn. Con cự thú dị chủng kia mạnh mẽ như vậy thì thú hồn của nó cũng sẽ mạnh mẽ không kém.
Hàn Sâm đi dò xét xung quanh, ánh mắt nheo lại nhìn về một chỗ. Ở trong sa mạc, Hàn Sâm nhìn thấy một tòa tháp cổ bằng đá.
Tòa tháp cổ kia vùi nghiêng vào trong cát, như thể lúc nào cũng có thể đổ xuống. Ánh mắt Hàn Sâm nhìn lên tấm biển trên tháp đá kia, nhận ra trên tấm biển đó đề ba chữ tháp Thiên Mệnh.
Mà kiểu dáng của tòa tháp này trông không hề khác gì với tòa tháp Thiên Mệnh kia của tộc Hoàng Cực cả.
Hàn Sâm thầm giật mình, cố gắng khống chế suy nghĩ của bản thân, không để cho nó phát tán, không nghĩ thứ gì liên quan đến tháp Thiên Mệnh hết.
Lý Khả Nhi cảm nhận được tư tưởng của Hàn Sâm đang giao động, nên cũng quay sang nhìn tòa tháp bằng đá kia. Nàng nhìn một lúc rồi nói: “Trước kia ta chưa từng nhìn thấy tòa tháp bằng đá này bao giờ. Chắc là nó mới “ngoi” lên sau cuộc đại chiến vừa rồi. Ngươi biết tòa tháp bằng đá này à?”
“Ta từng nhìn thấy một tòa tháp bằng đá giống hệt như thế này ở trong tộc Hoàng Cực.” Hàn Sâm biết suy nghĩ của mình không giấu được Lý Khả Nhi, đành nói thẳng.
Lý Khả Nhi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: “Ngươi nói như thế thì ta cũng mới nhớ ra là hồi trước khi ta đến tộc Hoàng Cực đúng là cũng từng nhìn thấy một tòa tháp bằng đá như thế này.
“Đi nào, chúng ta đi qua đó xem sao.” Lý Khả Nhi nói dứt lời liền đi thẳng đến chỗ tháp Thiên Mệnh.
Vốn dĩ nàng cũng chẳng có hứng thú gì với tháp Thiên Mệnh cả nhưng nàng lại cảm nhận được trong lòng Hàn Sâm đang giao động, xoắn xuýt cả vào nhau. Tuy Hàn Sâm đã cố gắng không chế suy nghĩ của mình, không nghĩ đến bất cứ chuyện gì liên quan đến tháp Thiên Mạnh nhưng sự xoắn xuýt kia lại khiến cho Lý Khả Nhi nhận ra Hàn Sâm và tháp Thiên Mệnh kia chắc chắn có quan hệ gì đó với nhau. Nếu không thì Hàn Sâm sẽ không cố gắng khống chế suy nghĩ của mình đến như thế.
“Quả nhiên, cảm giác bị người ta dòm ngó kiểu gì cũng rất khó chịu.” Hàn Sâm thầm than trong lòng, đành đi theo Lý Khả Nhi đến chỗ tháp Thiên Mệnh.
Tòa tháp Thiên Mệnh này trông rất cũ kỹ, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, tuy cũ như thế nhưng lại không hề bị hao mòn. Lý Khả Nhi đi đến trước tháp Thiên Mệnh, vươn tay đẩy cửa đi vào. Cửa đá kia thế mà lại bị nàng đẩy ra.
Hai người họ đi vào cùng với nhau, chỉ thấy khắp nơi trong tháp đều là tro bụi và hạt cát, ngoài ra thì không còn đồ vật gì khác, giống như chỉ là một tòa tháp bằng đá bình thường mà thôi.
“Lên bên trên xem xem.” Lý Khả Nhi nói rồi bước đến cầu thang.
Hàn Sâm đi theo Lý Khả Nhi lên tầng, khống chế suy nghĩ của mình, không để bản thân nghĩ nhiều.
Kết quả, tầng hai cũng trống rỗng không có thứ gì cả. Lý Khả Nhi không hề từ bỏ ý định của mình, tiếp tục đi lên. Nhưng chỗ tiếp theo cũng chỉ rỗng tuếch không có gì cả, mãi cho đến khi bọn họ đi đến tầng thứ bảy.
“Ơ, có sinh vật?” Lý Khả Nhi nhạc nhiên nhìn bên trong bệ đá ở trên †ầng cao nhất
Hết chương 2668.
Bạn cần đăng nhập để bình luận