Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 575: Băng Cơ Ngọc Cốt Chi Quyết

Sinh hoạt gần đây của Hàn Sâm có thể nói là hết sức thích ý, ở Hắc Thần Tí Hộ Sở thu thuế, chỉ huy những Tiến Hóa Giả đó đi săn bắt, đi tới Tí Hộ Sở hoàng tộc luyện kiếm pháp, cuộc sống vô cùng vui vẻ đắc ý.
Thời gian này Hàn Sâm sống rất khá giả, nhưng Tuyết Diệc Cuồng lại không sống thoải mái cho lắm, y vượt qua hơn vạn dặm đi vào băng nguyên, lại phát hiện ra Hàn Sâm đã là chủ nhân của Hắc Thần Tí Hộ Sở.
Tuyết Diệc Cuồng cũng không thèm để ý tới nhiều người, nhưng mà nếu đánh rắn động cỏ để cho Hàn Sâm chạy, đó cũng không phải là ước nguyện của y.
Cho nên Tuyết Diệc Cuồng một mực kiên nhẫn chờ đợi, vơ vét lấy tin tức về Hàn Sâm, cùng đợi một cái cơ hội để giết hắn.
Hàn Sâm đã đi ra khỏi Hắc Thần Tí Hộ Sở, chuẩn bị lại đi tới Tí Hộ Sở hoàng tộc một chuyến, cùng cặp song sinh Dị Linh kia luyện Song Phi Kiếm Pháp một chút.
Thế nhưng mà lúc đang đi ở trên băng nguyên, tiểu Ngân Hồ trong ngực Hàn Sâm đột nhiên ngẩng đầu lên, lông bạc trên người dựng thẳng lên, đôi mắt híp mở ra, nhìn chòng chọc vào một khối sông băng trước mặt.
Hàn Sâm thò tay vỗ vỗ đầu tiểu Ngân Hồ, để cho nó an tĩnh lại, con mắt cũng nhìn chằm chằm vào khối sông băng kia.
- Anh bạn, xuất hiện đi.
Hàn Sâm từ tốn nói một câu.
Đã thấy từ mặt sông băng kia, Tuyết Diệc Cuồng mặc áo trắng đi ra, hình thể hùng tráng kia làm cho người ta liếc qua liền khó quên, máu thịt toàn thân đều óng ánh giống như băng tuyết, so với phụ nữ còn đẹp hơn, hình thành đối lập mãnh liệt với hình thể.
- Tuyết Diệc Cuồng?
Hàn Sâm nhíu mày nhìn người người đàn ông kia, ở trên giao lưu hội, hắn đã thấy qua Tuyết Diệc Cuồng, chỉ là Tuyết Diệc Cuồng không huyênh hoang giống như Tuyết Diệc Dương, cũng không lên đài giảng kinh, nhưng mà Hàn Sâm vẫn nhớ kỹ y.
Tuyết Diệc Cuồng lại không nói một lời, nâng nắm tay lên bước ra một bước trực tiếp đánh về phía Hàn Sâm, rõ ràng khoảng cách giữa y và Hàn Sâm còn mười mấy mét, nhưng mà bước ra một bước đã đến trước mặt Hàn Sâm, Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào quả đấm óng ánh kia, còn có thể thấy rõ ràng từng tia ý lạnh đang tỏa ra ở bên trên.
Coong!
Ngân Xà Kiếm bị Hàn Sâm rút ra, hung hăng chém lên trên quả đấm của Tuyết Diệc Cuồng, nhưng mà quả đấm của Tuyết Diệc Cuồng ngay cả da đều không có bị chém đứt, Hàn Sâm lại bị lùi lại mấy bước, Ngân Xà Kiếm trong tay phát ra âm thanh rung động, thật lâu vẫn không ngừng lại.
Tuyết Diệc Cuồng không nói lời nào, hai đấm như là bão tuyết đánh tới Hàn Sâm, từng quyền đều là sát chiêu, tàn nhẫn đến cực hạn.
Hai tay Hàn Sâm đều cầm một thanh kiếm, triển khai Song Phi Kiếm Pháp đánh nhau với Tuyết Diệc Cuồng, kiếm cùng nắm đấm thỉnh thoảng giao kích.
Quả đấm giống như băng ngọc của Tuyết Diệc Cuồng khiến đao kiếm khó thương tổn, ngược lại còn đập đôi kiếm thần huyết phát ra tiếng kiếm ngân vang không ngừng, khiến cho trong lòng Hàn Sâm đều có chút kinh hãi.
- Người của Tuyết gia đều là kẻ điên hay sao? Người khác cùng lắm là một lời không hợp mới rút kiếm, thằng này liền một lời cũng không nói, đã muốn giết người, thực CMN biến thái.
Hàn Sâm thầm mắng trong lòng, nhưng lại không có thời gian nói chuyện.
Quyền pháp của Tuyết Diệc Cuồng quá bá đạo cũng quá tuyệt tình, dùng kiếm pháp của Hàn Sâm, lại bị áp chế không hề có lực đánh trả, vẫn là lấy kỹ xảo di chuyển của Động Huyền Kinh mới miễn cưỡng có thể quần nhau với Tuyết Diệc Cuồng.
Tuyết Diệc Cuồng thật sự mạnh hơn Tuyết Diệc Dương nhiều lắm, Hàn Sâm không thể không tập trung toàn bộ tinh thần ứng phó với y, cho dù như thế vẫn chỉ có thể miễn cưỡng giữ thế bất bại.
Sau một trận cuồng phong bạo tuyết, Tuyết Diệc Cuồng đột nhiên thu tay lui lại, trận bão tuyết này đến nhanh đi cũng nhanh, vậy mà Tuyết Diệc Cuồng không tấn công nữa, đứng ở chỗ đó nhìn Hàn Sâm nói:
- Quả nhiên là có chút bản lĩnh thật sự, lại có thể ngăn cản được bộ Bạo Phong Tuyết Quyền này của tao.
- Tuyết Diệc Cuồng, tôi với anh không cừu không oán, anh đây là ý gì?
Hàn Sâm nhíu mày nói.
- Tao giết người không cần có lý do, muốn giết cứ giết.
Tuyết Diệc Cuồng cuồng ngạo nhìn Hàn Sâm:
- Mày cũng vài phần bản lĩnh, cũng có tư cách để cho tao sử dụng Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật của Tuyết gia.
- Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật cũng chẳng có gì ghê gớm.
Hàn Sâm khinh thường nói.
Ánh mắt của Tuyết Diệc Cuồng phát lạnh, cười lạnh đi về phía Hàn Sâm, mỗi khi đi được một bước, hàn khí trên người Tuyết Diệc Cuồng cũng nặng thêm một phần, da thịt càng thêm óng ánh sáng long lanh, vô số hàn khí bay lên, giống như Tuyết Diệc Cuồng đã biến thành một người băng vậy.
Cách xa nhau hơn ba mét, Hàn Sâm đã cảm giác được hàn khí trên người Tuyết Diệc Cuồng vọt tới, trong lòng không khỏi cả kinh:
- Người Tuyết gia luyện thành Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật quả nhiên khác với mình, tại sao Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật của mình lại không có hàn khí như thế?
Tuyết Diệc Cuồng từng bước một đi tới, cả người đã giống như là hàn băng vạn năm, giống như là cả tế bào cũng đã băng tuyết hóa, tựa như một Hàn Băng Ma Thần.
Mặc dù Hàn Sâm cũng tu luyện Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, nhưng cảm thụ hàn khí kia, trên người cũng đã phát lạnh, như có một đoàn băng tuyết từ trên đỉnh đầu xối xuống.
- Trong thiên hạ người có thể ở giai đoạn Tiến Hóa Giả mở ra khóa gen cũng không có mấy, hôm nay mày có thể có vinh hạnh chết dưới Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật đệ nhất trọng của tao, đây cũng là vận may của mày.
Ánh mắt của Tuyết Diệc Cuồng lạnh lùng tới cực điểm, đấm ra một quyền, hàn khí như sóng triều cuồn cuộn, giống như ngay cả không khí đều bị đọng lại.
Hàn Sâm bước lui về phía sau, nhưng mà quả đấm của Tuyết Diệc Cuồng thật sự quá nhanh, vậy mà Hàn Sâm không thể hoàn toàn né tránh, chỉ có thể lấy Cổ Thần Thụy Thú kiếm nghênh đỡ.
Coong!
Quyền kiếm chạm nhau, đã có một luồng lực lượng đóng băng kinh khủng từ bên trên quả đấm của Tuyết Diệc Cuồng tuôn trào ra, cơ hồ là ở trong chớp mắt, trên thân Cổ Thần Thụy Thú kiếm đã bị hàn băng dày đặc bao phủ, hơn nữa hàn băng kia vẫn còn đang hướng trên người Hàn Sâm lan tràn.
Trên ngón tay cầm kiếm của Hàn Sâm đã sinh ra băng sương, dòng máu bên trong giống như sắp bị đông kết.
Trong lòng Hàn Sâm hoảng sợ, lập tức quăng kiếm lui về phía sau, nhưng vẫn cảm giác ngón tay chết lặng, giống như là đã sắp không phải là của mình nữa vậy.
Cũng may là hắn cũng đã luyện Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, chỉ hơi chút vận chuyển, băng trên ngón tay đã chầm chậm tan, dần dần khôi phục tri giác, cũng không bị đông cứng tổn thương.
- Đây là chuyện gì? Tuyết Diệc Cuồng cũng chỉ mới luyện thành Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật đệ nhất trọng, mình cũng giống như vậy đã luyện thành đệ nhất trọng, tại sao y có thể mở ra đạo khóa gen thứ nhất, phóng ra lực đóng băng như vậy, mà mình lại không thể?
Sắc mặt của Hàn Sâm âm tình bất định nhìn Tuyết Diệc Cuồng.
Tuyết Diệc Cuồng thấy Hàn Sâm trúng phải lực đóng băng của y, vậy mà ngón tay không hề bị phế bỏ, không khỏi hơi nhíu mày, lại là một quyền đánh tới Hàn Sâm.
Tuyết Diệc Cuồng giải khai đạo khóa gen thứ nhất, không nói tới sức mạnh hay là tốc độ đều được tăng cường trên phạm vi lớn, đặc biệt là lực đóng băng kinh khủng kia, mặc dù chịu giới hạn của thân thể, vẫn không thể phát huy ra uy năng nguyên vẹn năng lực của đạo khóa gen thứ nhất, không có cách nào trực tiếp đánh ra ngoài thân thể.
Thế nhưng mà chỉ cần dính lên thân thể, liền sẽ bị lực đóng băng gây thương tích, ngay cả binh khí thần huyết cũng không ngoại lệ, lực lượng kinh khủng như vậy, bên trong số những Tiến Hóa Giả đã gần như là vô địch.
Hàn Sâm cùng Tuyết Nữ hợp làm một thể, trái tim điên cuồng nhảy lên, hai thận không ngừng tuôn ra tinh lực, hai chân bộc phát ra tốc độ không gì sánh kịp, khó khăn lắm né tránh từng đấm của Tuyết Diệc Cuồng.
Ngày đó ở trên giao lưu hội, Hàn Sâm đã nghe bọn họ nói qua, người có thiên phú dị bẩm trong số những Tiến Hóa Giả, trước khi tấn chức thành Siêu Việt Giả có thể mở ra đạo khóa gen thứ nhất, nhưng bởi vì nguyên nhân tố chất thân thể, cũng không phải là hoàn toàn mở ra, nhưng mà người như vậy, bên trong số những Tiến Hóa Giả đã là tồn tại không ai có thể địch lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận