Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 872: Mệnh Vận Chi Tử

Lưu Phương cùng Vương Kiến đều đã sợ tới choáng váng, thét lên chói tai xoay người chạy.
Hàn Sâm chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bàn tay kia, trên thế giới này làm gì có quỷ, các loại sinh vật quỷ dị hắn đều đã gặp qua không ít, cũng chẳng có gì ghê gớm cả.
Huống chi hắn ở trên cái tay kia, đã thấy được khí tức sinh mệnh giống như ngọn lửa cháy bừng bừng, nếu thật sự là quỷ, làm sao có thể có khí tức sinh mệnh được?
BA~!
Bàn tay tái nhợt kia cầm lấy nắp quan tài mạnh mẽ nhấc lên, lập tức đã hất nắp quan tài bay ra ngoài, một bóng người từ bên trong đứng lên.
Nói y là người, không bằng nói là khô lâu thì đúng hơn một chút, cao khoảng hai mét, ở trong những nhân loại hiện đại, loại độ cao này cũng chỉ có thể coi là trung bình.
Nhưng bởi vì y vô cùng gầy, thoạt nhìn gầy trơ cả xương, quả thực giống như là bộ xương khô được da bọc lấy.
Làn da xanh trắng dọa người, nhìn không thấy một tia huyết sắc, con mắt màu đen kịt, không có một chút tròng trắng nào, thân thể còng xuống, mái tóc dài có chút khô cằn, trực tiếp rũ xuống mặt đất.
Sau khi từ trong quan tài đứng dậy, người quỷ dị kia dùng ánh mắt đen nhánh dò xét xung quanh, cuối cùng như ngừng lại trên người Hàn Sâm.
Trong lòng Hàn Sâm vô cùng chấn động, y không phải là sợ hãi người quỷ dị này, dị sinh vật kinh khủng hơn gấp trăm lần người này hắn đều đã gặp, hiện tại không có gì phải sợ.
Sở dĩ Hàn Sâm cảm thấy khiếp sợ, đó là bởi vì hắn nhìn thấy trên lưng của quái nhân này có một hình xăm, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ phía sau lưng y.
Làn da xanh trắng của y rất dọa người, da khô giống như là than chì, nhưng mà hình xăm kia lại đỏ như lửa, giống như là máu tươi vẽ lên, máu đỏ kia giống như đều sắp nhỏ ra rồi.
Một đồ án quỷ dị giống như mèo không phải mèo giống như cáo mà không phải cáo bao trùm toàn bộ sau lưng y, con thú kia đầu đuôi tương liên, giống như đang ngủ, chỉ lộ ra một con mắt hẹp dài tựa mở tựa khép, cơ hồ giống như là vật sống đang ngó chừng người ta.
Cái đồ án này Hàn Sâm không thể quen thuộc hơn nữa, đây là Cửu Mệnh Huyết Miêu, trên tấm thẻ của những người thuộc Huyết Mệnh Giáo kia, Hàn Sâm đã thấy rất nhiều lần, trên lưng của Linh cũng có một hình xăm như vậy, trong tay Hàn Sâm còn có một sợi dây chuyền Cửu Mệnh Huyết Miêu.
- Chẳng lẽ người này có quan hệ gì với Linh?
Hàn Sâm khiếp sợ nhìn quái nhân trong quan tài kia.
Quái nhân cũng đang nhìn Hàn Sâm, trong ánh mắt đen kịt của y không nhìn thấy một chút cảm xúc nào, cứ như vậy cùng Hàn Sâm nhìn nhau khoảng chừng ba giây, sau đó quái nhân kia đột nhiên nhếch miệng cười cười, lộ ra một hàm răng trắng hếu, rất chỉnh tề rất trắng, cũng có thể tính là dễ nhìn, nhưng lại gây ra một loại cảm giác quỷ dị không nói lên lời, khiến cho lưng Hàn Sâm phát lạnh, tóc gáy đều bắt đầu dựng ngược lên.
OÀ..ÀNH!
Quái nhân bước ra một bước, thân thể giống như là thuấn di đi ra ngoài quan tài, dẫm nát mặt đất bị máu nhuộm đỏ, sau đó chuyện quỷ dị đã xảy ra.
Dòng máu của những người chết trong nơi trú quân đó chảy ra, giống như là sống lại, dâng lên chân của quái nhân, từng tia chui vào bên trong chân y, tuôn vào huyết quản của y, dọc theo mạch máu chảy vào trái tim.
Hàn Sâm dùng mắt thường có thể nhìn thấy, trong mạch máu khô quắt kia, huyết dịch chảy vào, từng mạch máu có màu xanh có màu máu, giống như là rất nhiều con rắn độc dài nhỏ đang uốn lượn, trải khắp dưới da trên cơ thịt toàn thân, thoạt nhìn quỷ dị khó có thể hình dung.
Mỗi khi quái nhân kia đi một bước, máu ở xung quanh đều bị hấp dẫn tới, chui vào trong thân thể của hắn, ngoại trừ mạch máu dần dần hình thành, liền thân thể khô quắt kia cũng đã bắt đầu đẫy đà, thoạt nhìn càng lúc càng giống như là một người sống rồi.
- Mày là ai?
Mắt thấy quái nhân kia đang từng bước một đi tới, đã sắp đi đến trước mặt mình, Hàn Sâm nhìn y lạnh giọng hỏi.
- Khanh khách. . . người à. . . khanh khách. . . tao không phải là người. . .
Trong miệng quái nhân kia phát ra tiếng cười quỷ dị, ngữ điệu nói chuyện rất cổ quái, khiến cho người nghe xong vô cùng khó chịu.
- Không phải người, như vậy mày là ai?
Hàn Sâm nhíu mày hỏi.
- Tao là ai. . . khanh khách. . . vậy mà mày hỏi tao là ai. . . khanh khách. . .
Quái nhân kia cười rất càn rỡ, trải qua chốc lát này, máu thịt trên người y đã đầy đặn, mái tóc dài khô cằn, lúc này cũng giống như là hút nước mực, trở nên đen nhánh tỏa sáng, sáng bóng tràn đầy sức sống.
Ngoại trừ hai mắt đen kịt vô cùng quỷ dị ra, hiện tại quái nhân lại có dáng vẻ vô cùng đẹp, nếu như không phải cặp mắt kia tà dị dọa người, nói là mỹ nam tử cũng không đủ, chỉ có điều vẻ đẹp lại có chút tà khí.
- Có gì đáng cười sao?
Hàn Sâm lạnh lùng hỏi.
- Thân là Huyết Mệnh Giáo đồ, thậm chí mày còn không biết Mệnh Vận Chi Tử, Huyết Mệnh Giáo đã lưu lạc đến mức này rồi sao.
Lần này quái nhân kia cuối cùng đã không cười nữa, nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm trầm giọng nói ra.
- Mày là người của Huyết Mệnh Giáo?
Trong lòng Hàn Sâm lập tức cả kinh, nếu như quái nhân này là người của Huyết Mệnh Giáo, như vậy trên người của Linh cũng có hình xăm Cửu Mệnh Huyết Miêu, cô cũng là người của Huyết Mệnh Giáo sao?
Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, Linh nhất định là có quan hệ gì với Huyết Mệnh Giáo, nếu không làm sao cô lại có hình xăm như vậy, hơn nữa vậy mà tiến vào bên trong hốc cây kia, sau khi cô đi vào, quái nhân này lại đột nhiên xuất hiện, điều này hiển nhiên là không bình thường.
- Thân là một phần tử của Huyết Mệnh Giáo, thậm chí ngay cả Mệnh Vận Chi Tử cũng không biết, thật sự là vô tri tới cực điểm, nhưng mà cũng giống nhau, biết hay không biết đều giống nhau, nhìn khí huyết của mày có chút cường tráng, liền hiến tế cho bản Thánh Tử đi.
Mệnh Vận Chi Tử nói xong, thân thể chợt bộc phát ra lực lượng không có cách nào tưởng tượng, trong chốc lát một bàn tay đã bắt được cổ của Hàn Sâm.
Móng tay vừa nhọn lại sắc giống như là dao găm như vậy, cơ hồ sắp đụng tới làn da trên cổ Hàn Sâm, Hàn Sâm lại giống như độc xà thổ tín bước ra, nhích người cứ thế mà tránh né một trảo này.
Quái nhân kia tựa hồ hơi có chút kinh ngạc:
- Dịch Thiên Thuật, thân là Huyết Mệnh Giáo đồ, mày học được Dịch Thiên Thuật từ nơi nào?
- Tao không phải là Huyết Mệnh Giáo đồ gì đó, không có nửa phần quan hệ với mày. Nếu mày là người của Huyết Mệnh Giáo, tại sao lại ở trong cái quan tài này?
Hàn Sâm nhíu mày nhìn Mệnh Vận Chi Tử, hắn muốn từ trong miệng Mệnh Vận Chi Tử moi ra thêm một ít lời.
- Khanh khách, mày cho rằng không thừa nhận là có thể giấu diếm được bản Thánh Tử sao? Không có tác dụng đâu, trên người mày có hương vị của Huyết Mệnh Giáo, vĩnh viễn cũng không gột rửa được, mày sống là người của Huyết Mệnh Giáo, chết là quỷ của Huyết Mệnh Giáo, muốn phản bội Huyết Mệnh Giáo, vậy sẽ phải trả cái giá bằng máu và tính mạng, hiện tại dâng máu và mạng của mày cho bản Thánh Tử đi.
Thân hình của Mệnh Vận Chi Tử cử động một lần nữa, tốc độ cùng lực lượng nhanh đến cực hạn, trực tiếp xé rách không gian giết tới trước mặt Hàn Sâm.
Coong!
Hàn Sâm triệu hoán ra Xích Diễm Bạo Long Đột, cùng Mệnh Vận Chi Tử liều mạng một đòn, móng tay của y đâm lên phía trên Xích Diễm Bạo Long Đột, vậy mà bạo phát ra âm thanh sắt thép va chạm.
Lực lượng mạnh mẽ làm cho Xích Diễm Bạo Long Đột bắn về phía sau một chút, Hàn Sâm cũng lùi lại liền hai bước mới đứng vững thân hình được, lực lượng của Mệnh Vận Chi Tử này vậy mà không hề kém hơn sinh vật siêu cấp thần huyết.
Nhưng hiển nhiên là Mệnh Vận Chi Tử cũng hết sức giật mình, nhìn Hàn Sâm tự lẩm bẩm:
- Không biết đã ngủ say bao nhiêu năm tháng, lại đã có nhân loại săn giết được sinh vật siêu cấp thần huyết, đã lấy được siêu cấp thần gen cùng thú hồn hay sao?
- Như vậy cũng tốt, máu tươi của mày sẽ càng thêm mỹ vị.
Mệnh Vận Chi Tử đột nhiên lộ ra một nụ cười tà dị, duỗi ra đầu lưỡi màu máu đỏ giống như rắn độc liếm môi một cái, tham lam và tà ác không nói ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận