Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2266. Chiến.

“Ngươi đừng nói với ta rằng Hàn Sâm là tên giả của ngươi.” Hồ Phi như cười như không nhìn chằm chằm Hàn Sâm và nói.
“Tên ta đúng là Hàn Sâm, Tam Mộc là tên mụ của ta, chỉ những người thân thiết trong gia đình và bạn bè tốt mới có thể biết tên này của ta.” Hàn Sâm nói.
Hồ Phi liếc nhìn hắn, cũng không có ý định truy xét đến cùng, ánh mắt nàng lại quét qua khuôn mặt của đám người Edward: “Còn các ngươi có lai lịch gì?”
Ky Sĩ Vương Băng Lam nói: “Chúng ta là thành viên của Băng Lam Ky Sĩ đoàn của tộc Hoàng Cực, đại nhân khoan hãy hiểu nhầm, chúng ta đến đây chỉ vì truy bắt tên phản đồ Hàn Sâm này thôi, không có ý mạo phạm đến đại nhân.”
“Hắn đã làm gì, vì sao các ngươi phải truy bắt hắn?” Hồ Phi rất hứng thú hỏi.
Ky Sĩ Vương Băng Lam và đám người Edward âm thầm nhíu mày, bọn họ đã tỏ rõ thân phận, vốn muốn dùng tên tuổi của Tộc Hoàng Cực để áp chế Hồ Phi khiến nàng phải kiêng nể một chút.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Hồ Phi lại giống như chẳng có chút kiêng dè nào đối với Tộc Hoàng Cực, việc này làm cho bọn họ cảm thấy không vui lắm.
Bách Biến Mị Hồ không được coi là chủng tộc đỉnh cao, cho dù có là cường giả cấp Thần Hóa của Hồ tộc thì chắc chắn cũng sẽ có chút kiêng dè Tộc Hoàng Cực, thế mà Hồ Phi này lại không hề có chút e dè gì.
Bọn họ nào biết rằng khi Hồ Phi bị nhốt vào trong này thì Tộc Hoàng Cực còn chưa có quang cảnh như hiện giờ, chỉ là một chủng tộc nhỏ mà thôi.
“Hắn là gian tế trong Băng Lam Ky Sĩ Đoàn chúng ta, khó khăn lắm mới tìm ra hắn, không ngờ hắn lại quá xảo quyệt, lại để hắn chạy thoát. Chúng ta lần theo dấu vết dọc đường đến tận đây, thật sự không có ý mạo phạm đến đại nhân.” Edward tiếp lời, trên mặt tràn đầy vẻ thành khẩn.
Tuy rằng Hàn Sâm và Hồ Phi chỉ nói vài câu, Edward cũng đã nhìn ra quan hệ giữa hai người không thân thiết lắm, cho nên hắn mới hoàn toàn không đề cập đến chuyện thánh vật.
Thánh vật ở trên người Hàn Sâm thì bọn họ vẫn còn cơ hội, nếu như bị một cường giả cấp Thần Hóa cầm lấy thì bọn họ sẽ hoàn toàn không có cơ hội.
“Bốp!” Vẻ mặt Hồ Phi lạnh lẽo, trong tay cầm xích Trật Tự quất vào khuôn mặt đang treo ngược của Edward như quất roi, lập tức cắt ra một vệt máu trên mặt hắn, miệng vết thương xuyên thấu xương cốt, máu tươi chảy từ tóc xuống đất.
Mọi người đều phát lạnh trong lòng. Hồ Phi không nói gì, quất mạnh hết roi đến roi khác vào người Edward, chỉ trong chốc lát đã đánh Edward đến thương tích đầy mình.
“Khi ta lừa người, bà cố nội của các ngươi còn chưa ra đời đâu, đừng bày ra dáng vẻ đó với ta, trừ khi các ngươi thấy chán sống rồi.” Hồ Phi lạnh lùng nhìn Edward cả người đầy máu, tiếp tục nói: “Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, vì sao các ngươi phải đuổi theo hắn?”
“Hắn trộm một đồ vật quan trọng của chúng ta, vì thế chúng ta mới
truy bắt hắn.” Edward nói.
“Đồ vật gì?” Hồ Phi khẽ nhíu mày, nhưng không tiếp tục quất Edward nữa.
“Chúng ta cũng không biết đó là vật gì.” Sau khi Edward nói xong, không đợi Hồ Phi hành động, hắn đã lập tức nói tiếp: “Ở sa mạc, chúng †a phát hiện ra một tòa cổ thành, Hàn Sâm thừa dịp chúng ta không chú ý, trộm đi một món đồ đó trong cổ thành rồi bỏ chạy, chúng ta đều không nhìn thấy đồ vật kia là gì. Đại nhân, ngươi muốn biết đó là vật gì thì chỉ có thể hỏi hắn thôi.”
Ánh mắt của Hồ Phi lướt qua mặt đám người Edward, cuối cùng dừng trên mặt Hàn Sâm, mỉm cười hỏi: “Em trai Tam Mộc ngoan của ta, hóa ra ngươi đã chiếm được đồ trong thành, thật lợi hại đấy”
“Quả thật ta đã lấy được một món đồ trong cổ thành.” Hàn Sâm gật đầu thừa nhận.
“Vật đó đâu?” Ánh mắt Hồ Phi chợt trở nên sắc bén, vật mà Thánh Chủ truyền lại cũng có sức hấp dẫn rất lớn đối với nàng.
Hàn Sâm lại mỉm cười, hắn không lấy phiến đá ra mà thản nhiên nói: “Chị gái cảm thấy vật đó với tự do thì cái nào quan trọng hơn?”
“Nhưng chị gái rất tham lam, tự do, ta muốn, đồ vật đó, ta cũng muốn.” Xích Trật Tự trên người Hồ Phi chợt rung lên, cuốn về phía Hàn Sâm.
Cơ thể Hàn Sâm di chuyển như một cái bóng, thuấn di đến phía trắc điện, nơi có đám xương khô Địa Ngục.
Vừa dịch chuyển đến trắc điện thì xích Trật Tự của Hồ Phi đã cuốn lấy người Hàn Sâm, nhưng không biết từ bao giờ một vật trông giống như tổ chim xuất hiện trên tay Hàn Sâm, bên trong còn có một quả trứng màu đỏ trong suốt.
Xích Trật Tự chạm vào tổ chim trước, đến cả Bán Bộ Thần Hóa xích Trật Tự cũng có thể dễ dàng trói buộc, vậy mà trong khoảnh khắc chạm vào tổ chim, nó lại bị tiêun tán trong chốc lát.
Lợi dụng thời điểm này, Hàn Sâm rung mạnh hai cánh lần nữa, lao ra ngoài qua sơ hở của xích Trật Tự, vọt thắng đến đám xương khô Địa Ngục.
Hồ Phi hơi ngạc nhiên, chờ đến khi nàng xông vào Bạch Cốt Đại Địa Ngục thì Hàn Sâm đã chạy xa rồi. Nàng bị cấm chế giới hạn, cùng lắm chỉ có thể đứng trên núi Khô Lâu kia, không thể đuổi theo Hàn Sâm.
“Hàn Sâm, ngươi muốn chết già trong Bạch Cốt Đại Địa Ngục à?” Hồ Phi híp mắt nói.
“Có người đẹp như chị gái cùng ta chết già ở đây, ta cảm thấy khá tốt.” Hàn Sâm đứng trên ngọn núi phía xa, cười nói với Hồ Phi.
Hồ Phi không nói một lời, xoay người trở lại trong cung điện.
Khi vào trong chính điện, ánh mắt Hồ Phi lướt qua khuôn mặt của đám người Edward, cuối cùng vung tay lên. Ngoại trừ Bạch tiên sinh thì những người khác đều bị xích Trật Tự quấn vào người kéo đến trước đám xương khô Địa Ngục.
“Mang Hàn Sâm và đồ vật về đây, nếu không các ngươi cứ chết già trong đấy đi.” Sau khi Hồ Phi lạnh lùng nói hết câu, đám người Edward đều bị ném vào Bạch Cốt Đại Địa Ngục.
Chờ đến lúc cả đám người đều vào trong Bạch Cốt Đại Địa Ngục, tâm mắt của Hồ Phi dừng trên người Bạch tiên sinh: “Ngươi am hiểu cách phá giải cấm chế sao?”
“Biết một chút.” Bạch tiên sinh gật đầu nói.
“Có thể phá vỡ cấm chế từ cửa chính, vậy thì không chỉ đơn thuần là biết một chút đâu.” Hồ Phi hơi cong khóe miệng, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Hàn Sâm đứng đẳng xa, trông thấy đám người Edward bị ném vào Bạch Cốt Đại Địa Ngục, hắn lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra và lặng lẽ trốn đến đỉnh núi Liên Hoa, nơi ở của Huyết Kỳ Lân.
Đám người Edward cũng bị kinh hãi bởi thế giới Bạch Cốt trước mắt, không khác biệt so với lần đầu tiên Hàn Sâm đi vào Bạch Cốt Đại Địa Ngục.
“Hắn ở đó.” Dường như Đoạn Tội có năng lực cảm nhận đặc biệt, không ngờ lại phát hiện ra Hàn Sâm đang lẳng lặng lẻn vào ngọn núi Liên Hoa.
“Đuổi theo.” Ky Sĩ Vương Băng Lam và Edward gần như hét lên cùng lúc và đuổi theo Hàn Sâm.
Trong vùng không gian rộng lớn này, nếu để Hàn Sâm chạy ra khỏi phạm vi khống chế của hắn thì sẽ rất khó bắt được Hàn Sâm.
Cho dù vì bản thân bọn họ hay vì thánh vật kia, bọn họ đều phải bắt được Hàn Sâm.
Tốc độ của Ky Sĩ Vương Băng Lam là nhanh nhất, hắn đuổi tới phía trước núi Liên Hoa, đang định xông vào thì đột nhiên nhìn thấy một luồng huyết khí lao ra từ trong núi Liên Hoa.
Hắn đang dốc hết sức lao về phía trước, căn bản không có sức lực để thay đổi phương hướng, chỉ có thể ngưng tụ toàn bộ lực lượng, một mảnh màu xanh đậm và luồng huyết khí kia va chạm vào nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận