Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3236. Trưởng bối

Sức mạnh có thể có liên quan tới luân hồi đều vô cùng khủng bố.
Cho đến bây giờ Hàn Sâm vẫn không rõ ngọn nến chảy dở này rốt cuộc là tồn tại như thế nào. Ngay cả Thần Linh cấp Hủy Diệt chân chính cũng khó mà liên quan tới luân hồi, huống chi ngọn nến này chỉ là một chủng gen Thần Linh hoang dã tiến hóa.
“Nó rốt cuộc là tồn tại như thế nào? Chủ nhân của nó là ai?” Hiện giờ Hàn Sâm chỉ hận không thể lập tức đi tìm Nguyệt Thần, hỏi rõ lai lịch và năng lực của Kính Nguyệt.
Tuy lấy được Kính Nguyệt nhưng Hàn Sâm lại không thể thu nó vào trong hồn hải của mình, rõ ràng Kính Nguyệt chỉ đồng ý đi cùng hắn chứ không muốn trở thành chủng gen của hắn.
“Có thể mang theo trên người là được, có thu vào hồn hải hay không cũng không quan trọng.” Hàn Sâm tư tưởng rất thoáng, cầm luôn ngọn nến đi ra khỏi Minh Chúc viên.
“Không… Không thể nào…” Ông già tóc trắng vốn tưởng rằng Hàn Sâm nhất định không thu hoạch được gì, ai ngờ lại nhìn thấy Hàn Sâm cầm ngọn nến đi ra khỏi Minh Chúc viên.
Tuy Kính Nguyệt không hề có ý nghĩa trọng đại với Tần quốc giống như Đại Yêu Hắc Ám Long Vương, nhưng lai lịch của nó khủng bố không kém gì Đại Yêu Hắc Ám Long Vương, thậm chí còn hơn.
Khi đó Dạ Thần Vô Nguyệt có ảnh hưởng to lớn đến Tần quốc, thậm chí còn trên cả Tần Tu. Dù sao Tần Tu chỉ khiến Tần quốc phong quang trong thời đại của hắn mà pháp chế mà Dạ Thần Vô Nguyệt thúc đẩy lại khiến Tần quốc hưng thịnh đến tận hôm nay, sừng sững không ngã, ít nhiều gì đều có liên hệ chặt chẽ đến pháp chế.
Bằng không, hơn phân nửa cường giả tuyệt thế đều không phải người Tần quốc thì dựa vào cái gì mà bán mạng bảo vệ cho Tần quốc chứ.
Còn ngọn nến Kính Nguyệt này, tuy không phải là chủng gen của Dạ Thần Vô Nguyệt nhưng lại có dây mơ rễ má với Dạ Thần Vô Nguyệt. Lúc trước khi Dạ Thần Vô Nguyệt mới tiến hành pháp chế mới đã gặp rất nhiều cản trở, thậm chí còn đi đến bước đường huynh đệ tương tàn. Có thể nói nhất pháp vạn mạng, mỗi một chế định của pháp chế mới đều sẽ liên lụy đến vô số mạng người, có thể nói là máu chảy thành sông.
Đến thời điểm mấu chốt khi thi hành pháp chế mới, hoàng đế lại đột nhiên băng hà, những quý tộc phản đối pháp chế mới đã lợi dụng việc này để gây khó dễ với phái pháp chế mới mà Dạ Thần Vô Nguyệt lãnh đạo, còn nói gì mà pháp chế mới chọc giận Thần Linh, cho nên mới giáng tai họa xuống khiến hoàng đế băng hà, nếu còn tiếp tục làm trái ý trời thi hành pháp chế mới, Tần quốc chắc chắn sẽ phải chịu trời phạt còn hơn thế nữa, thậm chí sẽ bị diệt quốc.
Bởi vì hoàng đế băng hà nên những lời phản đối này ngày càng kịch liệt, gần như khiến cho pháp chế mới hoàn toàn khựng lại, mắt thấy nỗ lực và sự trả giá bằng máu tươi của nhiều người đều biến thành dã tràng xe cát.
Nhưng vào lúc này, Dạ Thần Vô Nguyệt mượn Kính Nguyệt tới, dựa vào sức mạnh của nó, phá vỡ luân hồi khiến hoàng đế đã chết đi mà sống lại, từ đó đảo ngược càn khôn, khiến pháp chế mới được thi hành thuận lợi.
Bởi vì việc này khiến người ta quá kinh hãi, hoàng đế đương thời đã hạ lệnh phong khẩu, các đại thần biết được chuyện hoàng đế chết đi rồi sống lại, mỗi người đều bỏ mạng một cách ly kỳ, ngay cả trong hoàng tộc cũng không còn ai dám bàn luận chuyện này.
Nhưng bí mật về ngọn nến Kính Nguyệt khiến hoàng đế chết đi rồi sống lại lại được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Tuy ngay cả hoàng tộc cũng không dám nói nhưng lại có không ít người âm thầm quan sát Kính Nguyệt.
Sau khi Dạ Thần Vô Nguyệt biến mất, đã có không ít hoàng tộc thử đi †hu phục Kính Nguyệt, ông già tóc trắng Tần Uyên cũng là một trong số đó, nhưng kết quả đều lấy thất bại làm kết cục.
Ngọn nến Kính Nguyệt vẫn lưu lại trong Minh Chúc viên của hoàng cung Tần quốc như vậy, đã trải qua không biết mấy trăm triệu năm, mãi cho đến hôm nay mới được Hàn Sâm mang ra khỏi Minh Chúc viên.
Trước đó Tần Uyên không phản đối Hàn Sâm đi Minh Chúc viên, đó là bởi vì hắn vốn không tin Hàn Sâm có thể mang ngọn nến Kính Nguyệt đi. Kể cả cường giả Phá Giới của nhà họ Tần cũng không thể đụng vào ngọn nến kia, huống chỉ là một nhân loại khác họ.
Nhưng hắn không ngờ rằng, Hàn Sâm lại thật sự mang ngọn nến Kính Nguyệt ra. Tần Uyên nào có thể khoanh tay đứng nhìn, đó là sức mạnh cường đại có thể nghịch thiên cải mệnh đấy.
Cho dù người nhà họ Tần không dùng được thì cũng không thể rơi vào tay người ngoài.
Ánh mắt Tần Uyên thâm sâu, xuyên qua hư không nhìn chằm chằm vào ngọn nến Kính Nguyệt mà Hàn Sâm đang cầm trong tay, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Hóa ra hắn vẫn chưa thể thu phục được ngọn nến Kính Nguyệt nhưng không biết đã dùng phương pháp gì mà lại có thể cầm ngọn nến Kính Nguyệt kia ra khỏi Minh Chúc viên.”
Nếu Hàn Sâm đã thu phục được ngọn nến Kính Nguyệt rồi, trong lòng Tần Uyên sẽ có điều kiêng ky, vì sợ hãi sức mạnh quỷ thần khó lường của ngọn nến Kính Nguyệt nên sẽ không đi ngăn cản Hàn Sâm.
Nhưng bây giờ hắn phát hiện ra Hàn Sâm vẫn chưa thể thật sự thu phục được ngọn nến Kính Nguyệt, nhất thời mừng rỡ như điên, đứng phắt dậy sải bước, xuyên qua từng tầng không gian đi tới bên ngoài Minh Chúc viên.
Hàn Sâm nâng một cây nến cháy dở đi ra. Nội thần đưa Hàn Sâm đến Minh Chúc viên đứng bên ngoài chờ đợi, thấy Hàn Sâm lại thật sự lấy được ngọn nến kia ra, nét mặt cực kỳ kinh ngạc
Tuy rằng hắn không rõ lai lịch chân chính của ngọn nến Kính Nguyệt nhưng đã từng thấy không ít hoàng tộc tiến vào Minh Chúc viên. Cuối cùng cả đám đều chật vật đi ra, không ai có thể mang đi bất cứ thứ gì từ trong đó.
Đột nhiên thấy Hàn Sâm cầm một nửa ngọn nến ung dung đi ra, sao hắn lại không sợ hãi cho được.
“Chúc mừng Hàn tiên sinh, Hàn tiên sinh thật sự là đại năng chỉ sĩ. Lão nô đã trải qua ba đời hoàng triều, từng thấy không biết bao nhiêu người đi vào Minh Chúc viên nhưng chưa từng thấy ai có thể mang cái gì từ trong đó ra, Hàn tiên sinh là người đầu tiên đấy.” Nội thần nịnh nọt tiến lên hành lễ nói.
Hàn Sâm đang định nói gì, lại đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện trước mặt hắn, chặn đường hắn.
Nội thần nhìn thấy bóng dáng kia, nhất thời thân mình run lên, vội vàng cúi đầu quỳ lạy, run giọng nói: “Tiểu nhân bái kiến lão tổ tông.”
Tần Uyên không để ý đến tên nội thần, nhìn chằm chằm Hàn Sâm lạnh giọng nói: “Buông Kính Nguyệt ra, đây không phải là thứ ngươi có tư cách mang đi.”
“Thế à? Nhưng bệ hạ đã chính miệng nói với ta, nếu ta có thể mang nó đi, nó sẽ thuộc về ta.” Hàn Sâm không hề tức giận, lạnh nhạt nói.
“Cảnh Chân còn chưa khỏi bệnh, suy nghĩ hồ đồ, lời hắn nói sao có thể coi là thật được?” Tần Uyên nói rồi ép về phía trước, khí thế trên người như núi cao biển gầm, muốn khiến Hàn Sâm cúi đầu.
“Ý của ngươi là, đường đường là hoàng đế nước Đại Tần lại đầu óc không dùng được, nói lời nuốt lời?” Hàn Sâm nói thẳng.
“Nói hươu nói vượn, ta thấy ngươi đúng là không biết sống chết.” Khí thế trên người Tần Uyên càng thêm dữ dội, khí tức khủng bố kia sắp hóa thành ngọn lửa mà mắt thường có thể thấy được, mãnh liệt lao về phía Hàn Sâm, giống như muốn thiêu hắn thành tro tàn.
“Chẳng phải lời ngươi vừa nói có ý như vậy sao?” Hàn Sâm nhàn nhạt nói.
“Vậy thì sao chứ? Thằng nhóc Cảnh Chân kia là đời sau của bổn tọa, ông nội của ông nội hắn còn phải gọi bổn tọa một tiếng thái thúc gia gia. Ta là bậc cha chú, nói vài lời thật thì sao chứ?” Tần Uyên khí phách vô song, trên người khí diễm ngập trời.
“Khéo thật đấy, ta lại quen biết một người là bậc trưởng bối của nhà họ Tần, hơn nữa nàng còn gọi ta là anh trai. Vậy nếu bàn về bối phận, ngươi cũng nên gọi ta một tiếng thái thái thái thái thúc gia gia đó. Ta nói đầu óc ngươi có vấn đề, làm bậc cha chú ăn ngay nói thật chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?” Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
Hết chương 3236.
Bạn cần đăng nhập để bình luận