Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2737. Vẫn còn dư lực

Chiến ý trong lòng Chalais càng rực cháy, quyền lực kinh khủng như một cơn gió lốc cuốn về phía Hàn Sâm.
Súng đôi của Hàn Sâm bắn ra liên tục, không ngừng đánh vỡ quyền lực của Chalais. Bất kể quyền thế của hắn có hung mãnh thế nào cũng không thể đụng tới Hàn Sâm.
Giờ Lý Xuân Thu đã có thể khẳng định, sức mạnh của Chalais sử dụng Tinh Bạo chỉ có thể ngang bằng Hàn Sâm. Vẻ mặt Lý Xuân Thu hơi cổ quái, thầm nghĩ: “Nếu đây là sức mạnh cơ bản của Hàn Sâm thì đúng là đáng sợ thật.”
Lý Khả Nhi và Linh Lung lại càng khiếp sợ hơn. Bời vì các nàng có thể khẳng định, đây chính là sức mạnh cơ bản của Hàn Sâm chứ không sử dụng thêm bất cứ thuật gen tăng cường nào dạng như Tinh Bạo.
Sức mạnh cơ bản đã có thể đối kháng lại với Chalais sử dụng Tinh Bạo, thật sự khiến người ta khó mà tin nổi.
Trên thực tế, bản thân Hàn Sâm lại cảm thấy bình thường. Dù sao hắn là Thần Hóa có bốn loại thuật gen đỉnh cấp đồng thời thăng cấp, mỗi loại thuật gen là tương đương với một Thần Hóa, bốn loại thuật gen đồng thời cường hóa cho một cơ thể, kết quả đạt được cũng không phải đơn giản như một cộng một bằng hai.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Chalais càng mạnh càng hăng, trên người tỉnh quang rực rỡ nhưng quyền lực đều bị đạn của Hàn Sâm đánh nát toàn bộ. Mắt thấy thời gian mười phút sắp trôi qua, làn da của Chalais hầu như rướm máu, thân thể thoạt nhìn sắp không chống đỡ nổi.
“Hàn Sâm, đỡ lấy quyền này của ta!” Chalais rít lên, một quyền cuồng bạo đánh về phía Hàn Sâm.
Một giây sau, Hàn Sâm chỉ thấy trong Đàn Cốc có vô số mặt trời cùng hiện ra, mỗi quyền lực tựa như tinh thần nổ tung đổ dồn về phía Hàn Sâm.
“Vạn Lưu Quy Tông dưới trạng thái Tinh Bạo, dù là cường giả Thần Hóa cấp Lột Xác cũng phải thoái lui dưới một kích này ấy chứ?” Lý Xuân Thu âm thầm suy tư.
Biểu hiện của Chalais vượt qua cả mong đợi của hắn. Dưới Tinh Bạo vẫn có thể khống chế sức mạnh hoàn mỹ, sử dụng Vạn Lưu Quy Tông, chỉ có thể nói thiên phú và năng lực của Chalais đều là tiêu chuẩn hạng nhất.
Mắt thấy quyền lực như ngân hà đổ xuống đánh về phía mình, Hàn Sâm cũng không hề có ý lui lại, súng đôi trong tay hợp lại biến thành một khẩu súng chống tăng trong nháy mắt.
Hai tay ôm súng chống tăng, bắn một pháo về phía quyền lực như ngân hà. Chỉ thấy đạn pháo ngưng tụ từ chùm sáng xông về phía quyền lưu kinh khủng kia.
“Sức mạnh của một phát pháo có lớn đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể chống lại Vạn Lưu Quy Tông dưới trạng thái Tinh Bạo được.” Lý Xuân Thu thầm nghĩ. Nhưng ngay một giây sau, hắn đã lập tức ngẩn ra.
Chỉ thấy viên đạn pháo kia xông vào giữa quyền lưu như ngân hà, sau đó nổ tung tựa như bom khinh khí, kéo theo tất cả quyền lực cùng phát nổ.
Uỳnh!
Sức mạnh kinh khủng tựa như muốn hòa tan cả thế giới. Một vùng Tinh Bạo rực rỡ kia chói chang đến mức khiến người ta không mở nổi mắt, không thấy được gì hết.
Chờ ánh sáng từ vụ nổ sinh ra tản đi, Lý Xuân Thu mới thấy Hàn Sâm và Chalais vẫn nguyên vẹn đứng lơ lửng trong Đàn Cốc nhưng phân nửa Đàn Cốc đã bị nổ ra một cái hố to.
Hàn Sâm không ra tay, Chalais cũng không công kích nữa nhưng tất cả đều biết Chalais đã thua. Thời gian Tinh Bạo của Chalais đã kết thúc, không có vốn liếng tiếp tục chiến đấu với Hàn Sâm nữa.
“Ta thua rồi.” Chalais thản nhiên nói. Nhưng Hàn Sâm có thể nhìn ra được, chiến ý trong mắt hắn không lụi tắt, rõ ràng không lùi bước chỉ vì thất bại lần này.
Lý Xuân Thu cũng không nói gì thêm. Hàn Sâm thật sự đã thắng đẹp, bất cứ ai cũng nhìn ra được, Hàn Sâm có thừa thực lực chứ không phải dạng miễn cưỡng thủ thắng.
Song hắn có tự tin, chỉ cần cho hắn thời gian tiếp tục bồi dưỡng Chalais, khi Chalais thật sự đạt tới mức độ hoàn mỹ sẽ có cơ hội đánh bại Hàn Sâm.
Song hiện giờ Lý Xuân Thu không thể không thừa nhận Hàn Sâm quả thật rất mạnh, còn mạnh hơn so với suy đoán của hắn. Vốn cho rằng Hàn Sâm chỉ có thể xếp dưới Chalais và Ngọc Thiện Tâm nhưng giờ xem ra năng lực chiến đấu của Hàn Sâm chắc chắn không yếu hơn so với họ, thậm chí còn có thể mạnh hơn.
“Năng lực chiến đấu mạnh mẽ cũng không thể đại diện cho tất cả. Cuối cùng có thể thăng cấp Chân Thần hay không mới là quan trọng. Chalais là thiên phú ngụy thập nhất giáp, xác suất thăng cấp Chân Thần trong tương lai rất lớn, khi đó mới thật sự là thắng lợi.” Lý Xuân Thu nhìn chằm chằm Hàn Sâm một lúc, sau đó mới mang theo Chalais cùng rời đi.
“Ngươi thăng cấp Thần Hóa cũng chẳng nói với bọn ta một tiếng, ngươi nói phải bồi thường thế nào đây?” Lý Khả Nhi cười tủm tỉm nhìn Hàn Sâm nói.
“Ngươi nói bồi thường thế nào thì bồi thường vậy đi.” Hàn Sâm nhún vai đáp.
“Phạt ngươi úp mặt vào tường.” Lý Khả Nhi bĩu môi nói.
“Ta đã lớn vậy rồi, đâu phải trẻ con ba tuổi nữa. Phạt cái gì khác đi.” Hàn Sâm cười khổ nói. Úp mặt vào tường gì đó là trò mấy đứa con nít mới chơi.
“Không, cứ phạt ngươi úp mặt vào tường đó. Nhưng phải phạt ngươi một tháng cơ.” Lý Khả Nhi bĩu môi nói.
Hàn Sâm tỏ vẻ bất đắc dĩ. Hắn đang định nói gì đó, Linh Lung lại cất lời: “Đừng tranh cãi nữa. Tiểu sư muội nói úp mặt vào tường là Tuyên Cổ Bích mà tất cả tằm sau khi thăng cấp Thần Hóa đều phải đi. Việc đó cực kỳ có lợi cho ngươi và cả chúng ta.”
“Thì ra là thế.” Lúc này Hàn Sâm mới hiểu ra, hóa ra không phải Lý Khả Nhi giận dỗi mà chỉ đang đùa giỡn hắn thôi.
“Nhưng ngươi vừa mới thăng cấp Thần Hóa, mấy hôm nữa đi cũng không muộn. Về thăm Bảo Nhi trước đi, một tháng đi Tuyên Cổ Bích ngươi không thể đi ra được, cũng không có thời gian về thăm nàng.” Linh Lung nói.
Hàn Sâm gật đầu, theo Linh Lung về Tinh Thần Thụ.
Có bài học lần trước, Linh Lung và Lý Khả Nhi không rời khỏi Hàn Sâm lúc nào, cho dù có việc cũng sẽ để một người đi theo bên cạnh hắn, khiến Hàn Sâm cực kỳ phiền muộn, chẳng có chút thời gian tự do nào hết.
“Quả nhiên người không thể quá xuất sắc được, bằng không sẽ chẳng có một chút riêng tư nào hết.” Hàn Sâm ngồi dưới tàng cây uống trà, thầm ngHĩ.
Tuy Linh Lung có thể cảm nhận được suy nghĩ của hắn nhưng lại không để ý đến hắn, chỉ tự mình xem sách.
“Ngươi đang xem gì vậy?” Hàn Sâm thò đầu qua hỏi.
“Không có gì.” Hàn Sâm còn chưa thấy rõ đó là gì, Linh Lung đã gấp sách lại rồi thu vào trong túi, chân mày hơi nhíu lại.
“Tuyên Cổ Bích là chỗ nào thế?” Tuy Hàn Sâm hơi tò mò muốn biết rốt cuộc Linh Lung đang xem sách gì nhưng nếu nàng không chịu nói, Hàn Sâm cũng không truy hỏi nữa.
Linh Lung trầm ngâm một lát rồi đáp: “Tuyên Cổ Bích là nơi một vị tiền bối trong tộc ta dùng để vẽ tranh.”
“Vẽ?” Hàn Sâm ngẩn ra.
Linh Lung thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Hàn Sâm, không khỏi mỉm cười: “Tất nhiên không phải tranh thông thường rồi. Vị tiền bối kia là kỳ tài thiên phú dị bẩm, có uy danh cực lớn trong tộc ta. Tuy hắn chưa từng đảm nhiệm chức tộc trưởng nhưng bàn về tu vi Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, trừ Thủy Tổ tộc ta ra không còn ai so được với hắn.”
Dừng một lát, Linh Lung ngẩng đầu nhìn quả Tinh Thần lủng lẳng trên cây rồi cất lời: “Trước khi bước vào Thần Điện Gen, vị tiền bối kia một mình tĩnh tọa hai năm trong Tuyên Cổ Bích. Hai năm sau, chuyện đầu tiên sau khi hắn mở mắt ra đó là vẽ một bức tranh trên vách đá ấy. Khi bức tranh thành hình, hắn trực tiếp phá không bay đi, đánh vào Thần Điện Gen. Từ đó chỉ còn bức tranh này lưu truyền trong tộc ta, trở thành câu đố thiên cổ, đến nay vẫn chưa có ai có thể hoàn toàn phá
giải được chân ý trong bức tranh ấy.
Hết chương 2737.
Bạn cần đăng nhập để bình luận