Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3435. Cấp Vũ Trụ

“Mọi thứ trên thế gian đều có tính toàn vẹn và tính duy nhất. Vũ trụ có thể được coi là một chỉnh thể, cơ thể của một sinh vật nhỏ bé cũng có thể được coi là một chỉnh thể, về bản chất thì, một vũ trụ và một sinh vật đều là chỉnh thể trong thế gian, cũng có nghĩa là, cơ thể có thể được coi là một vũ trụ độc lập.” Trong khi Tử Vi nói, các ngón tay của hắn đồng loạt di chuyển, chạm vào từng bộ phận khác nhau trên cơ thể của Hàn Sâm.
Mỗi một lần ngón tay chạm lên người Hàn Sâm đều giống như có một cây đinh đóng vào cơ thể của Hàn Sâm, khiến Hàn Sâm cảm thấy cơ thể mình đau đớn đến không thể chịu đựng được.
Kỳ lạ là, quần áo trên người của Hàn Sâm không hề bị hư hại, cơ thể của hắn cũng không có bất cứ vết thương nào, nhưng bản thân Hàn Sâm có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh như những cây đinh đó đã
đóng chặt cơ thể hắn trên không trung, với sức mạnh của cơ thể hắn thì tất nhiên là không thể thoát khỏi sự ràng buộc của sức mạnh đó.
“Ta đã tu hành cả đời, tự mình tiến hóa tự mình lĩnh hội những bí ẩn của vũ trụ, mặc dù không hiểu hết những điều bí ẩn của vũ trụ, nhưng đã có thể nhìn trộm một chút. Chỉ một chút sức mạnh của vũ trụ này thôi đã là bất khả chiến bại, ngay cả chư thiên Thần Linh cũng rất khó chống lại được, cho dù thân thể của ngươi có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể đọ lại được.” Trong lúc nói chuyện, Tử Vi đã chạm hai mươi tám chỉ lên người Hàn Sâm.
Hai mươi tám nơi bị kia chạm vào đều có một điểm ánh sáng lấp lánh, giống như đóng hai mươi tám ngôi sao vào thân thể của Hàn Sâm, đóng chặt Hàn Sâm ở trên khoảng không, đặc biệt là tinh quang giữa hai lông mày của hắn, lại càng chói lọi như cực quang.
“Sao nào, ta có thể phá vỡ cơ thể của ngươi hay không?” Tử Vi lùi về phía sau, nhìn Hàn Sâm đang bị đóng trên khoảng không, hỏi với một nụ cười.
Hàn Sâm lúc đầu còn có thể di chuyển, nhưng giờ đã có hai mươi tám †inh quang đóng trên người hắn, cho dù dùng hết sức lực thì cũng không thể nhúc nhích chút nào, như thể bị hai mươi cây đỉnh đóng chặt trên giá.
Điều khiến Hàn Sâm buồn bực hơn nữa chính là cho tới giờ, sức mạnh của cơ thể hắn vẫn chưa được kích phát, giống như sức mạnh làm tổn thương cơ thể hắn hoàn toàn không tồn tại.
Thấy Hàn Sâm không trả lời, Tử Vi lại khẽ cười hỏi: “Sao nào, vẫn không chịu thừa nhận thất bại sao? Hay là để ta đuổi ngươi ra khỏi Tam Thập Tam Thiên mới được?”
Ánh mắt Hàn Sâm nhìn Tử Vi giống như ngọn lửa, nghiêm túc nói: “Ta chỉ muốn biết, đây có phải là toàn bộ sức mạnh của ngươi không?”
“Có phải là toàn bộ sức mạnh của ta hay không thì sao chứ?” Tử Vi nhìn Hàn Sâm với vẻ hứng thú, hỏi.
“Không có gì, ta chỉ muốn cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết đạo lý của vũ trụ.” Hàn Sâm nói.
Tử Vi khẽ cười nói: “Không cần thiết phải cảm ơn, ta chưa bao giờ thực sự thân hóa vũ trụ, những gì ta nói có thể không đúng, ngay cả khi trong lòng ta nghĩ đó là sự thật, nhưng sau tất cả thì ta vẫn chưa thật sự đi đến bước đó, có thể thứ mà ta xem là đúng đắn chính là một sai lầm, ngươi nghe những lời nói sai của ta, chỉ có sai hơn mà thôi, nói không chừng đến lúc đó ngươi còn trách ta.”
Hàn Sâm lại giống như không nghe thấy lời của Tử Vi, tiếp tục nói: “Đây chính là bước cuối cùng đó đúng không? Nếu như ta có thể cảm nhận được vũ trụ trong cơ thể mình thì đó chính là bước cuối cùng thực sự, đúng không?”
“Có lẽ vậy, nhưng thật đáng tiếc, với tình trạng của cơ thể ngươi, e rằng ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội thực hiện bước đó, bởi vì cơ thể người khác có quy tắc và trật tự riêng, còn cơ thể của ngươi là một đống hỗn loạn, e rằng không có khả năng thân hóa vũ trụ.” Tử Vi nói.
Hàn Sâm không thể không thừa nhận rằng những gì Tử Vi nói rất có đạo lý, lúc trước hắn tự mình tiến hóa, tức là sự tương đồng giữa sức mạnh và quy tắc vũ trụ ngày càng cao.
Nhưng bây giờ cơ thể của hắn không có quy tắc và trật tự, cơ thể như vậy, thì làm thế nào để có thể tiếp tục tiến hóa đây?
“Nếu Tử Vi thực sự là người trong Thần điện Gen kia, vậy thì hắn là một trong số ít người tiến gần nhất đến bước đó nhất, thân hóa vũ trụ mà hắn nói có lẽ chính là bước mà mấy người Tần Tu đang theo đuổi. Hơn nữa nếu những gì hắn nói quả thực là đúng, chỉ với trạng thái cơ thể của ta hiện giờ, e là thực sự không có cơ hội để thực hiện bước đó.” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.
Tử Vi cười như không cười mà nhìn Hàn Sâm và nói: “Không thể đi được bước đó, có phải thất vọng lắm hay không?”
“Không có gì phải thất vọng cả, cuộc sống là như vậy, chẳng ai biết mình sẽ đi về đâu, sẽ thấy những cảnh vật nào. Ta đã không dừng lại, đã đi trên nhiều con đường, đã nhìn thấy những cảnh vật khác nhau trên đường đi, đối với ta thì những điều đó đều là thật tài sản vô cũng quý giá.” Hàn Sâm nói.
Tử Vi cười với chút khinh thường: “Những gì ngươi nói kiểu gì cũng giống như lời thú nhận của những kẻ thất bại vậy, gì mà có thể đi đến bước này thì ta đã hài lòng rồi; gì mà tình hữu nghị mới là thứ quan trọng nhất, tranh đấu chỉ đứng thứ hai, cho dù ngươi kết hôn với ai thì cũng không khác gì nhau, đều chỉ là những lời tự an ủi hèn nhát.”
Hàn Sâm nghe hắn nói vậy thì không nhịn được cười: “Ngươi nói đúng, đó là những lời mà kẻ thua cuộc tự an ủi mình.”
“Không phải bây giờ ngươi cũng như vậy sao? Tại sao lại vừa lòng với những phong cảnh trên đường, lại không nói rằng điểm cuối không quan trọng, giống như đang tự an ủi chính mình.” Tử Vi híp mắt nhìn chằm chằm Hàn Sâm.
Hàn Sâm nghiêm túc nói: “Ta chỉ nói rằng phong cảnh trên đường đi là †hu hoạch của ta, nhưng không nói rằng điểm cuối không quan trọng. Đối với ta, điểm cuối cũng quan trọng như phong cảnh trên đường đi, †a không chỉ đi để ngắm cảnh, mà còn muốn đến được điểm cuối mà mình muốn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận