Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1256: Ba Pho Tượng Đá

Huyết Hà Đế Quân đứng ở chỗ cao nhất của Huyết Hà Tí Hộ Sở, nhíu mày nhìn Huyết Hà đang cuồn cuộn chảy xuôi.
Mặc dù Huyết Hà chảy xiết, nhưng lại chưa từng giống như hôm nay, trong vòng một đêm nước sông dâng lên vài chục trượng, khiến xung quanh vốn là bờ sông bao phủ ngàn dặm, rất nhiều núi nhỏ đều bị che mất một nửa, một bộ phận rất lớn của Huyết Hà Tí Hộ Sở đã bị bao phủ ở trong Huyết Hà.
- Đế Quân, Huyết Hà thường xuyên dâng lên thế này sao?
Quỷ Dạ Xoa đứng ở bên cạnh Huyết Hà Đế Quân, nhíu mày nhìn tới thượng du Huyết Hà.
Bầu trời không rơi xuống một giọt mưa, Huyết Hà lại đột nhiên dâng lên, chuyện này có chút kỳ quặc.
Huyết Hà Đế Quân khẽ lắc đầu:
- Chính tôi ở trong vài vạn năm qua cũng chưa từng thấy qua Huyết Hà dâng lên như vậy, nhưng mà. . .
- Nhưng mà làm sao?
Quỷ Dạ Xoa quay đầu nhìn về phía Huyết Hà Đế Quân.
Huyết Hà Đế Quân trầm ngâm nói:
- Trước khi tôi chưa đi vào Huyết Hà, nghe nói bên trong Huyết Hà có một con sinh vật siêu cấp thần huyết bạo tẩu chiếm giữ, con sinh vật siêu cấp thần huyết bạo tẩu kia thống ngự toàn bộ Huyết Hà, chính là là Huyết Hà Chi Chủ chân chính. Truyền thuyết mỗi khi Huyết Hà Chi Chủ kia cần phải ăn uống, nước Huyết Hà sẽ tăng vọt, bao phủ sơn mạch xung quanh thành một cái biển máu, như thế Huyết Hà Chi Chủ mới có thể vào núi, săn dị sinh vật trong núi để ăn. Cho đến tận sau khi nó ăn xong, Huyết Hà mới theo nó trở về khôi phục bình thường.
- Hôm nay Huyết Hà Chi Chủ ở đâu?
Trong lòng Quỷ Dạ Xoa hơi động hỏi.
- Đã sớm phá Thần Môn leo Thiên Giai đi lên không gian thứ tư Tí Hộ Sở, nếu không như thế nào tôi lại dám chiếm cứ nơi đây. Nhưng mà đây cũng chỉ là nghe nói mà thôi, tôi cũng chưa bao giờ thấy qua Huyết Hà Chi Chủ kia, lúc tôi tới đây, ở đây đã là nơi vô chủ.
Huyết Hà Đế Quân nói ra.
- Vậy thì có chút kỳ quái, vô duyên vô cớ Huyết Hà lại dâng lên, trong đó nhất định có gì đó kỳ quặc, nếu Huyết Hà Chi Chủ đã tấn chức Bán Thần, như vậy có khả năng là Huyết Hà Chi Chủ kia lưu lại hậu đại hay không?
Quỷ Dạ Xoa nhìn Huyết Hà cuồn cuộn nói ra.
- Cũng có thể đi vào sông tìm kiếm thử.
Huyết Hà Đế Quân gọi con sinh vật xúc tua kì quái trong Huyết Hà kia, để cho nó lẻn vào chỗ sâu ở trong Huyết Hà tìm tòi hư thực.
Thế nhưng mà tìm tòi hồi lâu cũng không phát hiện ra nguyên nhân Huyết Hà dâng lên là gì.
Nước sông đã che mất huyệt động Hàn Sâm đang ở, nhưng mà bên trong huyệt động lại không có một giọt nước.
Lúc này Hàn Sâm đang lộ ra vẻ cổ quái đứng ở trong huyệt động, nhìn đồng tước màu máu đang bồng bềnh ở trước mặt hắn kia.
Sau khi uống huyết tửu ở bên trong đồng tước vào, trên người Hàn Sâm xuất hiện rất nhiều hoa văn màu đỏ phát ra ánh sáng, cơ hồ đã hóa thành huyết diễm bốc cháy lên.
Lúc Hàn Sâm đang nhíu mày, những huyết diễm đó giống như nước suối trào vào bên trong đồng tước, rất nhanh trên người Hàn Sâm đã khôi phục bình thường, tất cả huyết diễm cũng đã dũng mãnh tràn vào bên trong đồng tước.
Vốn đồng tước là dùng để đựng rượu, lúc này lại giống như là một chén đèn dầu, từng chút huyết diễm ở bên trên tước thiêu đốt.
Quỷ dị hơn chính là ánh sáng của huyết diễm chẳng những không chiếu sáng huyệt động, ngược lại khiến cho bốn phía càng thêm tối tăm, ngoại trừ phạm vi ba thuớc quanh đồng tước, địa phương khác đều đen kịt một màu cái gì cũng không nhìn thấy, mà ngay cả Động Huyền Khí của Hàn Sâm, vậy mà cũng không thấu vào trong bóng tối kia được.
Hàn Sâm rùng mình một cái, ôm chặt Bảo Nhi đồng thời kiểm tra thân thể của mình, ngoại trừ khí tức có một chút hao tổn, cũng không có gì khác thường.
Lúc Hàn Sâm đang kinh nghi bất định, đồng tước lại đột nhiên bắt đầu tự chuyển động, bay tới một phương hướng.
Hàn Sâm vội vàng đi theo, ngoại trừ xung quanh đồng tước, khắp nơi đều là một màu đen kịt, hơn nữa trong bóng tối kia loáng thoáng truyền ra khí tức chấn động quỷ dị, giống như có vô số quỷ ảnh đang nhìn hắn chăm chú.
Hàn Sâm theo bản năng không muốn rơi vào trong bóng tối kia, chỉ có thể đi theo đồng tước tiến về phía trước.
Bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi ôm thật chặy cổ của Hàn Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn chui vào trong ngực Hàn Sâm, tựa hồ bé có hơi sợ bóng tối.
Đồng tước chậm rãi bồng bềnh đi về phía trước, coi như là một người bình thường cũng có thể theo kịp, Hàn Sâm đi theo đồng tước tiến lên phía trước, nhưng trong lòng có chút kinh nghi.
Hắn nhớ rõ phương hướng đồng tước đang trôi đi hiện tại, hẳn là đi sâu vào trong sơn động, nhưng mà bên trong hang núi này là một con đường chết, thẳng tắp đi tới như vậy, có lẽ cũng sớm đã tới tận cùng của sơn động mới đúng chứ.
Thế nhưng mà hắn một mực đi thẳng về phía trước, cũng không đụng phải vách núi, đi cũng đã được mấy dặm đường, trong phạm vi đồng tước chiếu sáng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của vách núi.
Vách núi hai bên tự nhiên cũng không thấy được, bên trong vùng đen nhánh kia, tựa hồ có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, nhưng mà Hàn Sâm chỉ là cảm giác được như vậy, cẩn thận nhìn vùng bóng tối kia, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ là một màu đen kịt.
Đi không biết bao lâu, Hàn Sâm đột nhiên nhìn thấy ở phía trước xuất hiện một chút ánh sáng, giống như là đường ra của đường hầm vậy.
Theo đồng tước lơ lửng bay, khoảng cách giữa Hàn Sâm và vùng ánh sáng này cũng càng ngày càng gần, phát hiện ra chỗ kia là một cái cửa ra, trong lòng không khỏi mừng như điên.
Rõ ràng là lối ra đã gần ngay trước mắt, nhưng mà Hàn Sâm lại không nhìn thấy bên ngoài có cái gì, cho đến tận lúc hắn đạp đi ra, trước mắt mới biến thành một mảnh trong sáng, cảnh sắc xung quanh đều rõ ràng chiếu vào trong mắt hắn.
Bảo Nhi cũng hiếu kì đánh giá bốn phía, tựa hồ hết sức ngạc nhiên.
Ở đây dĩ nhiên là ở dưới nước, nước chảy trong như suối liền bắt đầu khởi động ở bên cạnh, Hàn Sâm thò tay chạm tới nước chảy bên người, có thể cảm giác được mát lạnh cùng nước lưu động, đó là nước chân chính, không phải là ảo giác.
Thế nhưng mà dòng nước này lưu động ở bên cạnh, giống như là vòm trời bao phủ khu vực này, nhưng lại không có một giọt nước rơi xuống.
Hình như là có một bức tường vô hình ngăn cách những dòng nước đó ở bên ngoài, mà trong mảnh không gian này có một tảng đá màu xám kiến tạo thành một bệ đá hình tròn hệt như là tế đàn.
Trên bệ đá không có tế bia, chỉ có ba tòa tượng đá, ba tòa tượng đá không giống nhau, nhưng mà tựa hồ lại có một chút tương đồng.
Tượng đá bên trái thân người đuôi cá, thoạt nhìn giống như là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết, mà tượng đá phía bên phải là chân người đầu cá, thoạt nhìn hết sức quái dị.
Tượng đá ở giữa ly kỳ nhất, mặc dù coi như là hình người, có đầu có tay có chân, nhưng mà trên người vậy mà mọc đầy vảy, trên lưng còn có vây cá.
Đồng tước chậm rãi bay đến đỉnh đầu tượng đá bên trái, huyết diễm chiếu xuống, lập tức nhen nhóm cả tượng đá tựa như mỹ nhân ngư.
Bên trong một mảnh huyết diễm kia, tượng đá vậy mà giống như là sống lại, thế mà mở mắt ra, đồng thời trên người dâng lên khí tức kinh khủng, hoàn toàn không kém hơn sinh vật siêu cấp thần huyết.
Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào tượng đá khẽ nhíu mày, chỉ thấy tượng đá tựa như mỹ nhân ngư kia đã hóa thành vật sống đi xuống tế đàn, toàn bộ đuôi cá đỏ thẫm, bên trên hiện đầy vảy cá màu đỏ ngòm.
Chỉ thấy hai tay của mỹ nhân ngư có mái tóc màu đỏ nâng lên ở trước cặp môi đỏ mọng khêu gợi, nhẹ nhàng thổi, lập tức chỉ thấy trong tay bay ra nguyên một đám bong bóng màu đỏ, đầy trời bay tới chỗ Hàn Sâm.
Hàn Sâm không dám chủ quan một chút nào, trực tiếp gọi Kỵ Sĩ Phản Nghịch cùng tiểu thiên sứ ra, quầng sáng phản nghịch dưới chân Kỵ Sĩ Phản Nghịch phóng xuất ra, nhuộm bốn phía lên một tầng lôi điện màu xanh da trời rậm rạp.
OÀ..ÀNH!
Không có chút do dự nào, Kỵ Sĩ Phản Nghịch đánh một quyền lên phía trên bong bóng màu máu trước mặt kia, trực tiếp đánh nát bong bóng màu máu kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận