Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3457. Kết thúc.

“Tần Tu đang làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn không muốn giết Bảo Nhi sao?” Nguyệt Thần lộ vẻ mặt nghi hoặc, nhìn về phía Thái Nhất.
Cho dù ai cũng nhìn ra, nếu Tân Tu muốn giết Bảo Nhị, thì đó cũng không phải là việc khó. Bảo Nhi tuy mạnh, nhưng kinh nghiệm và lực khống chế của nàng vẫn chênh lệch quá nhiều so với Tần Tu.
Thái Nhất lại lắc đầu nói: “Không, ngươi không hiểu rõ con người Nhân Tổ, cũng có thể nói là Tần Tu, hắn càng như thế, càng nói rõ hắn quyết †âm muốn giết Bảo Nhi.”
“Đây là đạo lí gì? Hắn muốn giết, muốn tra tấn, đều không phải việc khó, trợ giúp Bảo Nhi trưởng thành như vậy thật là muốn giết nàng sao? Thực sự không nhìn ra.” Nguyệt Thần nói.
Thái Nhất trầm ngâm một lát, nhìn Tần Tu với biểu cảm kỳ quái, lúc này mới lên tiếng nói: “Năm đó, Nhân Tổ phát sinh một chút xung đột với lão điện chủ và lão hội trưởng. Còn về xảy ra chuyện gì, ngay cả ta cũng không rõ lắm. Nhưng có một điều có thể khẳng định, trong lòng hắn quả thực có thù, có oán, đặc biệt là nhằm vào Bảo Nhi. Nhưng Nhân Tổ và kiếp trước của ta đều có thể xem như con của lão hội trưởng và lão điện chủ, được bọn họ giao cho sinh mệnh, quan hệ với Bảo Nhi thực sự vô cùng khó nói. Với tính cách của Tần Tu, cho dù hắn muốn giết Bảo Nhi, cũng sẽ cho Bảo Nhi một cơ hội, đặc biệt là muốn để lão hội trưởng và lão điện chủ biết, dù Bảo Nhi tiến hóa đến trình độ hoàn mỹ nhất như bọn họ mong muốn, cũng sẽ bại bởi Tân Tu hắn như vậy. Hắn không chỉ muốn thắng, càng muốn xả một chút oán khí kia, còn muốn đâm thẳng tim lão hội trưởng và lão điện chủ.”
“Hắn thật sự tự tin như vậy, có thể đánh bại Bảo Nhi trong trạng thái hoàn mỹ sao? Dù sao Bảo Nhi cũng là kết tinh tâm huyết của lão điện chủ và lão hội trưởng, nếu nàng thật sự đến cực hạn, Tần Tu chưa hẳn thắng chắc chứ?” Nguyệt Thần cau mày nói.
“Nếu đến cả chút tự tin và kiêu ngạo này cũng không có, hắn đã không phải là Tần Tu.” Thái Nhất khẽ thở dài.
Vẻ mặt Loạn cũng phức tạp giống vậy, nàng hiểu rõ hơn Tần Tu hơn Thái Nhất, mà phán đoán của Thái Nhất gần như đều trúng.
Loạn rất rõ ràng. Lần này Tần Tu quyết tâm muốn giết Bảo Nhi, mà đây cũng chính là cơ hội cuối cùng của Bảo Nhi.
“Bảo Nhi, nhất định phải thắng đó!” Dù Loạn có bình tĩnh thế nào đi nữa, lúc này đáy lòng cũng không nén nổi bối rối.
Hành động nhìn như tự đại của Tần Tu lại làm cho nàng cảm thấy áp lực cực lớn, giống như còn chưa tới lúc chân chính quyết chiến sinh tử, Bảo Nhi đã bại.
Tần Tu vẫn ép buộc Bảo Nhi như cũ, dường như muốn nghiền ép ra mỗi một phần tiềm lực của Bảo Nhi.
Vầng sáng màu vàng trên thân Bảo Nhi cũng bị Tần Tu áp chế đến ảm đạm không ánh sáng, bị nén lại trong khôi giáp màu vàng, khiến áo giáp vàng như tinh thể áp súc, kim quang chuyển động bên trong, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
“Còn chưa đủ à? Vậy thì một lần nữa đi.” Quyền của Tần Tu lấp lánh như hằng tinh màu tím, một quyền đánh vào trên bụng Bảo Nhi.
Trước đó, thế công của Tần Tu đều chỉ gây áp lực mà không thương tổn, lần này lại trực tiếp đánh vào trên người Bảo Nhi. Lực quyền như vầng mặt trời màu tím kia đánh vào áo giáp của Bảo Nhi, mạnh mẽ đánh vào áo giáp vàng trên thân Bảo Nhị, tạo ra từng vết rạn giống như mạng nhện.
Trong vết rạn của áo giáp vàng, vầng sáng vàng bị áp súc lập tức bung nổ, thoáng chốc đã bao trùm thân thể Bảo Nhi.
Trong vầng sáng màu vàng phun trào kia, khí thế trên người Bảo Nhi cũng càng ngày càng mạnh, quang diễm mơ hồ biến thành một cái bóng hồ lô, bao phủ cả người Bảo Nhi ở bên trong.
Cái bóng hồ lô kia giống như một vũ trụ cỡ nhỏ, bên trong có vô số cái bóng lưu chuyển, cho người ta một loại cảm giác kỳ dị, thần bí khó lường.
“Bảo Nhi rốt cục tiến hóa đến cực hạn, hình thành tiểu vũ trụ của mình.” Loạn vừa mừng vừa sợ.
Vui mừng đương nhiên là vì Bảo Nhi đã đạt tới kỳ vọng của nàng và lão điện chủ lúc trước, nhưng Bảo Nhi đi vào loại trình độ này cũng chỉ có thể liều chết chiến đấu một trận với Tần Tu. Tần Tu tuyệt đối sẽ không nương tay nữa.
“Thật là thân thể hoàn mỹ, chỉ không biết, nàng có thể chiến thắng Tần Tu hay không.” Thái Nhất nhìn ảo ảnh hồ lô trên thân Bảo Nhi, thở dài nói.
Tử Vi cũng lộ vẻ mặt nghiêm túc xem một trận chiến này. Hắn biết, hiện tại mới thật sự là lúc phân thắng bại.
Tần Tu nhìn vầng sáng trên thân Bảo Nhi dần dần thu liễm lại, ánh mắt sáng rực, nói: “Tới đi, dùng lực lượng mạnh nhất của ngươi đánh với ta một trận, xem phải chăng ngươi có thể chém giết ta tại đây như ước nguyện của cha mẹ ngươi.”
Kim quang trong mắt Bảo Nhi lấp lánh dường như lưu ly, không gian bốn phía đều vì nàng tồn tại mà hư hóa, phảng phất hết thảy đều trở nên mờ đi, không chân thực như vậy.
Ánh mắt Bảo Nhi lộ vẻ nghiêm trọng nhìn chăm chằm Tần Tu, hai tay hơi khép, vô số vầng sáng vàng ngưng tụ về giữa hai tay của nàng, dần dần biến thành dáng vẻ một cái hồ lô màu vàng óng.
Hồ lô được kết hợp mà thành từ hai quả cầu một lớn, một nhỏ, mà trong hai quả cầu này, lại như đều có một tiểu vũ trụ. Vô số tinh tuyền lưu chuyển ở bên trong đó, các loại năng lượng lộng lẫy bùng nổ, giống như đang thai nghén bên trong vũ trụ.
Khi hai vũ trụ bên trong hồ lô của Bảo Nhi ngưng tụ đến cực hạn, hai mắt Bảo Nhi ngưng lại, hồ lô phun ra một chùm sáng màu vàng óng tươi đẹp, thoáng chốc đã giáng lâm trên người Tần Tu.
Lực lượng kia vô cùng kinh khủng. Rất nhiều cường giả của vũ trụ quan sát trận chiến từ nơi xa, chỉ cảm thấy dao động lực lượng bên trong chùm sáng kia hãi hùng khiếp vía, suýt nữa hộc máu.
Thực sự không cách nào tưởng tượng, nếu ngăn trước chùm sáng đó, sẽ có kết cục nào.
Tất cả vật chất ngăn trước chùm tia sáng kia đều bị trực tiếp phân giải, hấp thu, tinh không đều sinh ra chân không.
Không biết chùm sáng màu vàng đó quá nhanh, hay Tần Tu nguyên vốn định trốn tránh, chỉ thấy tử khí bốc lên trên thân Tần Tu, giống như có tinh hà vũ trụ vòng quanh trên người hắn. Đó là lực lượng cấp Vũ Trụ giống như Bảo Nhi.
Oành!
Hai luồng lực lượng cấp Vũ Trụ một vàng một tím va chạm vào nhau, tinh vực gần đó lập tức phân giải, tan rã. Trong nháy mắt, vô số tinh cầu biến mất không thấy gì nữa, như bốc hơi khỏi nhân gian.
Trên thực tế, không chỉ là tinh cầu, hết thảy giữa Bảo Nhi và Tần Tu đều biến mất không thấy gì nữa, hình thành một khu vực chân không tuyệt đối.
May mà bọn họ chỉ cách xa nhau khoảng cách không đến một tinh vực, nếu cách xa nhau một vũ trụ, e là toàn bộ vũ trụ sẽ bị lực lượng của bọn họ phá hủy.
Toàn bộ sinh linh đều thay đổi sắc mặt. Chiến đấu của Bảo Nhi và Tần Tu đã đạt tới tình trạng tiện tay hủy diệt tinh vực, nếu tùy ý để bọn họ chiến đấu tiếp, e là đại vũ trụ cũng chịu không được giày vò.
Dưới lực lượng kinh khủng va chạm, Bảo Nhi khó mà khống chế lui lại một khoảng cách, mà thân hình Tần Tu vẫn hoàn toàn đứng thẳng như cũ, dường như không có bất cứ thay đổi nào.
“Cho dù như bọn họ mong muốn, để ngươi tiến hóa đến trạng thái hoàn mỹ nhất thì có thể thế nào?” Tần Tu mở miệng nói với vẻ mặt bình tĩnh, đồng thời đi về hướng Bảo Nhi.
Bảo Nhi cắn răng, bùng nổ lực lượng lần nữa, phát động thế công về hướng Tần Tu.
Màu tím bốc lên trên người Tần Tu. Hắn đánh ra một quyền tiếp một quyền, đánh nát lực vũ trụ trong hồ lô của Bảo Nhi, khiến thân hình Bảo Nhi không ngừng lùi lại, khóe miệng cũng chảy ra máu tươi.
Sắc mặt Loạn xám ngoét, nàng biết hết thảy đều xong rồi. Bảo Nhi đã tiến hóa đến trạng thái mạnh nhất, mà vẫn không phải là đối thủ của Tần Tu như cũ. Trong vũ trụ này, đã không tìm được người có thể địch nổi Tần Tu nữa.
“Kết thúc rồi.” Thái Nhất cũng thở dài một tiếng.
Hết chương 3457.
Bạn cần đăng nhập để bình luận