Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1847. Người sống sót

Hàn Sâm nghe giọng điệu của Hắc Cương, là biết chắc hẳn hắn đã nghe được gì đó, nhưng rõ ràng bây giờ không phải lúc thích hợp để hỏi vấn đề, Hàm Sâm chỉ có thể đợi Hắc Cương đi tới rồi lại nói.
Chuyện khiến cho Hàn Sâm lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, không bao lâu sau ở trong căn cứ lại lần nữa phát hiện có người xuất hiện ấn ký hình trứng trên trán, tựa hồ có xu hướng lan truyền.
Hàn Sâm chỉ có thể cách ly những người này ra, nhưng đây tuyệt đối không phải biện pháp giải quyết triệt để.
Theo thời gian dần trôi qua, trong căn cứ xuất hiện càng nhiều người có ấn ký hình trứng kia, mới đầu chỉ có ở sinh vật có mặt lúc đó, về sau ngay cả trên trán của phụ nữ và trẻ em không có mặt ở đó cũng xuất hiện loại ấn ký hình trứng này.
Chỉ mấy giờ ngắn ngủi, trong căn cứ đã có gần một nửa sinh vật xuất hiện ấn ký hình trứng kia ở trên trán.
Cũng may mà Hàn Sâm, Tiểu Thiên Sứ, Linh, Tà Tình Đế, Cố Khuynh Thành cùng Tiểu Ngân Ngân bọn hắn tạm thời không bị lây nhiễm, coi như đây là điều duy nhất đáng giá để vui mừng.
Tà Tình Đế và Cố Khuynh Thành nhìn qua những sinh vật bị lây nhiễm kia, cũng không nhìn ra manh mối gì, tất cả mọi người trong căn cứ đều cảm thấy bàng hoàng, những quý tộc không bị lây nhiễm đều muốn rời đi, nếu không phải uy thế Hàn Sâm chém giết hai đầu dị chủng cấp Tử Tước lúc trước quá dọa người, hơn nữa còn có Tử tước Thâm Lam hỗ trợ, chỉ sợ trong căn cứ đã sớm rối loạn.
Bốn tên tử tước trong căn cứ, Tật Phong đã chết, Thâm Lam ngược lại rất hỗ trợ, Lake cũng không nhân lúc này mà gây sự, một tên tử tước khác không thấy bóng dáng, sau khi rời khỏi đây hai ngày trước thì vẫn chưa thấy trở về, cũng không biết đã làm gì.
Hàn Sâm lại liên lạc với Hắc Cương lần nữa, nói cho hắn biết tình huống nơi này, để cho hắn kịp thời chuẩn bị, đừng để đến lúc đó bị lây nhiễm tập thể.
“Chờ ta.” Hắc Cương chỉ nói hai chữ, rồi cúp máy liên lạc, thoạt nhìn như đang làm việc gì đó, trông dáng vẻ rất gấp gáp.
Hắc Cương còn chưa đến, tử tước Thâm Lam lại một thân một mình đến gặp Hàn Sâm.
Tử tước Thâm Lam vào phòng, sau đó mới cởi áo giáp trên người xuống, ngay lập tức thấy trên trán hắn cũng xuất hiện một ấn ký hình trứng.
“Có cảm giác và phát hiện gì không?” Hàn Sâm nhíu mày, hỏi.
Tử tước Thâm Lam ngược lại rất bình tĩnh, khẽ lắc đầu nói: “Không có cảm giác gì, nếu như không phải do soi gương, căn bản ta không phát hiện ra sự tồn tại của nó.”
“Có tính toán gì?” Hàn Sâm lại hỏi.
Tử tước Thâm Lam trầm ngâm một chút nói: “Lúc trước ta đã nói với ngươi, có một việc muốn đơn độc nói với ngươi, không biết bây giờ ngươi có thời gian hay không?”
“Nói.” Hàn Sâm gật đầu.
Tử tước Thâm Lam ngồi xuống bên bàn phía đối diện, sửa sang ý nghĩ một chút rồi nói: “Ta biết quý tộc tới nơi này, đa phần đều có mục đích riêng của bọn họ, ta cũng vậy, nhưng ta hơi khác so với bọn hắn, ta không phục vụ cho bất kì kẻ nào.”
“Vậy ngươi đến vì cái gì?” Hàn Sâm nhìn Tử tước Thâm Lam hỏi.
Cấp Tử Tước đã coi là quý tộc rất có thực lực, hắn muốn đi nơi nào đều sẽ có người cần, căn bản không cần thiết phải đến chỗ Hàn Sâm.
Tử tước Thâm Lam cười khổ một tiếng, đưa tay phải ra chỉ ấn ký hình trứng trên trán mình, nói ra một câu khiến Hàn Sâm vô cùng kinh ngạc: “Ta là vì nó mà đến.”
Hàn Sâm hơi giật mình, nhìn Tử tước Thâm Lam: “Vì nó mà đến? Ngươi biết đây là cái gì?”
Tử tước Thâm Lam gật đầu, sau đó lại lắc đầu, thở dài nói: “Trên thực tế, đây cũng không phải lần đầu tiên ta đến tinh cầu Nhật Thực.”
“Ngươi đã từng tới? Là đi theo vị bá tước kia?” Hàn Sâm phản ứng lại ngay lập tức.
Tử tước Thâm Lam nở nụ cười: “Đúng vậy, ấn ký này, thực ra là đã lưu lại từ lúc ta tới nơi này lần trước.”
Hàn Sâm nghe xong thì hơi ngẩn ra, sau đó lại vui mừng, nếu như ấn ký trên trán tử tước Thâm Lam, thực sự là có từ lần trước, giờ đã qua nhiều năm như thế, hắn vẫn còn sống rất tốt, vậy những người lây nhiễm trong căn cứ này, tạm thời sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Tử tước Thâm Lam biết Hàn Sâm đang nghĩ gì, cười khổ nói: “Không hề giống như ngươi nghĩ, sau khi có thứ này, bình thường đều sẽ chết đi trong khoảng thời gian ngắn, chậm thì mấy ngày, lâu thì mười ngày nửa tháng, sẽ chết giống như tử tước Tật Phong vậy. Sở dĩ ta không chết, là có nguyên nhân khác, đó cũng là nguyên nhân ta tới đây.”
Hàn Sâm không nói gì thêm, chờ tử tước Thâm Lam nói tiếp, nếu hắn đã tới đây, chắc hẳn sẽ dự định nói ra.
“Thời điểm ta bị bá tước Kỳ Long bắt lúc trước, ta vẫn chỉ là một người bình thường, không khác gì những đứa trẻ kia, chỉ là lớn hơn bọn nó một chút, đã ngưng tụ ra gen chiến giáp.” Tử tước Thâm Lam nói đến đây, trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ quái, Hàn Sâm nhìn không ra đó là biểu cảm gì.
Dừng một chút, tử tước Thâm Lam nói tiếp: “Tóm lại, về sau ta vẫn đi theo bá tước Kỳ Long, kể cả lần cuối cùng tiến vào dãy núi Bắc Phương, ta cũng ở trong đó.”
“Không phải nói lần đi đó đội ngũ không một ai còn sống trở về sao?” Lúc này Hàm Sâm thực sự có hơi giật mình, nếu như những gì tử tước ‘Thâm Lam nói là sự thật, như vậy có vấn đề ở trong này.
“Còn sống sót trở về chỉ có mình ta thôi, chỉ có điều khi đó ở lại căn cứ đều là sinh vật bình thường, bọn hắn cũng không biết ta cũng đi theo bá tước Kỳ Long bọn họ vào núi. Về sau khi Rebet tộc đến để điều tra những quan viên kia, cũng thật không ngờ đến, bá tước Kỳ Long sẽ mang theo một tên người Kate bình thường lên núi.” Ánh mắt của tử tước Thâm Lam đầy phức tạp, nói.
“Đã xảy ra chuyện gì ở đó? Những ấn ký hình trứng này là cái gì?” Hàn Sâm hỏi.
Tử tước Thâm Lam lắc đầu: “Chuyện xảy ra khi đó, có rất nhiều điều mà đến giờ ta cũng không biết rõ, dù sao lúc đó ta cũng chỉ là một thiếu niên người Kate bình thường, vừa mới ngưng tụ gen chiến giáp, năng lực có hạn, kiến thức cũng vô cùng có hạn.”
Dừng một chút, tử tước Thâm Lam tiếp tục nói: “Đến nỗi loại ấn ký hình trứng này, sau khi tiếp xúc một thứ ở đó mới có, hơn nữa những người đi lúc ấy, trừ ta ra, có loại ấn ký này đều đã chết, bao gồm cả bá tước Kỳ Long. Sau khi ta đi ra, cũng không lây nhiễm cho những sinh vật khác, ta không biết tử tước Tật Phong đến cùng đã làm cái gì, vì lí do gì mà sau khi hắn chết loại ấn ký hình trứng này vẫn bị truyền nhiễm”
“Đó là một nơi như thế nào?” Hàn Sâm lại hỏi.
Tử tước Thâm Lam nghĩ nghĩ nói: “Đó là dãy cung điện bên trong một ngọn núi, rất rất lớn, trong cung điện màu sắc sặc sỡ, có rất nhiều chuyện lúc đó ta căn bản không hiểu, cũng không dám suy nghĩ nhiều, chỉ biết theo bá tước Kỳ Long đi về phía trước, rất nhiều đồng bạn đã gục ngã giữa đường đi, cuối cùng bọn ta cũng tới trước một đại điện. Lúc đó bá tước Kỳ Long rất hưng phấn, làm bọn ta chờ ở bên ngoài đại điện, một mình hắn đẩy cửa đi vào. Bọn ta chờ ở bên ngoài khoảng nửa ngày, bá tước Kỳ Long mới đi ra từ bên trong đại điện, hơn nữa còn mang theo một thứ.”
Hàn Sâm biết phần quan trọng đã tới, không có lên tiếng cắt ngang lời †ử tước Thâm Lam, chỉ là dựng tai lên nghe tiếp.
“Đó là một quả trứng, một quả trứng màu đen có chiều cao hơn người, hình dáng giống y như đúc những ấn ký này. Sau khi bá tước Kỳ Long đem nó ra, bèn để bọn ta cùng nhau khiêng quả trứng lớn kia lên, chuẩn bị rời khỏi cung điện bên trong ngọn núi. Thế nhưng ngay lúc đó, chuyện đáng sợ đã xảy ra, trên trán chúng ta xuất hiện những ấn ký hình trứng màu đen này…” Trên khuôn mặt Tử tước Thâm Lam lộ ra thần sắc sợ hãi vô cùng, dường như đang nhớ đến chuyện gì đó đáng SỢ.
Hết chương 1847.
Bạn cần đăng nhập để bình luận