Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 211: Khai Chiến

Ở trên Thần Vực Đảo bình thường đều chỉ có một con sinh vật thần huyết, Hàn Sâm cũng không cần lo lắng nơi này có nguy hiểm gì, tìm một khu rừng có thể nhìn rõ ràng con sinh vật thần huyết kia rồi chui vào, ngồi ở trên chạc một cây đại thụ chờ ba người bọn Thần Thiên Tử đi tới.
Cũng chỉ khoảng nửa giờ sau, ba người bọn Thần Thiên Tử cũng đã bay tới, bọn họ còn nhanh hơn Hàn Sâm dự tính một chút.
Ba người cũng nhìn thấy con sinh vật thần huyết thiên sứ giống như hình người kia, phản ứng không khác Hàn Sâm lắm, ngừng lại ở rất xa, không dám tiến lên trước thêm một bước.
- Kim Tệ, đi ra ngoài nói chuyện với chúng ta một chút.
Thần Thiên Tử cùng Ngón Tay Cái, Hoàng Phủ Bình Tình thương lượng vài câu, ba người lại lui về phía sau một chút, sau khi xác định đã là phạm vi an toàn, Thần Thiên Tử mới quay ra bốn phía hô vài câu.
Hiển nhiên bọn Thần Thiên Tử đối với sinh vật thần huyết thiên sứ cũng có chỗ kiêng dè, hơn nữa lại sợ Hàn Sâm sẽ làm ngư ông đắc lợi, cho nên không dám đơn giản ra tay.
- Kim Tệ, nếu như mày không ra, chúng ta cứ hao tổn như vậy, đợi đến lúc Thần Vực Đảo trở về hư không, ai cũng đừng hòng lấy được nửa điểm chỗ tốt.
Thần Thiên Tử lại hô thêm vài tiếng.
Hàn Sâm cũng không để ý đến bọn họ, cứ như vậy kéo dài cả buổi, bọn Thần Thiên Tử cũng không dám đi lên trên núi.
- Kim Tệ, đi ra nói chuyện đi, tiếp tục như vậy thì ai trong chúng ta cũng không lấy được chỗ tốt.
Thần Thiên Tử sốt ruột, nếu như là thú hồn thần huyết khác, y khẽ cắn môi cũng sẽ cùng Hàn Sâm dông dài tiếp, Thần Thiên Tử y còn không đến mức ngay cả một cái thú hồn thần huyết đều không bỏ xuống được.
Thế nhưng mà thú hồn thần huyết hình người, đó chính là thứ có thể ngộ nhưng không thể cầu, nếu như bỏ lỡ lần này, cũng không biết lần sau lúc nào mới có thể gặp được.
Có lẽ trước khi tấn chức tới không gian thứ hai của Tí Hộ Sở, y cũng đừng nghĩ tới chuyện lấy được thú hồn thần huyết hình người.
Mà ở không gian thứ hai của Tí Hộ Sở muốn lấy được thú hồn hình người, vậy thì càng thêm khó như lên trời, độ khó cao hơn không gian thứ nhất Tí Hộ Sở không biết bao nhiêu lần.
Cho nên cho dù trong lòng Thần Thiên Tử hận chết Hàn Sâm, nhưng vẫn chủ động mở miệng yêu cầu hợp tác với Hàn Sâm.
Hàn Sâm trầm ngâm một lát, vỗ cánh bay ra, có hắn ở chỗ này, Thần Thiên Tử khẳng định không dám đi động tới con sinh vật thần huyết kia, xác thực là không có gì tốt đối với hắn.
- Thần Thiên Tử, có lời gì trực tiếp nói đi.
Hàn Sâm từ xa nói một câu với Thần Thiên Tử.
- Kim Tệ, tao cho mày năm trăm ngàn, mày giúp tao vây công con sinh vật thần huyết kia, nhưng mà thú hồn phải thuộc về tao.
Thần Thiên Tử nói với Hàn Sâm.
- Tao cho mày năm trăm ngàn, thú hồn thuộc về tao.
Hàn Sâm lạnh nhạt trả lời một câu.
Thần Thiên Tử muốn mắng người, nhưng vẫn cắn răng không mắng ra, chịu đựng tức giận nói:
- Vậy làm sao thì mày mới bằng lòng buông tha cho cái thú hồn này, ra giá đi.
- Một cái thú hồn thần huyết.
Hàn Sâm nói thẳng.
- Kim Tệ, mày không nên quá phận, giết sinh vật thần huyết này, tao cũng chỉ lấy được một cái thú hồn thần huyết mà thôi, mày không biết là mày quá tham lam rồi sao?
Thần Thiên Tử cố nén xúc động muốn nhào tới giết Hàn Sâm nói.
- Mặc dù đều là thú hồn thần huyết, nhưng mà giá trị của thú hồn thần huyết hình người không cần tao nói ra chứ?
Mặt Hàn Sâm đổi sắc nói ra.
- Tệ thần, thú hồn thần huyết hình người xác thực là rất quý, bất quá yêu cầu của anh cũng quá cao, không bằng mỗi người nhường một bước, chúng tôi ra giá 100 triệu, thú hồn về chúng tôi thì thế nào?
Hoàng Phủ Bình Tình quyến rũ cười nói.
- Tôi không có hứng thú với tiền, cho tôi thú hồn thần huyết hoặc là mọi người bằng bản lãnh của mình, mấy người nhìn xem xử lý.
Hàn Sâm chắc chắc nói.
- Mày đã không biết điều như thế, vậy thì đừng trách Thần Thiên Tử tao ra tay ác độc.
Thần Thiên Tử đột nhiên hét lớn một tiếng, triển khai hai cánh liền nhào tới Hàn Sâm.
Hoàng Phủ Bình Tình gọi ra cung tiễn, bắn liền bảy mũi tên tới Hàn Sâm, bảy mũi tên cơ hồ như là cùng một thời gian bắn ra, thủ pháp nhanh chóng khiến cho người ta cơ hồ thấy không rõ lắm.
Hàn Sâm cũng không cùng bọn họ dây dưa, vỗ cánh liền bay đi trốn, chỉ là ở trên Thần Vực Đảo không có gió lạnh, tốc độ của Hàn Sâm vậy mà không có cách nào bỏ rơi bọn họ.
Mà mũi tên của Hoàng Phủ Bình Tình bắn ra vô cùng nhanh, Hàn Sâm còn cần phải phân tâm ứng phó, mặc dù không tạo được tổn thương cho hắn, nhưng mà tốc độ lại bị ảnh hưởng, mắt thấy bọn Thần Thiên Tử đã chậm rãi kéo gần khoảng cách với mình.
- Thần Thiên Tử, bây giờ mày đồng ý cho tao một cái thú hồn thần huyết vẫn còn kịp, nếu không mày sẽ hối hận không kịp.
Hàn Sâm lớn tiếng hô một câu với Thần Thiên Tử đang đuổi theo đằng sau hắn.
- Không giết mày, mới là chuyện tao phải hối hận, hôm ta phải chém mày thành muôn mảnh.
Thần Thiên Tử cắn răng nghiến lợi nói.
- Vậy mày cũng chỉ có thể tiếp tục hối hận thôi.
Hàn Sâm cười to nói.
Trong lúc đó, Hàn Sâm vòng sang một phương hướng khác, hướng về núi lớn chỗ sinh vật thần huyết kia bay đi.
Ba người bọn Thần Thiên Tử ngẩn người, Ngón Tay Cái hơi giảm tốc độ nói:
- Hắn phóng tới phía sinh vật thần huyết, chúng ta có nên đuổi không?
Thần Thiên Tử căm hận nói:
- Đừng chậm trễ, mau đuổi theo, tên khốn kiếp kia làm sao có thể xông lên mạo hiểm, nhất định là muốn mượn cơ hội vứt bỏ chúng ta.
Ngón Tay Cái nghĩ tới cũng cảm thấy có lý, sao Kim Tệ có thể ngu như vậy, chính mình phóng đi tới chỗ sinh vật thần huyết, đây không phải là đang tự tìm đường chết hay sao?
Ba người toàn lực đuổi theo Hàn Sâm, nhưng rất nhanh bọn họ đã phát hiện ra tốc độ có chút bất thường, Hàn Sâm vậy mà cũng không quay đầu lại hướng về ngọn núi kia bay đi, căn bản không hề có ý tứ muốn cải biến phương hướng hoặc dừng lại.
- Anh, hình như có chút không thích hợp, chúng ta đừng đi qua nữa.
Hoàng Phủ Bình Tình nói.
Thần Thiên Tử cũng cảm giác được có chút không đúng, chậm rãi ngừng lại, nhưng mà lúc này đã hơi trễ, Hàn Sâm đã vọt tới gần núi lớn.
Lúc Hàn Sâm còn cách con sinh vật thần huyết này gần trăm mét, sinh vật thần huyết giống như ngọc giáp thiên sứ kia mở hai mắt ra, trong con ngươi kia hình như có lôi điện màu vàng đang nhấp nháy, mái tóc dài màu vàng óng đột nhiên bay múa.
Chỉ nghe ca một tiếng, thanh đại kiếm hoa lệ giống như băng tinh kim cương kia trực tiếp bị y rút ra từ trong nham thạch, hai cánh trắng noãn sau lưng mở ra, oanh một tiếng phá không bay lên, lao thẳng tới Hàn Sâm, giống như là sét đánh ngang trời.
Hàn Sâm không nói hai lời quay đầu liền dùng tốc độ cao nhất hướng bọn Thần Thiên Tử vọt tới, bọn Thần Thiên Tử liền lập tức hiểu ra, đây là Hàn Sâm muốn để cho bọn họ cùng sinh vật thần huyết khai chiến.
- Súc sinh vô sỉ, chúng ta lui.
Thần Thiên Tử cắn răng kêu lên.
- Không còn kịp rồi, tốc độ bay của sinh vật thần huyết kia quá nhanh.
Ngón Tay Cái tỉnh táo nói.
- Chúng ta liên thủ giết Kim Tệ trước.
Thần Thiên Tử nhìn Hàn Sâm đang cao tốc bay tới chỗ bọn họ, cách bọn họ có hai, ba mươi mét, hận hận nói.
Chỉ là lời này của Thần Thiên Tử vừa mới dứt, con sinh vật thần huyết giống như thiên sứ kia, đã đến sau lưng Hàn Sâm, đại kiếm trong tay điên cuồng chém xuống Hàn Sâm, khí thế như sấm sét không thể ngăn cản.
Hàn Sâm không chút do dự lựa chọn biến thân thành Huyết Tinh Đồ Lục Giả, gọi ra Huyết Cứ Thương biến dị, hai tay nắm ở báng thương, nghênh đón thanh đại kiếm hoa lệ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận