Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3114. Kỳ giới

Bách Lý Thiên Nhai biết Hàn Sâm không phải nhân vật đơn giản, có thể chém giết Thiết Mạc ở Thần miếu Băng Tuyết thì không còn gì để nghi ngờ nữa, Hàn Sâm chắc chắn cũng là một vị quý tộc Thần Huyết, hơn nữa trình độ của huyết mạch và chủng gen còn mạnh hơn Thiết Mạc.
Nhưng mà thế thì đã sao? Hắn đường đường là Thái phó của đế quốc Đại Tần, là cường giả tối cao chân chính, đã vượt xa Thiết Mạc rồi. Nếu không thì thành đế sư thế nào được.
Điều mà Bách Lý Thiên Nhai luôn hướng tới là trở thành đế sư tuyệt thế như Kiếm Bất Cô, không những bồi dưỡng Hoàng đế thành minh quân của một thế hệ, mà còn lập được chiến công phi thường cho đế quốc Đại Tần.
Nhưng đáng tiếc mãi tới tận bây giờ, Bách Lý Thiên Nhai vẫn chưa có được thành tựu gì quá lớn trong việc dạy bảo Tần Bạch, còn về chiến công thì càng không có cơ hội luôn.
Cái danh Thái phó của hắn khi mang ra so sánh với Kiếm Bất Cô đã dạy bảo Cảnh Chân hoàng đế, đại phá Vô Vi Đạo Cung năm ấy thì là có danh nhưng không công lao gì.
Bách Lý Thiên Nhai luôn lấy Kiếm Bất Cô làm tiêu chuẩn mà hắn muốn, hiển nhiên là dù thế nào hắn cũng muốn dạy bảo Tần Bạch cho tốt, để hắn trở thành minh quân một đời có thể sánh ngang với Cảnh Chân đế.
“Ngươi chính là Hàn Sâm?” Bách Lý Thiên Nhai nhìn ngồi Hàn Sâm ở chỗ đó, hỏi.
“Đúng.” Hàn Sâm ngồi ở đó, cũng chẳng định đứng dậy.
Bách Lý Thiên Nhai khẽ cau mày, chức vị Thái phó tôn quý nhường nào, đến cả đương kim Hoàng đế cũng phải cung kính gọi một tiếng tiên sinh khi nhìn thấy hắn.
Nhưng mà Hàn Sâm lại ngồi lì chỗ đó nói chuyện với hắn, theo hắn thì là vô lễ cực kỳ.
Bách Lý Thiên Nhai nhìn thoáng qua bàn cờ trên mặt bàn, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện với Hàn Sâm, thản nhiên nói với Hàn Sâm rằng: “Có muốn đánh một ván cờ với lão phu không?”
“Tiên sinh cũng biết chơi cờ nhảy ư?” Hàn Sâm nhìn Bách Lý Thiên Nhai hỏi.
Đại vũ trụ đế quốc không có trò cờ nhảy này, bàn cờ này là sử dụng chỉ lực vẽ ra ở trên bàn đá, rồi vê đá thành hạt, làm ra một bộ cờ nhảy như vậy để dụ Tần Bạch chơi.
Khi ở trong nhà ở Liên Minh, Hàn Sâm cũng sẽ chơi cờ nhảy với con gái Tiểu Linh hoặc với đám Bảo Nhi, Hàn Sâm am hiểu thuật bố cục, nên cờ gì hắn chơi cũng được.
Dù là cờ nhảy thì cũng chỉ có Bảo Nhi là chơi được với hắn, còn những người khác thì thắng được hắn ít lắm.
Nếp nhăn của Bách Lý Thiên Nhai giật giật, thậm chí đến tên của hắn Hàn Sâm cũng chẳng thèm hỏi, thật sự là vô lễ vô cùng. Nhưng hắn bây giờ cũng chẳng có hơi đâu đi so đo những thứ này với Hàn Sâm, chỉ thản nhiên nói: “Đạo lý rất đơn giản, tới cuối cùng thì đều là trăm sông đổ về một biển cả thôi. Ban nấy ta thấy ngươi đánh cờ với Thái tử thì đã biết quy tắc đánh cờ rồi.”
“Nếu tiên sinh có nhã hứng như vậy thì đương nhiên tại hạ cũng xin hầu.” Hàn Sâm không để ý tới ánh mắt của Tần Bạch đang ở một bên, cười nhạt nói.
Tần Bạch ở một bên gấp không chịu được, điên cuồng liếc mắt ra hiệu cho Hàn Sâm, trình độ của Bách Lý Thiên Nhai ở phương diện kỳ đạo nổi tiếng là lợi hại, đến cả Cảnh Chân đế cũng khen hắn là Cờ Thánh đương đại.
Hàn Sâm đánh cờ với Bách Lý Thiên Nhai, Tân Bạch không phải là sợ hắn thua, mà là sợ sau khi hắn thua thì bắt buộc phải đồng ý với một vài điều kiện của Bách Lý Thiên Nhai.
Nhưng mà điều nằm ngoài dự liệu của Tần Bạch là Bách Lý Thiên Nhai hoàn toàn không bàn điều kiện với Hàn Sâm như những gì hắn đã nghĩ, Bách Lý Thiên Nhai bày cờ xong thì đánh cờ với Hàn Sâm luôn.
Bách Lý Thiên Nhai tự xưng là thánh thủ của cờ đạo nên đương nhiên kỳ nghệ cũng không kém, nhưng hắn cũng không định làm Hàn Sâm kinh sợ bằng kỳ nghệ của mình.
“Xin mời các hạ trước.” Bách Lý Thiên Nhai thản nhiên nói.
Hàn Sâm cũng không khách sáo gì, hắn cầm một hạt châu tròn lên, di chuyển một bước trên bàn cờ.
Đấn lượt Bách Lý Thiên Nhai đánh cờ thì hắn lấy một hạt thạch châu lên bằng ngón tay, rồi từ từ đánh xuống vũng trên bàn cờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận