Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1475. Tử Phủ

Có lẽ thật sự đã xoay chuyển vận mệnh rồi, sau khi đi vào rừng trúc Hỏa Vĩ thì đám người Hàn Sâm không còn gặp nguy hiểm nữa, còn gặp được không ít hồ điệp Hỏa Vĩ, đi được hai ngày thì Hàn Sâm cũng đã thu thập được mười chín quang hạch Hoàng Kim.
Minh Nguyệt đã là hạch gen Bảo Thạch, mấy quang hạch Hoàng Kim này đã vô dụng với nàng, đương nhiên chúng đều rơi vào trong tay Hàn Sâm.
Nhưng mà Hàn Sâm có chút không thể hiểu được, Minh Nguyệt đã là hạch gen Bảo Thạch, chỉ có bắt được quang hạch siêu cấp mới có thể làm cho hạch gen của nàng thăng cấp.
Nhưng với thực lực của Minh Nguyệt, rốt cuộc nàng phải làm như nào mới có thể săn giết chiến hồn gen siêu cấp, hoặc là giết chết sinh vật Thần siêu cấp và Đế Linh tiến vào chiến trường gen đây?
Nếu như không giết được, vậy thì nàng vào chiến trường gen sẽ không có ý nghĩa gì.
Tuy rằng trong lòng Hàn Sâm nghi hoặc nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Minh Nguyệt, hắn cũng lười hỏi nhiều như vậy.
Hơn nữa sau khi băng qua rừng trúc Hỏa Vĩ, nếu như bọn họ may mắn thì có thể truyền tống ra ngoài thông qua bia hạch gen, cũng không phải rối rắm về vấn đề này nữa.
Hai người đang rảo bước trong rừng trúc thì đột nhiên nghe được phía trước vang lên tiếng bước chân, dường như có sinh vật gì đó đang đi về phía này.
Rừng trúc không rậm rạp lắm, cũng không có chỗ nào để trốn, Hàn Sâm nhanh chóng nhìn thấy sinh vật đi tới từ phía đối diện là gì.
Đó là một nhân loại, hơn nữa Hàn Sâm còn biết hắn ta, thế là Hàn Sâm không khỏi gọi ra thành tiếng: “Lão Trác, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Vậy mà người đi tới từ phía đối diện lại là Trác Đông Lai, một trong các nguyên lão của hiệp hội Bán Thần Liên Minh, Hàn Sâm thật sự không ngờ hắn cũng sẽ tiến vào chiến trường gen này.
“Hàn Sâm, sao ngươi cũng tới nơi này?” Trác Đông Lai nhìn thấy Hàn Sâm thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng, nhanh chóng bước tới chỗ đám người Hàn Sâm.
Hàn Sâm nói chuyện với Trác Đông Lai vài câu, đại khái đã biết hắn vì sao tới nơi này.
Vả lại coi như là Trác Đông Lai xui xẻo, hắn đã là Bán Thần hạch gen Bảo Thạch, cũng xem như là một sự tồn tại đứng đầu trong nhân loại.
Trước đó hắn tìm thấy một tòa Tí Hộ Sở đổ nát, bên trong đã không có sinh vật gì nữa từ lâu rồi. Trác Đông Lai còn phát hiện Tí Hộ Sở kia vẫn còn có thể đủ sử dụng, hơn nữa còn có kho hạch gen, cho nên ở chỗ đó một thời gian.
Trác Đông Lai dùng kho hạch gen, ai biết được hắn không bị truyền tống đến kho hạch gen có người đá, trái lại truyên tống đến một nơi quỷ quái như này.
Tuy rằng thực lực của Trác Đông Lai không tầm thường, còn săn giết một ít chiến hồn gen, nhưng mà quang hạch gen cấp thấp hoàn toàn vô dụng đối với hắn, sau đó hắn còn gặp một dị sinh vật khủng bố, bị truy đuổi đến mức chạy loạn khắp nơi, vất vả lắm mới thoát khỏi truy đuổi mà chạy tới nơi này.
“Hàn Sâm, vậy tại sao ngươi lại đến nơi này?” Trác Đông Lai hỏi Hàn Sâm.
Hàn Sâm không biết giải thích như nào, chỉ đành nói: “Ta bị người khác ép tiến vào đây, còn thảm hơn ngươi ấy.”
Trác Đông Lai cười khổ nói: “Hạch gen của ngươi mới chỉ cấp Thanh Đồng thôi đúng không? Ở nơi như thế này thật sự rất nguy hiểm, trước hết ngươi cứ đi theo ta đi, ta cũng có thể chiếu cố chút ít.”
Hàn Sâm lại lắc đầu nói: “Tốt nhất là ngươi đi theo ta đi, ta biết cách đi ra ngoài, chúng ta phải tìm ra bia hạch gen trước mới được.”
Vì thế Hàn Sâm lại nói hết một lượt chuyện Minh Nguyệt đã kể cho hắn cho Trác Đông Lai nghe.
Sau khi Trác Đông Lai nghe xong thì mừng rỡ: “Có thể đi ra ngoài ư, vậy thì tốt quá, ta đi theo các ngươi vậy.”
Hàn Sâm để Minh Nguyệt tiếp tục dẫn đường, Trác Đông Lai cũng cùng đi theo, dọc đường hai người nói với nhau không ít chuyện, Trác Đông Lai còn nói cho Hàn Sâm biết trước kia hắn định nhận Hàn Sâm làm đệ tử, nhưng lại vì đủ loại nguyên nhân mà cuối cùng đều bỏ lỡ.
Tới lúc nghỉ ngơi, Trác Đông Lai nói bọn họ chờ một chút, sau đó hắn vung tay một cái, vậy mà lại triệu hồi ra cả một tòa thạch điện, cười nói: “Đây là hạch gen Tử Phủ của ta, chúng ta có thể yên tâm ngủ ở bên trong, không cần lo lắng lúc nghỉ ngơi bị tấn công.”
“Đúng là hạch gen này của ngươi thực dụng thật đấy, tự mang theo
biệt thự bất động sản, giàu có ghê.” Hàn Sâm trêu chọc.
Trác Đông Lai cũng thở dài một hơi: “Tử Phủ còn có rất nhiều công dụng thần kỳ, người chưa từng luyện khó lòng mà hiểu được, đáng lẽ †a định truyền thừa “Tử Phủ Tiên Kinh’ cho ngươi, đáng tiếc… đáng tiếc…
Hàn Sâm theo Trác Đông Lai đi vào Tử Phủ, thấy trong tòa thạch điện này còn thờ phụng một pho tượng thần bằng đá, phía trước còn treo một cái chuông đồng lớn màu tím.
“Tử Phủ Tiên Kinh của ta còn chưa luyện tới mức cao nhất, Tử Phủ hình thành nên cũng còn rất đơn sơ, cũng may lực phòng ngự cũng khá tốt, còn có thể che chắn khí tức, nếu lúc bị tấn công thì chuông đồng cũng sẽ kêu lên mà không cần gió, xem như một loại cảnh báo tự động, các ngươi có thể yên tâm ngủ một giấc.” Trác Đông Lai nói.
Hàn Sâm cũng không khách sáo, đi khắp ngõ ngách trong đại điện, sau đó tựa vào vách tường nghỉ ngơi.
Tinh thần hắn mấy ngày nay vẫn luôn căng thẳng cao độ, bây giờ có cơ hội ngủ một giấc thoải mái thì đương nhiên là không thể tốt hơn được nữa rồi.
Hàn Sâm ngủ cực kỳ ngon, không có gì quấy rầy, đến cả âm thanh xào xạc của rừng trúc cũng không nghe được, một giấc ngủ này giúp hắn cảm giác được tinh thần vô cùng thỏa mãn.
Lúc Hàn Sâm tỉnh dậy thì phát hiện Minh Nguyệt đang tu luyện ở chỗ này, xúc tiến thân thể khôi phục, mà Trác Đông Lai vẫn còn chưa tỉnh dậy.
Đi đến cửa đại điện, Hàn Sâm đẩy cửa đá một cái nhưng lại không có chút phản ứng gì, xem ra phải do chính Trác Đông Lai phải tự thân xuất mã mới có thể mở được cửa đá.
“Sao không ngủ thêm chút nữa? Sau khi ra ngoài rừng trúc thì có lẽ sẽ khó có cơ hội nghỉ ngơi như này nữa đó.” Lúc Hàn Sâm đẩy cửa thì Trác Đông Lai đã bừng tỉnh, nhìn Hàn Sâm cười nói.
“Làm ồn đến ngươi à?” Hàn Sâm hơi hơi ngượng ngùng.
“Không, ta cũng đã nghỉ ngơi tốt rồi, đừng thấy xương cốt ta già cả, nếu so với đại đa số người trẻ tuổi thì thân thể ta vẫn cường tráng lắm” Trác Đông Lai nói xong thì bước đến mở cửa đá ra, nhưng mà vừa nhìn thoáng qua bên ngoài thì Trác Đông Lai đã lập tức biến sắc, ầm một tiếng đóng cửa đá lại.
Hàn Sâm lập tức nghe thấy tiếng cửa đá va vào nhau và âm thanh xoạt xoạt.
Tuy rằng Trác Đông Lai chỉ mở một chút rồi đóng lại ngay, nhưng Hàn Sâm vẫn thấy được tình huống bên ngoài như nào.
Khắp nơi trong rừng trúc ở bên ngoài đều là những con hồ điệp Hỏa Vĩ xinh đẹp, vừa rồi chúng nó đậu trên cây trúc rồi động đậy cứ như là ngọn đuốc màu lam xinh đẹp, liếc mắt một cái là thấy khắp nơi đều có.
Nhưng mà vừa rồi Trác Đông Lai mở cửa đã làm kinh động đến hồ điệp Hỏa Vĩ, chúng nó bay lên đầy trời giống như tuyết rơi, cuốn đến về phía cửa đá.
May là Trác Đông Lai đóng cửa rất nhanh, nếu không hồ điệp Hỏa Vĩ kia tiến vào như bão tuyết thì bọn họ hoàn toàn không có đường nào để trốn tránh.
“Không sao đâu, con hồ điệp này cũng không khác gì sinh vật biến dị, chúng nó không thể phá vỡ Tử Phủ của ta, chúng ta ở bên trong rất an toàn.” Trác Đông Lai cười cười nói.
Nhưng Trác Đông Lai vừa mới nói xong lại đột nhiên nhìn thấy cửa đá của Tử Phủ tan chảy hệt như nham thạch, một lỗ hổng lớn xuất hiện, hơn nữa cái lỗ hổng này còn không ngừng mở rộng, ngọn lửa màu lam xinh đẹp tràn vào từ trong đó.
Hết chương 1475.
Bạn cần đăng nhập để bình luận