Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1928. Khai đao

Hắc Nguyệt Vương đứng ở đỉnh núi đá, lấy xuống một thanh đao từ trên giá để đao bên cạnh.
Vốn Hàn Sâm cho rằng đao khí cấp vương nhất định sẽ bắn tia sáng ra bốn phía, nhưng mà thanh đao trong tay Hắc Nguyệt Vương kia rõ ràng là không ở trong nhóm này.
Đó là một thanh hiệp đao giống như vầng trăng nhung thân đao lại đen như mực, không thể nhìn thấy chút ánh sáng nào trên đó, cứ như thể màn đêm đen không có ánh sáng.
Hàn Sâm nhìn thanh đao này, trong lòng nghĩ một cây đao chỉ có hơn ba mét lại muốn mài trên đá mài đao như núi thế kia thì làm sao mà mài được?
Hắc Nguyệt Vương cũng không mài đao ngay, ngược lại một tay võ lên núi đá phía dưới, tòa núi đá xanh vàng lập tức nổi lên gợn nước nhàn nhạt.
Gợn nước kia nổi từ dưới lên trên, dao động từ chân núi lên đỉnh núi, cuối cùng hội tụ lại trên đỉnh núi, ngưng tụ lại thành một tảng đá.
Hòn đá kia nghiêng nghiêng lõm lõm, sau khi gợn nước ngưng tụ phía trên, lại như gợn sóng lăn tăn chảy xuống bên dưới.
Hắc Nguyệt Vương đứng trước đá nước, hai tay cầm đao, vẻ mặt thành kính nghiêm túc, giống như thứ cầm trong tay không phải là một thanh đao mà là một tế phẩm hiến tặng cho thần.
Lưỡi đao màu đen bị Hắc Nguyệt Vương áp lên đá nước, thân đao hợp với đá nước một góc khoảng mười lăm độ, thuận thế mà cọ xát xuống.
Lúc Hàn Sâm ở Liên Minh cũng từng học qua mài đao, không phải là hắn có hứng thú gì với đúc đao, chế phẩm thép Z cho dù là mũi kiếm hay là lưỡi kiếm thì đều phải thường xuyên mài giữa mới có thể giữ
được độ bén, không giống vũ khí Thú Hồn có thể tự động khôi phục.
Chẳng qua việc khai đao và mài đao của đại vũ trụ gen rõ ràng có khác biệt với Liên Minh, dị bảo khi đã chế thành vũ khí thì bình thường có thể tự động khôi phục lưỡi và thân bị hao tổn, chỉ cần không bị tổn hại quá nghiêm trọng, bình thường cũng không cần mài, dù mài cũng vô dụng, bộ phận bị mài đi vẫn sẽ tự động khôi phục.
Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Sâm thấy khai đao vũ khí dị bảo, đang †hầm suy nghĩ mài đao như vậy thì có ích lợi gì, đột nhiên nhìn thấy giữa đao và đá mài đao ánh lên một tia sáng.
Tia sáng kia giống như là ánh rạng đông đầu tiên khi mặt trời lên, nhìn kỹ thì cũng là một bên lưỡi đao đen nhánh bị mài thành hình trăng khuyết.
Tâm thần của Hắc Nguyệt Vương bất động, tiếp tục nhấc đao lên rồi cọ xát xuống một lần nữa.
Mài một nhát, chỉ nghe một tiếng đao ngâm dài không ngừng, giống như là tiếng khóc đầu tiên của trẻ sơ sinh.
Trong lòng Hàn Sâm ngạc nhiên, hiển nhiên quá trình khai đao đao khí dị bảo cũng không phải là mài đao đơn giản, có cảm giác lần này mình tới là đúng rồi, thêm không ít kiến thức.
Tất cả những người khác cùng nhìn Hắc Nguyệt Vương mài đao, không ai phát ra chút âm thanh nào sợ ảnh hưởng tới nghi thức khai đao của Hắc Nguyệt Vương.
Lần mài thứ ba, chỉ thấy trên đao khí đen nhánh dâng lên một ánh đao kỳ dị, giống như có một vầng trăng khuyết xuất hiện trên đao, ánh sáng sáng ngời dịu dàng mà trong trẻo lạnh lùng rơi xuống, làm thân thể người ta run lên, giống như là tóc gáy bị ánh trăng kia cạo đi vậy, làn da cũng hơi run lên.
Lần mài thứ tư, lại xuất hiện dị tượng một vầng trăng khuyết dâng lên.
Mỗi lần Hắc Nguyệt Vương mài một cái thì dị tượng trăng khuyết lại dâng lên, bắt đầu từ trăng khuyết rất nhỏ, đến sau này dần dần đầy đặn cho đến khi hóa thành trăng tròn đầy tháng, sau đó lại biến thành trăng khuyết, cuối cùng biến mất.
Dị tượng vầng trăng phía trên núi đá biến ảo không ngừng, từng luồng ánh trăng lạnh lẽo rơi xuống, dường như Nguyệt Chi Hiệp đã hòa lẫn vào ánh trăng thật sự.
Nhất thời khó có thể phân biệt thật giả, trăng và ảnh hoàn mỹ hòa làm một thể, giống như là giữa trời đất chỉ còn lại thanh đao này và ánh trăng tròn tháng làm say lòng người kia.
Từng tiếng mài đao truyền đến bên tai, mỗi lần mài xuống, dường như trên bầu trời cũng có một ánh trăng rơi xuống làm lưỡi đao kia lại sáng thêm một phần.
Từ tối đến sáng, sau đó lại từ sáng về tối, cho đến khi toàn bộ dị tượng trăng đầy trời kia thu lại, ánh sáng lưỡi đao mài ra cũng đã được giấy kỹ, không còn nhìn thấy một tia sáng nào trên đao, lưỡi đao kia vẫn là màu đen, giống như màu đen kéo dài trong bóng đêm.
Cho tới lúc này, cuối cùng Hắc Nguyệt Vương cũng từ từ nâng đao lên, dường như mài đao đã hoàn thành.
Gợn nước trên núi đá dần dần thu lại, chỉ chốc lát sau đã rời đi rồi biến mất, núi đá cũng dần dần khôi phục dáng vẻ xanh vàng vốn có.
Trong lòng Hàn Sâm có chút kỳ quái, thầm nghĩ: “Vậy là đã mài xong chưa?”
Hàn Sâm đang suy nghĩ, lại thấy hai tay Hắc Nguyệt Vương nâng đao lên, đi xuống khỏi núi đá, đi thẳng tới trước thạch đình bọn Hàn Sâm đứng dự lễ.
Hàm Sâm cảm giác được mấy vị Vương Giả và tiểu bối bên cạnh hơi khẩn trương, hoặc là nói có hơi kích động hưng phấn, hình như có chút khác thường.
“Nguyệt Luân, có thể mời ngươi khai linh cho đao này hay không?” Hai †ay Hắc Nguyệt Vương nâng đao, vẻ mặt trang trọng khẽ hành lễ nói với Nguyệt Luân Vương.
Nguyệt Luân Vương đứng dậy đáp lễ, nói: “Có thể khai linh cho danh đao như thế này, là vinh hạnh của ta.”
Nói xong, Nguyệt Luân Vương lập tức đi ra khỏi đình đá, đến trước mặt Hắc Nguyệt Vương, hay tay vươn ra trịnh trọng nhận lấy thanh hiệp đao này từ Hắc Nguyệt Vương.
Rebecca và Đỗ Lệ Xá thấy cha mình khai linh cho Nguyệt Chỉ Hiệp thì hết sức hưng phấn, mà mấy vị Vương Giả khác cũng thấy hơi tiếc nuối.
Hắc Nguyệt Vương giao đao cho Nguyệt Luân Vương, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Mời ngài dùng Nguyệt Luân chỉ lực khai linh cho đao.”
Mọi người vừa nghe xong đều có chút kinh ngạc, Hàn Sâm không hiểu rốt cuộc là chuyện gì, cũng chỉ đành ngồi một bên tiếp tục quan sát.
Nguyệt Luân Vương khẽ gật đầu, cầm thanh đao trong tay, trên người dần dần nổi lên ánh trăng nhàn nhạt mà Hắc Nguyệt Vương nhẹ nhàng lui lại vào trong đình đá.
Hàn Sâm nhìn Nguyệt Luân Vương, chỉ nghe nói là Nguyệt Luân Vương là một vị Vương Giả chạm đến ngưỡng Thần Hóa sóng vai cùng với Isa, nhưng hắn lại không biết gì về sức mạnh của Nguyệt Luân Vương cả.
Mới vừa rồi lúc nói chuyện với Nguyệt Luân Vương cũng không thấy trên người hắn có uy thế gì, chỉ giống như một nam tử trung niên bình thường.
Nhưng lúc này hắn cầm đao đứng đó, trên người hiện ra ánh trăng nhàn nhạt, lại có vẻ lịch sự tao nhã không nói nên lời, tựa như là tiên nhân từ trên trời giáng xuống, không dính chút hơi thở trần tục nào.
Nguyệt Quang nhàn nhạt chảy xuôi vào trong đao khí, làm thân đao màu đen cũng sáng lên theo.
Ánh trăng không quá sặc sỡ lóa mắt, chỉ nhàn nhạt lạnh lẽo mà dịu dàng, không có chút hơi thở khói lửa nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận