Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2224. Công chúa Bạch Vi

“Ky sĩ vương đại nhân, đội viên mới mà ngài nói chắc không phải là nàng ta đấy chứ?” Hàn Sâm mang vẻ mặt kì dị nhìn Bạch Vi hỏi.
“Đúng vậy, Bạch Vi chính là đội viên mới của tiểu đội các ngươi, về sau các ngươi phải hợp tác hòa thuận nhé.” Ky sĩ vương Băng Lam mỉm cười nói.
“Ky sĩ vương đại nhân, nếu không có chuyện gì khác, ta về trước chuẩn bị đây.” Bạch Vị vẻ mặt lạnh lùng nói.
“Đi đi.” Ky sĩ vương Băng Lam khẽ gật đầu.
Nhìn Bạch Vi mặt lạnh rời khỏi, Hàn Sâm tỏ vẻ bất đắc dĩ nói với Ky sĩ vương Băng Lam: “Ky sĩ vương đại nhân, ngài cũng nhìn thấy rồi. Cô gái này còn chẳng thèm nể mặt ngài thì sao ta quản nổi nàng ta chứ, ngài hãy đổi cho nàng ta một tiểu đội khác đi.”
Ky sĩ vương Băng Lam võ vai Hàn Sâm, đi đến cạnh bàn ngồi xuống, rót cho Hàn Sâm một tách trà: “Nào, qua đây ngồi.
Hàn Sâm biết Ky sĩ vương Băng Lam hẳn là có lời gì muốn nói với hắn, cũng không khách khí, đi qua ngồi xuống.
Ky sĩ vương Băng Lam vừa uống trà vừa nói: “Ta để nàng vào tiểu đội của ngươi, không phải để ngươi quản nàng ấy mà là để ngươi bảo vệ nàng.”
“Bạch Vi có thân phận gì vậy?” Hàn Sâm hơi nhíu mày nói.
“Bốn chữ Công chúa Bạch Vi này, cho dù ngươi chưa từng nghe qua cũng phải biết là hàm ý gì chứ?” Ky sĩ vương Băng Lam nói.
“Con gái hoàng đế tộc Hoàng Cực à?” Hàn Sâm nhất thời hiểu ra. Thảo nào từ trước đấy nay Bạch Vi vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, hóa ra nàng ta lại là con gái của hoàng đế tộc Hoàng Cực, đúng là có vốn để kiêu ngạo.
“Nàng ta đã phạm một vài sai lầm, bị Hoàng Đế đại nhân phạt đến nơi này. Nhưng Hoàng Đế đại nhân chỉ muốn để nàng học hỏi kinh nghiệm thôi, nếu quả thật có sơ suất gì thì ta không gánh nổi trách nhiệm này đâu. Vậy nên ngươi nhất định phải bảo vệ nàng cho tốt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ta mà không sống nổi thì ngươi lại càng chết thảm hơn.” Ky sĩ vương Băng Lam cười tủm tỉm nói.
“Sao ngài không tìm vài ky sĩ cao cấp bảo vệ nàng? Ta không đủ bản lĩnh bảo vệ tốt nàng đâu.” Hàn Sâm cười khổ nói, cái này chẳng khác gì việc vô tích sự làm ơn mắc oán.
“Nếu để cường giả cấp Vương đi theo nàng thì còn rèn luyện gì nữa chứ? Huống hồ Công chúa Bạch Vi tính tình kiêu ngạo, cũng sẽ không đồng ý sắp xếp như thế.” Ky sĩ vương Băng Lam thở dài nói.
“Đoàn Ky Sĩ Băng Lam nhiều tiểu đội dự bị như thế, ngài cũng đâu cần phải dùng một người ngoài như ta chứ? Ngài giao trách nhiệm quan trọng thế này cho một người ngoài, không cảm thấy rất nguy hiểm sao?” Hàn Sâm nhìn Ky sĩ vương Băng Lam nói.
Ky sĩ vương Băng Lam nhìn Hàn Sâm với ánh mắt sâu xa, sau đó nói bằng giọng điệu quái lạ: “Hàn Sâm à, ngươi biết trong Đoàn Ky Sĩ Băng Lam, người ta tin tưởng nhất là ai không?”
“Đương nhiên là mấy ky sĩ tâm phúc bên cạnh ngài rồi” Hàn Sâm nói.
Ky sĩ vương Băng Lam khẽ lắc đầu, nhìn Hàn Sâm nói: “Người ta tin tưởng nhất chính là ngươi.”
“Vương thượng nói đùa rồi, ta và ngài chỉ mới gặp có…” Hàn Sâm còn chưa nói hết đã bị Ky sĩ vương Băng Lam cắt ngang.
“Ngươi đừng tưởng rằng ta đang nói đùa với ngươi. Ngươi vẫn chưa đi đến bước này cho nên ngươi không hiểu được đâu. Bây giờ người ta có thể tín nhiệm cũng chỉ có mình ngươi, vì vậy Công chúa Bạch Vi ta chỉ có thể giao cho ngươi. Nàng sống thì chúng ta đều sống, lợi ích sau này cũng sẽ không thiếu phần ngươi. Nàng chết thì chúng ta đều phải chết. Ngươi là người thông minh, ta tin ngươi sẽ hiểu nên làm thế nào.” Ky sĩ vương Băng Lam nói xong bèn vai Hàn Sâm, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Hàn Sâm không muốn tiếp nhận nhân vật phiền phức thế này. Ky sĩ vương Băng Lam đã nói rất rõ, khó khăn mà hắn phải đối mặt không chỉ có dị chủng, phiền phức còn có thể đến từ bên trong Đoàn Ky Sĩ Băng Lam.
Thế nhưng Ky sĩ vương Băng Lam đã nói đến mức này rồi, Hàn Sâm không nhận cũng không được.
Hàn Sâm vừa suy tư vừa đi về ký túc xá của mình. Đột nhiên trái tim hắn nhảy lên một nhịp, đồng tử cũng bất giác co lại, lông tơ trên người dựng đứng lên.
Không hề có sức mạnh đáng sợ gì tập kích hắn, cũng không có khí tràng đặc biệt xuất hiện nhưng Hàn Sâm cảm giác được khí tức nguy hiểm cực độ giống như bị loài rắn độc theo dõi vậy.
Tâm mắt hướng về thông đạo đẳng trước, chỉ thấy một bóng dáng thon dài đang chầm chậm bước qua đây từ phía đối diện.
Đó hẳn một người đàn ông tộc Hoàng Cực chính gốc, khí tức trên người thu lại khiến người ta hoàn toàn nhìn không ra đẳng cấp của hắn, tựa như người bình thường không có uy hiếp gì.
Gương mặt tinh xảo như ngọc thạch được điêu khắc trong tay bậc †hầy, mái tóc màu vàng cực kì bắt mắt, gương mặt mỉm cười vô hại, một đôi mắt trong veo tựa hồ nước dường như có thể phản chiếu ra ảnh ngược của người ta.
Mặc dù là một người đàn ông hoàn mỹ khiến người ta thán phục, còn có vẻ cực kỳ ôn hòa dễ thân nhưng lại khiến Hàn Sâm cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Hàn Sâm bước từng bước đến gần người đàn ông kia, người kia cũng đang nhìn Hàn Sâm. Khi khoảng cách đôi bên sắp sát qua nhau, người đàn ông bỗng nhiên dừng bước chân, điềm nhiên hỏi: “Bí mật trên phiến đá đã nhìn rõ chưa?”
“Ngươi nói cái gì?” Hàn Sâm hơi ngẩn ra, ngừng lại mờ mịt nhìn hắn.
Người đàn ông mỉm cười với Hàn Sâm. Nụ cười kia dù rơi vào mắt một gã đàn ông như Hàn Sâm cũng vẫn như nắng ấm có thể hòa tan băng tuyết vậy, nếu hắn cười với một cô gái, e rằng cô gái kia sẽ sẵn lòng trao ra hết tất thảy cho hắn.
Không nói thêm gì nữa, người đàn ông chỉ cười rồi đi lướt qua Hàn Sâm.
“Edward.” Hàn Sâm không nhìn người đàn ông kia nữa, tiếp tục đi về ký †úc xá của mình. Tuy rước đây chưa thấy người đàn ông kia bao giờ nhưng Hàn Sâm lại có thể khẳng định, hắn chắc chắn chính là thanh tra Edward.
“Xem ra hắn đã biết ta là người lấy cắp phiến đá. Một tên vừa khó chơi vừa nguy hiểm như vậy, nếu là thanh tra chí ít cũng phải là Vương Giả nhỉ?” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.
Edward đi vào một căn phòng, một Ky sĩ Băng Lam trong phòng đang nhìn chằm chằm màn hình giám sát, trong màn hình chiếu đi chiếu lại toàn quá trình Hàn Sâm và Edward gặp mặt.
“Xem ra phản ứng của hắn rất tự nhiên, không giống đang giả vờ, có lẽ là chúng ta đoán sai rồi.” Ky sĩ Băng Lam nói.
Edward nhìn hình ảnh một lượt, chợt bật cười. Nụ cười tựa như nắng ấm mùa xuân: “Chúng ta đoán không sai đâu, chính hắn đã đánh cắp phiến đá.”
“Tại sao?” Ky sĩ Băng Lam có hơi nghỉ hoặc nhìn Edward.
“Khi hắn nhìn thấy ta biểu hiện quá tự nhiên, không có tên Hầu Tước nào khi nhìn thấy ta lại có biểu hiện tự nhiên như vậy. Hắn càng tự nhiên, chứng tỏ hắn càng có vấn đề.” Edward nheo mắt, nhìn chằm chằm màn hình đang dừng lại trên mặt Hàn Sâm: “Không ngờ Nữ Hoàng Đao Phong lại có một đệ tử thú vị thế này.”
“Có cần động thủ không?” Ky sĩ Băng Lam không nghi ngờ phán đoán của Edward, trực tiếp hỏi.
“Không cần, Ky sĩ vương Băng Lam và Bạch tiên sinh vẫn còn ở đây, nơi này không phải là nơi có thể sử dụng vũ lực.” Edward cười thản nhiên: “Nhưng đây là Tinh Vực Hỗn Loạn, hắn không chạy nổi đâu. Mặc dù hắn rất thú vị, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một Hầu Tước, thực lực tuyệt đối quá yếu.”
“Thanh tra đại nhân, ngươi nói hắn có thật sự là người của Bạch tiên sinh hay không?” Ky sĩ Băng Lam lại hỏi.
“Không phải, nếu hắn thật sự là người của Bạch tiên sinh thì Bạch tiên sinh đã lấy được thứ kia rồi, ngươi cho rằng Bạch tiên sinh còn có thể ở lại đoàn ky sĩ đợi chúng ta đến cướp sao?” Edward có chút hứng thú lật xem tư liệu của Hàn Sâm: “Nhưng tên này thú vị thật đấy, nếu hắn thật sự đã lấy cắp thánh vật kia thì chúng ta nhất định phải tranh thủ lấy lại thánh bi trước khi đoàn ky sĩ phát hiện ra, muộn chút nữa thì sẽ hơi phiền phức đấy.”
Hết chương 2224.
Bạn cần đăng nhập để bình luận