Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2650. Cuộc gặp gỡ tình cờ bên hồ

Hàn Sâm nhìn một xấp giấy vàng dày cộp trong tay, vẻ mặt dở khóc dở cười. Đông cung đồ hắn câu được mấy ngày nay sắp đóng được thành một quyển sách rồi, trừ những tờ giấy vàng này thì hắn không câu ra được gì nữa.
Còn chưa nói đến những tờ đông cung đồ này thật sự có thể là một quyển sách, có vẻ đúng là tranh liên hoàn.
Nếu không phải nhóc Bảo Nhi còn đang ở đây, Hàn Sâm cũng muốn nghiên cứu thử xem.
Lại nhìn Bảo Nhi bên cạnh, đúng là khác nhau một trời một vực. Thứ nàng câu được đủ mọi chủng loại, tuy không phải đều là dị bảo Thần Hóa nhưng còn hơn một đống giấy vàng của Hàn Sâm.
“Xem ra gần đây vận may không được tốt lắm, trở về có cần nhờ Bạch tiên sinh bói giúp ta một quẻ, nghĩ cách cải vận không nhỉ?” Hàn Sâm suy nghĩ mình có nên tìm Bạch tiên sinh giúp đỡ không.
Bảo Nhi đang ngồi câu cá, tiểu ngọc dũng lại có phản ứng, Hàn Sâm vội đổi chỗ với Bảo Nhi, tự mình ngồi đó câu cá.
Quả nhiên không lâu sau đã thấy Linh Lung dịch chuyển tức thời chạy tới.
Linh Lung đến gần Hàn Sâm, thấy không có thứ gì bên cạnh hắn bèn nói: “Đừng nóng vội, hồ Ám Giới là vậy đấy, có khi một hai ngày là có thể câu được gì đó nhưng cũng có khi mười ngày nửa tháng chưa chắc đã câu được. Để ngươi tới đây, thử vận may là thứ yếu thôi, chủ yếu vẫn là tĩnh tâm tu luyện thuật gen.”
Hàn Sâm nghe xong bèn sững người. Nghe giọng Linh Lung thì có vẻ mấy ngày mới có thể câu được một món, song hai cha con hắn chỉ mất nửa ngày là nhiều nhất, ít nhất thì nửa tiếng là câu được một món rồi, bình thường cũng mất khoảng hai ba tiếng mà thôi.
Hàn Sâm vốn còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để cho Linh Lung xem mấy tờ giấy vàng này, giờ thì không cần nữa.
“Hình như ở đây cũng không có tài nguyên có thể dùng để tu hành nhỉ?” Hàn Sâm nhìn Linh Lung hỏi.
Tuy hồ Ám Giới rất thần kì nhưng hắn cứ câu được giấy vàng mãi thì cũng không phải là cách, còn chẳng bằng đi săn giết dị chủng.
“Ngươi đừng vội. Gần đây tiểu sư muội có một số việc cần ta giúp đỡ, tạm thời ta sẽ không có thời gian dẫn ngươi đi săn giết dị chủng nên để ngươi ở đây tu hành. Nếu vận may đủ tốt thì hồ Ám Giới sẽ cho ngươi món quà bất ngờ đấy.” Linh Lung mỉm cười nói.
Không biết có phải ảo giác không, gần đây khi Linh Lung nói chuyện với Hàn Sâm, tuy đa phần vẫn là vẻ đạm mạc như vậy nhưng thi thoảng cũng sẽ nở nụ cười, dường như hơi khác với trước kia.
“Bât ngờ cũng có đó. Nhưng mà bất ngờ này lớn quá, ta nhận không nổi.” Hàn Sâm thầm ngHĩ.
Linh Lung đi rất vọi, chỉ nói mấy câu với Hàn Sâm đã rời đi. Lần này nàng tới là để đưa cho Hàn Sâm một số vật dụng sinh hoạt và ít dịch gen.
Thật ra bản thân Hàn Sâm cũng mang theo, song trước đó đã quên mất chuyện này.
Lấy ô che nắng từ tháp Thiên Mệnh ra, còn lấy thêm hai chiếc ghế đi biển, Hàn Sâm và Bảo Nhi bèn thoải mái nằm câu cá bên hồ, Hàn Sâm còn có thể đồng thời nghiên cứu tu luyện thuật gen nữa.
Dịch gen Linh Lung mang tới khá tốt, rất có ích cho cơ thể. Song Hàn Sâm vẫn không tìm được cách đột phá Bán Bộ Thần Hóa.
Lại hai ngày qua đi, Hàn Sâm đã buông tha cho việc câu cá, để Bảo Nhi tự chơi còn hắn chuyên môn tu luyện thuật gen.
Sự thật là vi hắn vẫn cứ câu ra giấy vàng, chẳng có tác dụng gì hết. Thứ Bảo Nhi câu lên chí ít đều là châu bảo vân vân, dù không phải dị bảo thì cũng là tài liệu quý giá, hoặc món đồ đẹp đẽ.
Song trừ đại bảo kiếm hoàng kim ban đầu và kẹp tóc ra, Bảo Nhi cũng không câu được dị bảo Thần Hóa nữa, rõ ràng dị bảo Thần Hóa cũng không dễ xuất hiện như vậy.
Bảo Nhi có thể câu được hai món đã là rất nghịch thiên rồi.
Hơn nữa tuy thứ nàng câu được không phải đều là dị bảo cao cấp, cũng có không ít dị bảo bình thường nhưng dù là cao cấp hay bình thường thì chủ yếu chính là bốn chữ “Châu quang bảo khí”.
Đột nhiên ánh mắt Hàn Sâm lóe lên, bế Bảo Nhi lên, thuận tay lấy lại Ám Vực Ti từ chỗ nàng.
Chỉ chốc lát sau đã thấy một bóng dáng dịch chuyển tức thời đến đây, chính là nhị sư huynh Lý Ngọc Chân mà Hàn Sâm từng gặp khi vừa tới Thiên Ngoại Thiên.
Lý Ngọc Chân thấy Hàn Sâm và Bảo Nhi trông như đi nghỉ mát, nằm trên ghế bãi biển, bên trên còn dựng ô che nắng, chiếc bàn bên cạnh đặt rất nhiều đồ ăn vặt và đồ uống, thậm chí còn có một cái tủ lạnh nhỏ chạy bằng hạt nhân, không khỏi nhíu mày.
“Linh Lung đưa ngươi tới đây là để ngươi tĩnh tâm tu hành chứ không phải để ngươi ở đây nghỉ mát.” Lý Ngọc Chân hừ lạnh nói.
“Chuyện đó thì liên quan gì đến các hạ?” Hàn Sâm nằm trên ghế bãi biển, không có ý định đứng dậy, cũng không thèm nhìn Lý Ngọc Chân, thuận miệng nói.
Lý Ngọc Chân sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm Hàn Sâm một lúc nhưng không nói gì mà đi tới bên hồ, rút Ám Vực Ti từ trong tóc ra, xem ra hắn cũng tới đây thả câu.
Nếu là chủng tộc bình thường nói chuyện với Lý Ngọc Chân như vậy thì hắn đã động thủ lâu rồi. Nhưng Hàn Sâm lại là tằm của Linh Lung, hắn cũng không tiện ra tay với Hàn Sâm. Đây là quy tắc của tộc Thái Thượng, dù tằm có phạm sai lầm cũng là do chủ nhân của tằm tự xử lý.
Nếu Lý Ngọc Chân dám ra tay với Hàn Sâm thì không phải đang đánh Hàn Sâm mà là đang đánh vào mặt Linh Lung, cho nên Lý Ngọc Chân mới nhịn cơn tức xuống.
Có Lý Ngọc Chân ở đây, tất nhiên Hàn Sâm cũng không thể để Bảo Nhi câu giúp hắn được, chỉ có thể thành thật tự thả câu.
Song tư thế của Hàn Sâm vẫn không đổi, vẫn nằm trên ghế bãi biển, Ám Vực Ti quấn trên ngón tay út, có động tĩnh gì hắn tự nhiên sẽ biết.
Không để ý tới Ám Vực Ti nữa, Hàn Sâm chú tâm vào xem thuật gen. Dù sao không nhìn hắn cũng biết, chắn chắn lại câu lên được giấy vàng thôi.
Quả nhiên qua hơn một tiếng lại có thứ gì đó mắc câu, Hàn Sâm kéo lên nhìn thử, đúng là một tờ giấy vàng.
Lý Ngọc Chân thấy Hàn Sâm câu được đồ vật cũng đưa mắt nhìn thử, thấy chỉ là một tờ giấy cũ bèn không quan tâm nữa, tiếp tục tự thả câu.
Có Lý Ngọc Chân ở chỗ này, Hàn Sâm không còn thoải mái nữa. Lúc không có người, chỉ cần Linh Lung không cảm ứng được thì hắn muốn làm gì cũng được.
Có người ở đây, nếu chuyện hắn làm trái với điều mà Linh Lung nhận biết được thì sẽ có nguy hiểm bị bại lộ.
Hơn nữa Lý Ngọc Chân thấy được thứ hắn câu lên, hắn không thể giấu diếm được nữa. Nếu sau đấy Linh Lung muốn xem thì hắn cũng không tiện từ chối.
“Tên này đang yên đang lành lại chạy đến đây làm gì không biết?” Hàn Sâm không nghĩ ra cách nào để đuổi Lý Ngọc Chân đi, mà bản thân hắn lại không thể đi được, đành phải tiếp tục thả câu.
Qua một lúc lâu, Lý Ngọc Chân đã cảm thấy có gì đó sai sai. Bởi vì trong chừng ấy thời gian, Hàn Sâm lại câu lên được những ba món đò, †uy có vẻ cũng chỉ là trang giấy cũ nhưng hiệu quất như vậy thật sự hơi cao, thậm chí có thể nói là quá cao ấy chứ.
“Để ta xem thừ tờ giấy kia.” Khi Hàn Sâm câu được tờ giấy vàng thứ ba, Lý Ngọc Chân đã thu lại Ám Vực Tỉ đi tới trước mặt Hàn Sâm, nhìn chằm chằm giấy trong tay Hàn Sâm nói.
Hết chương 2650.
Bạn cần đăng nhập để bình luận