Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1930. Trăng sau mây đen

Ánh mắt của Hắc Nguyệt Vương rơi xuống người Hàn Sâm, cười nói: “Hàn Sâm đại diện Đao Phong đến, phải xem kỹ một chút, khi về giúp †a nói vài lời tốt đẹp với Đao Phong, khiến nàng phải hối hận vì đã không đến dự lễ.”
Vừa nói, Hắc Nguyệt Vương vừa đưa Nguyệt Chi Hiệp đao cho Hàn Sâm.
Hàn Sâm vui mừng khôn xiết, vội vàng trịnh trọng dùng hai tay đón lấy Nguyệt Chi Hiệp đao, sau khi cầm trong tay, lập tức rót khí tràng Động Huyền vào đó xem một cách kỹ lưỡng.
Nguyệt Chi Hiệp đao vừa được kích hoạt bởi Nguyệt Luân Vương, vẫn đang ở trong trạng thái vô cùng sinh động, bên trên vẫn còn sót lại sự dao động sức mạnh của lực Nguyệt Luân, cùng với nguyệt chỉ lực của bản thân vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
“Đao tốt… Thật sự là đao tốt…” Hàn Sâm cố ý sờ thân đao từng tấc một, làm ra bộ dạng giả vờ thưởng thức ở đó.
Vài vị vương giả có thể cảm nhận được một chút sức mạnh trên tay của Hàn Sâm đang bao trùm thân đao, nhưng cũng chỉ cho rằng Hàn Sâm đang mượn dùng sức mạnh quan sát nào đó để quan sát Nguyệt Chi Hiệp đao, cũng không nghĩ gì nhiều.
Những người khác đều trông mong nhìn Hàn Sâm, đặc biệt là mấy vị Công tước kia, họ đang vẫn đợi sau khi Hàn Sâm xem xong sẽ đến lượt họ cầm trong tay thưởng thức.
Nhưng các hậu bối Rebecca lại nhìn Hàn Sâm một cách đầy hâm mộ, không phải họ chưa từng thấy qua vũ khí cấp Vương, trưởng bối trong nhà cũng có, bình thường cũng có thể thấy được.
Nhưng Nguyệt Chỉ Hiệp đao lại mang một ý nghĩa khác, đây chính là tế đao sau này của Rebet tộc, ngoài Đại tế sư ra, sau này những người khác đều rất khó nhìn thấy được nó, nói gì là được cầm trong tay.
Những người khác nhìn Hàn Sâm với ánh mắt trông mong, nhưng Hàn Sâm lại cầm đao chậm rì rì nhìn không rời mắt, còn luôn miệng nói: “Đao tốt… Thật sự là đao tốt…”
Hắn nói đi nói lại cũng cứ hai câu như vậy, không phải Hàn Sâm không muốn khen ngợi thêm vài câu, nhưng trong đầu thật sự là trống rỗng.
Nếu là bình thường, hắn còn có thể nghĩ tới hằng hà sa số các từ khen ngợi hoa mỹ, nhưng hiện tại trong tâm trí của hắn đều đặt trên thanh đao này, thực sự không thể nghĩ ra được từ nào khác.
Nhiều người lại đang nhìn hắn như vậy, khao khát đứng ở đó không nói lời nào, hình như càng không tốt hơn.
Thế là nhìn thấy Hàn Sâm đứng đó vừa sờ bảo đao, vừa thỉnh thoảng khen ngợi một câu “Đao tốt, thật sự là đao tốt”, trong chốc lát đã lặp đi lặp lại hàng chục lần.
Lúc đầu thì không sao, mấy vị vương công quý tộc đó chỉ xem hắn là đồ vô học, không biết nói lời hay ý đẹp, nhưng Hàn Sâm đứng đó xem mười mấy phút, vẫn chỉ là hai câu đó, sắc mặt họ trở nên hơi buồn bực.
Những vị vương giả khác đều điểm đến thì thôi, cũng chỉ xem có mười mấy giây, khen ngợi vài câu rồi trả cho Hắc Nguyệt Vương để truyền cho vị tiếp theo, cả quá trình sẽ không mất hơn một phút.
Hàn Sâm lại khác, hai câu nói lại xem mười mấy phút, ngay cả biểu cảm của những vị vương giả cũng trở nên mất tự nhiên.
Cũng may mấy người Rebecca rất có giáo dưỡng, trong tình huống như thế này lại không có ai lên tiếng cả. Nếu đổi thành một vương công quý tộc bình thường, chỉ sợ đã sớm không thể nhịn được mà mở miệng mắng Hàn Sâm rồi.
Hàn Sâm không thèm đếm xỉa đến những ánh mắt khác thường của đám vương công quý tộc, vẫn là câu nói “Đao tốt, thật sự là đao tốt” kia, tiếp tục xem thêm vài phút nữa.
Ánh mắt của các Công tước chờ ở phía sau đã như muốn giết người, Hàn Sâm vẫn mặc kệ họ, vừa xem vừa khen không chút ngại ngùng.
Cuối cùng thấy đều gần nửa giờ đồng hồ, sắc mặt của các vương giả đều hơi biến đổi, Hắc Nguyệt Vương đành phải nói: “Hàn Sâm à, ngươi nghỉ ngơi ăn chút gì đó trước đi, lát nữa Hắc Cương còn có việc muốn nói với người.”
Hàn Sâm biết mình không thể kéo dài được nữa, chỉ đành luyến tiếc trả Nguyệt Chi Hiệp đao cho Hắc Nguyệt Vương, tới phút cuối cùng vân không nỡ buông tay.
Hắc Nguyệt Vương thì bất động thanh sắc cưỡng chế nhận lấy, Hàn Sâm hơi tiếc nuối trở về chỗ ngồi của mình, ngồi ở đó hồi tưởng lại những gì đã thu được khi quan sát Nguyệt Chi Hiệp đao.
Trên Nguyệt Chi Hiệp đao vẫn lưu giữ sức mạnh của Nguyệt Luân Vương và nguyệt chỉ lực của bản thân, sau khi dùng Động Huyền Kinh quan sát đánh giá thu được kết quả vô cùng lớn.
“Khó trách Hắc Nguyệt Vương lại để Nguyệt Luân Vương khải linh cho Nguyệt Chi Hiệp đao, sức mạnh của Nguyệt Luân Vương là nguyệt chỉ lực chí thuần chí nhu, không ai càng thích hợp hơn hắn.” Hàn Sâm nghĩ †hầm trong lòng.
Hắn cũng đã nghe thấy một số tin đồn liên quan đến Nguyệt Luân Vương. Nguyệt Luân Vương là một trong hai vị Bán Bộ Thần Thoại hiện có của Rebet tộc, nhưng lại không phải xuất thân từ Nguyệt Hạ viện.
Tương truyền rằng thiên phú của Nguyệt Luân Vương lúc còn trẻ không tốt, cũng chỉ xuất thân từ một gia đình Rebet tộc bình thường. Vào thời điểm đang ngưng tụ chiến giáp gen, ngay cả tiến hóa lần thứ hai đều không thể thành công, sau đó đạt được một bảo vật có thể thúc đẩy tiến hóa lần thứ hai, mới có thể thành công thăng cấp dị chủng.
Đúng vậy, Nguyệt Luân Vương là dị chủng, lại không phải là quý tộc, điều này tương đối hiếm gặp ở Rebet tộc này.
Bởi vì Nguyệt Luân Vương có xuất thân không tốt, vì vậy hắn lúc mới bắt đầu tu luyện gen thuật, cũng là “Nguyệt Quan thuật” thường gặp của Thụy Bối Đặc tộc, có thể nói đây là một trong những gen thuật phổ biến nhất trong Thụy Bối Đặc tộc.
Nhưng Nguyệt Luân Vương chính là dựa vào “Nguyệt Quang thuật” cũng như sự nỗ lực và kiên trì của bản thân mới từng bước từng bước đi lên đỉnh cao Vương tọa, trở thành Bán Bộ Thần Thoại như ngày hôm nay.
Đối với toàn bộ Rebet tộc, bản thân Nguyệt Luân Vương đã là một huyền thoại sống, một thần tượng được toàn dân công nhận.
Không giống như Isa, một thiên chỉ kiêu nữ vẫn rất ưu tú ngay từ khi mới sinh, một tiểu quý tộc nhỏ bình thường càng thêm sùng bái Nguyệt Luân Vương, hy vọng có thể dựa vào sự nỗ lực của bản thân để đi lên đỉnh cao của đời người giống như hắn. Vì vậy, danh vọng của Nguyệt Luân Vương ở Rebet tộc thậm chí còn cao hơn cả Isa.
“Nguyệt Quang thuật” hắn tu luyện chưa bao giờ thay đổi, đẩy một bộ gen thuật cơ bản nhất lên trình độ của Bán Bộ Thần Hóa, ngay cả Hàn Sâm cũng không khỏi kinh ngạc thán phục trước sự tài giỏi của Nguyệt Luân Vương.
“Nguyệt Quang thuật” vốn dĩ chỉ dừng lại ở cấp bá tước, sau khi trải qua quá trình sửa đổi cũng như khai triển phía sau của Nguyệt Luân Vương, để biểu đạt sự tôn trọng, Thụy Bối Đặc tộc đã gọi những gì Nguyệt Luân Vương tu luyện được là “Nguyệt Luân thuật” để phân biệt với “Nguyệt Quang thuật” thông thường.
Nhưng về bản chất, “Nguyệt Luân thuật” chính là sức mạnh của ánh trăng thuần khiết nhất, được Nguyệt Luân Vương luyện đạt đến cảnh giới thuần khiết đến mềm mại, khiến người khác không thể tưởng tượng được làm sao hắn có thể làm được như vậy.
Bây giờ, Hàn Sâm có may mắn dùng Động Huyền Khí Tràng để thăm dò sức mạnh ánh trăng của Nguyệt Luân thuật và Nguyệt Chi Hiệp đao, ngay lập tức đã bị ý cảnh đó thu hút.
Cứng quá dễ gãy, đời người khó tránh được những lúc phải thỏa hiệp, ý cảnh của Nguyệt Luân Vương mềm nhưng không yếu, thuần khiết nhưng không ngu xuẩn, cho dù mây đen che khuất mặt trăng, nó cũng yên bình không dấu vết, cảnh giới này không phải người thường nào cũng có thể đạt được.
Ai cũng ao ước một cuộc sống suôn sẻ như Isa, nhưng người bình thường sẽ khó tránh khỏi những lúc phải lăn lộn trong bùn, nhưng liệu họ có thể bước ra sau khi lăn lộn và giữ được trái tim trong sáng hay không, e rằng hầu hết mọi người đều khó có thể làm được.
Nguyệt Luân Vương lại làm được điều này, trong suốt cuộc hành trình của cuộc đời, vì hoàn cảnh không giống nhau, hắn có thể thô tục, có thể bẩn thỉu, cũng có thể thỏa hiệp, nhưng chỉ có trái tim như mặt trăng đó thì không bao giờ thay đổi.
Theo dõi ý cảnh của Nguyệt Chi Hiệp Đao và sự lưu chuyển của sức mạnh Nguyệt Luân, những gì Hàn Sâm nhìn thấy là một vầng trăng trong sạch, một vầng trăng ẩn nấp sau những đám mây đen.
Hết chương 1930.
Bạn cần đăng nhập để bình luận