Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2405. Hàn Sâm cầu nguyện

Hàn Sâm suy nghĩ rất nhiều loại phương pháp cầu nguyện, ví dụ như khiến Thần chết, hoặc là khiến cho bản thân Hàn Sâm trở thành Thần… Loại nguyện vọng này hình như không có khả năng Thần sẽ hoàn thành.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút thì cũng biết loại nguyện vọng này không thể thực hiện được. Nếu Hàn Sâm cầu nguyện để cho Thần chết đi, nhất định phải xác định cái chết rốt cuộc là trạng thái gì.
Hiểu theo nghĩa bình thường thì chết chính là mất đi dấu hiệu sinh mệnh, nhưng mà đối với sinh mệnh khác nhau thì dấu hiệu sinh mệnh lại không giống nhau.
Giống như vừa rồi, lúc Hàn Sâm nhìn thấy người đàn ông kia, cảm thấy hắn là một người chết. Nếu chết theo lời Hàn Sâm chính là loại mức độ này, như vậy đối với Thần mà nói hoàn toàn không có khó khăn gì, Thần hoàn toàn có thể làm mình mất đi những dấu hiệu sinh mệnh này, đối với hắn cũng không nhất định sẽ có ảnh hưởng.
Nếu nhất định phải dùng nguyện vọng này, vậy thứ Hàn Sâm cầu nguyện nên là “Thần chưa từng tồn tại”, nếu Thần chưa từng tồn tại, đương nhiên cũng sẽ không thể thực hiện nguyện vọng của Hàn Sâm, nếu thực hiện nguyện vọng của Hàn Sâm, thì cũng xảy ra xung đột với điều kiện cơ sở Thần chưa bao giờ từng tồn tại, tương đương với không thực hiện nguyện vọng của Hàn Sâm.
Đây là một nghịch lý đơn giản, là nguyện vọng không thể thực hiện được.
Chẳng qua nghịch lý thường hay có thể thực hiện dưới quy tắc điều kiện hạn chế nhất định, nếu Hàn Sâm thật sự cầu nguyện Thần chưa từng tồn tại, điều kiện hạn chế của nghịch lý này là người đàn ông chính là Thần, nếu người đàn ông nói cho Hàn Sâm, hắn vốn không phải là Thần, là có thể hóa giải tất cả, hơn nữa còn khiến cho Hàn Sâm trả một cái giá lớn.
Phương pháp tương tự cũng có rất nhiều, bản thân Thần chính là cao thủ đùa giỡn quy tắc, muốn sử dụng nghịch lý khiến cho hắn không thể hoàn thành nguyện vọng, Hàn Sâm cảm giác tính khả thi thấp đến đáng thương.
Ánh mắt Hàn Sâm dừng ở trên những bức tranh vẽ Thần này, không khỏi hơi kinh ngạc. Dáng vẻ của những bức tranh này không thay đổi, vấn là một bức tranh như vậy, thế nhưng cảm giác mang đến cho Hàn Sâm lại hoàn toàn khác biệt.
Trong bức tranh này, Hàn Sâm cảm giác được ý cảnh thủy, ý cảnh thủy kia như muối bỏ biển, gần như đập vào mặt, khiến cho cả người Hàn Sâm đều đắm chìm vào trong đó, sự cảm ngộ về sức mạnh hệ thủy trong nháy mắt tăng lên một cấp bậc.
Trong lòng Hàn Sâm kinh ngạc, xem đi xem lại từng bức tranh, mỗi một bức tranh đều có ý cảnh khác nhau, có sự mềm mại ôm trọn lấy như nước lưu tình, có sóng lớn mãnh liệt hủy trời diệt đất.
Có thứ giống như nước chảy qua cầu nhỏ cuồn cuộn không dứt, lại có chút giống như ngân hà treo ngược thác nước lạc cửu thiên.
Bốn mươi tám bức tranh, gần như bao quát ý cảnh của tất cả sức mạnh hệ thủy trong thiên hạ. Hàn Sâm chỉ quan sát bốn mươi tám bức tranh này, sự hiểu biết của bản thân đối với sức mạnh hệ thủy đã tăng lên vài bậc.
“Xem ra sức mạnh của Thần vô cùng khủng bố, lại có thể căn cứ vào thể chất của ta, khiến cho bức tranh diễn hóa ra ý cảnh thủy như vậy. Chỉ sợ lúc những cường giả Tộc Hoàng Cực đi vào nơi này, cũng thấy được ý cảnh phù hợp với sức mạnh bản thân bọn họ, cho nên sau khi ra ngoài thực lực mới có thể tăng nhiều như vậy.”
Hàn Sâm âm thầm nhíu mày: “Thần và Đế Tuấn giống nhau, bọn họ đều có được sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, chỉ là không biết bị quy tắc gì hạn chế, cho nên mới không có cách nào sử dụng. Đây cũng là việc duy nhất mà sinh vật bình thường như chúng ta có thể chống lại bọn chúng, nếu không chỉ sợ vũ trụ sớm đã bị Thần hủy diệt rồi.”
“Nhưng mà chiến đấu với Thần dưới quy tắc do Thần làm chủ, phần thắng thật sự là thấp đến đáng thương!” Hàn Sâm đột nhiên nghĩ tới A Tu La.
“A Tu La Kinh” hoặc nói là “Phi Thiên Kinh” do A Tu La để lại, đó chính là một loại sức mạnh nhân quả, hơn nữa A Tu La lại từng cắn nuốt một Thần, Thần kia có phải là sự tồn tại giống với mấy người Đế Tuấn không nhỉ?
Có điều trước kia Hàn Sâm từng nghe được một ít tin tức, hình như Thần mà A Tu La cắn nuốt kia, rất giống một Phật tộc. Tuy rằng Phật tộc hùng mạnh, nhưng vẫn chưa đạt tới cảnh giới Thần.
“Có lẽ chỉ là một sự trùng hợp.” Trong lòng Hàn Sâm nghĩ như vậy.
Hăn vừa quan sát bốn mươi tám bức tranh vừa suy nghĩ về việc phải cầu nguyện như thế nào. Có thể tăng thêm một ít lĩnh vực của sức mạnh hệ thủy, đối với Hàn Sâm mà nói thì đây cũng là sự nâng cao không tồi.
Cổ Thần Chi Nguyên của Cổ Thủy Thần có thể khiến Hoàng thể Vạn Nguyên Thủy tiếp tục thăng cấp. Sau này cơ hội để Hàn Sâm sử dụng sức mạnh hệ thủy rất nhiều, có thể hiểu được nhiều thêm chút, đó tuyệt đối không phải là một chuyện xấu.
Đáng tiếc bởi vì Hắc Tinh Áo Giáp, thân thể hắn bị khóa chết, cái mà Thần kia có thể cảm giác được, e rằng cũng chỉ có Hoàng thể Bản Nguyên Thủy, cho nên những bức tranh này mới có thể có ý cảnh thủy.
Nếu như có thể tăng tất cả ý cảnh sức mạnh lên mấy bậc, vậy thật sự là lời to rồi.
Đáng tiếc Hắc Tinh Áo Giáp không cho Hàn Sâm cơ hội như vậy, Hàn Sâm không biết tại sao Hắc Tinh Áo Giáp phải làm như vậy, giống như Hàn Sâm không biết tại sao Hắc Tinh Áo Giáp lại tránh né Thần điện Gen.
Thời gian một tháng còn rất dài, Hàn Sâm có thể chậm rãi suy nghĩ, thuận tiện tìm hiểu ý cảnh thủy này.
Theo sự hiểu biết ngày càng sâu sắc đối với ý cảnh thủy, Hoàng Cực Kinh Thiên Quyền hệ thủy của Hàn Sâm cũng càng thêm lợi hại, được Hàn Sâm sữa đổi lại lần nữa, thêm vào sự lĩnh ngộ mới.
Hàn Sâm vẫn không đi cầu nguyện. Thấy đã tới ngày cuối cùng của thời hạn một tháng, Hàn Sâm vẫn còn đang lĩnh ngộ ý cảnh thủy trên bức họa.
“Ngươi đã giao hẹn với bản Thần, nhất định phải cầu nguyện, nếu không sẽ không thể rời khỏi tháp Thiên Mệnh, điểm này ngươi phải ghi nhớ.” Bức tranh trước mặt Hàn Sâm lại đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Hàn Sâm cười cười: “Ta đang chuẩn bị đi cầu nguyện.”
Thần đang uy hiếp Hàn Sâm, rõ ràng là nói cho hắn biết, nếu không tuân thủ giao hẹn, cho dù Tộc Hoàng Cực có mở cửa lớn của tháp Thiên Mệnh ra thì chắc chắn Hàn Sâm cũng không ra được.
Chẳng qua câu uy hiếp này cũng khiến cho Hàn Sâm lại hiểu thêm vài chuyện.
Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, Thần cũng không muốn đắc †ội quá mức với Tộc Hoàng Cực, nếu không cứ mặc kệ Hàn Sâm bỏ lỡ thời gian rời đi là được, không cần phải cố ý nhắc nhở uy hiếp hắn. Điều này nói rõ, Thần có ý định để cho Hàn Sâm rời khỏi nơi này, cũng không muốn giữ mạng hắn lại.
“Vậy đến trước mặt bản Thần đây, nói ra nguyện vọng của ngươi đi.” Người đàn ông thản nhiên nói, vẻ mặt không có thay đổi gì.
Hàn Sâm đi vào tầng thứ bảy của tháp Thiên Mệnh một lần nữa, đi tới trước mặt người đàn ông.
“Thời gian của ngươi không còn nhiều lắm, nói ra nguyện vọng của ngươi đi.” Người đàn ông lại nói.
“Có phải là nguyện vọng gì ngươi cũng có thể thỏa mãn ta phải không?” Hàn Sâm nhìn người đàn ông hỏi.
“Đúng vậy, nguyện vọng gì cũng có thể.” Người đàn ông trả lời rất chắc chắn.
“Tìm người cũng có thể chứ?” Hàn Sâm lại hỏi.
“Có thể” Người đàn ông không chút do dự, trực tiếp cho hắn câu trả lời chắc chắn.
Hắn hẳn là đã gặp qua vô số nguyện vọng hiếm lạ kỳ dị, tìm ngươi không được coi là chuyện đáng ngạc nhiên gì cả.
“Ừ, vậy mời ngươi nói cho ta biết, ông cố ruột của ta bây giờ ở đâu?” Hàn Sâm không nói ra nguyện vọng nghịch lý gì, nguyện vọng của hắn rất đơn giản.
Ngay cả người đàn ông nghe xong, cũng cảm thấy nguyện vọng này rất đơn giản, đơn giản đến mức hắn hoàn toàn không cần sử dụng lỗ hổng quy tắc.
“Ông cố của ngươi tên là gì?” Người đàn ông hỏi. “Ngươi không phải là Thần sao? Hẳn là có thể biết chứ?” Hàn Sâm cười hỏi.
“Không hề gì.” Người đàn ông thuận miệng nói một câu, cặp mắt nhìn chằm chằm Hàn Sâm, nhưng là hình ảnh chiếu ra trong mắt kia lại đang không ngừng biến đổi.
Hết chương 2405.
Bạn cần đăng nhập để bình luận