Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 240: Thần Huyết Kỵ Sĩ

Không thể không nói, Lữ Vĩ Nam thực sự không khoác lác, bản lĩnh đào mệnh của y đúng là rất cao minh, thân pháp vô cùng quỷ dị, trong tình thế nguy hiểm kia, vậy mà y có thể nhanh chóng rút tay về, đồng thời còn nhanh nhẹn lui về phía sau, hiểm hiểm tránh né đươc miệng của Miêu Quân.
Thế nhưng Miêu Quân đã nhào về phía Lữ Vĩ Nam, trong khoảng cách gần như thế, Lữ Vĩ Nam không còn chỗ để tiếp tục tránh né, chỉ lát nữa là sẽ bị một đôi hổ trảo đập xuống thân thể.
- Meo meo, trở về ăn đi này.
Hàn Sâm gọi Miêu Quân một tiếng, hắn còn muốn để Lữ Vĩ Nam dẫn đường, bị Miêu Quân giết chết thì không hay.
Lữ Vĩ Nam thoát khỏi miệng hùm, không thể tin được chỉ vào Miêu Quân kêu lên:
- Nó… nó… nó không phải sủng vật biến dị sao? Sao lại thế…
Hàn Sâm cứ ngồi ăn không thèm để ý đến y, Lữ Vĩ Nam lại tự mình kêu lên:
- Tôi biết rồi, là tiến hóa, nó tiến hóa rồi!
Lữ Vĩ Nam dùng ánh mắt hâm mộ ghen tị hận nhìn Miêu Quân, im lặng nói ra:
- Đại ca, anh thế này cũng quá tốt số đi, nuôi một sủng vật biến dị, vậy mà lại tiến hóa, thứ này có thể tương đương với sủng vật thần huyết chiến đấu đấy, nếu bán thứ này đi, còn đáng giá hơn thú hồn thần huyết bình thường rất nhiều.
- Xem như vận khí không tệ đi.
Hàn Sâm nghĩ thầm:
- Nếu như cậu thấy được Thánh Chiến Thiên Sứ, thì mới biết cái gì mới thật sự đáng tiền.
Nghĩ đến Thánh Chiến Thiên Sứ, Hàn Sâm lại có chút buồn bực, hắn đã thử cho Thánh Chiến Thiên Sứ ăn thịt thú biến dị, nhưng Thánh Chiến Thiên Sứ ngay cả liếc cũng không thèm liếc, căn bản chẳng thèm ngó tới thịt biến dị.
Trái lại khi Hàn Sâm ăn thịt sinh vật thần huyết, Thánh Chiến Thiên Sứ lại tỏ vẻ ra tương đối hứng thú.
Đáng tiếc hiện tại Hàn Sâm còn chưa xa xỉ đến mức dùng thịt sinh vật thần huyết để cho cô bé ăn, chỉ có thể tạm thời không thèm quan tâm tới, không ăn thì thôi.
Hai người một mèo ăn uống no đủ sau đó lại tiếp tục lên đường, bởi vì con rết biến dị này quá lớn, Hàn Sâm ăn đến mức bụng đều căng phồng thế mà một điểm gen biến dị cũng không được.
Hàn Sâm và Lữ Vĩ Nam đã bay bốn năm ngày trong Đầm Lầy Hắc Ám, cuối cùng cũng tới nơi mà Lữ Vĩ Nam nói, nhưng đáng tiếc trên đường đi đều không săn giết được sinh vật biến dị thích hợp, đều là đám sinh vật có kích thước quá lớn, hắn ăn không ít, cuối cùng cộng lại cũng chỉ giúp Hàn Sâm có được một điểm gen biến dị.
Nơi mà Lữ Vĩ Nam nhắc tới, là một đầm nước đầy cây rong rất bình thường trong Đầm Lầy Hắc Ám, khắp nơi đều có thể thấy cây rong nhẹ nhàng dưới hồ nước.
Trên mặt nước đầy cây rong kia, một kỵ sĩ cưỡi Độc Giác Mã màu đen, một tay cầm một thanh thương lớn màu đen, toàn thân được áo giáp đen bóng bao quanh, đứng trên mặt nước cây rong kia, có một loại mỹ cảm cô đơn.
Hàn Sâm đứng rất xa nhìn thoáng qua, đã xác định được đây tuyệt đối không phải là một người, đúng như lời Lữ Vĩ Nam nói, chỉ cần nhìn thấy thì có thể biết rõ đây tuyệt đối không phải là con người.
Áo giáp màu đen của kỵ sĩ không phải vàng cũng chẳng phải ngọc, mà có vẻ giống như mai rùa hoặc là lớp vỏ của một loại côn trùng nào đó, hơn nữa chỗ nối tiếp áo giáp, rất khác với áo giáp của con người, giống như là áo giáp trực tiếp nối cùng một chỗ, mà bên trong không có xương thịt.
Cảm giác rất quỷ dị, nhưng Hàn Sâm đã có thể khẳng định, đây tuyệt đối là một một sinh vật thần huyết, hơn nữa còn là một sinh vật thần huyết phi thường đáng sợ.
So với Thạch Đầu Nhân mà Hoàng Phủ Bình Tình dẫn hắn đi chém giết kia còn mạnh hơn nhiều, chỉ nhìn trường thương trong tay và vật cưỡi Độc Giác Mã kia, đã có thể biết rõ đây không phải là một sinh vật thần huyết bình thường.
Sinh vật thần huyết hình người vốn đã vô cùng cường đại, mà sinh vật thần huyết này còn có vật cưỡi, trước kia Hàn Sâm chưa từng nghe nói có chuyện như thế này.
- Đại ca, làm thế nào đây? Là sinh vật thần huyết đúng không?
Lấp trong bụi cỏ, Lữ Vĩ Nam thấp giọng nói với Hàn Sâm.
- Ừ, là sinh vật thần huyết, nhưng chỉ sợ là phi thường khó chơi, tôi cũng không chắc chắn có thể giải quyết nó.
Hàn Sâm nói sự thật, hắn thực sự không nắm chắc.
Sinh vật thần huyết này thật sự quá quỷ dị, có lẽ không kém hơn Thánh Chiến Thiên Sứ trên Thần Vực Đảo là bao, mà hiên tại trên tay hắn không còn thần huyết Quỷ Diễm Điệp nữa.
Nhưng may mắn là, trên tay hắn còn có một thanh kiếm Thánh Chiến Thiên Sứ, cho dù sinh vật thần huyết này cũng cường đại như Thánh Chiến Thiên Sứ, không phải hắn không có cơ hội.
- Đại ca, anh nói chia đồ như thế nào, tôi đều nghe theo anh.
Lữ Vĩ Nam cho rằng Hàn Sâm không hài lòng với cách phân phối chiến lợi phẩm lúc trước mà hắn nói, cho nên mới nói không nắm chắc, vội vàng bồi thêm một câu.
- Sợ là hai người chúng ta không làm được.
Hàn Sâm không chắc chắn với vật cưỡi Độc Giác Mã của sinh vật thần huyết kia, theo hắn quan sát, Độc Giác Mã màu đen kia có lẽ không đơn giản chỉ là một vật cưỡi thông thường.
Lữ Vĩ Nam lại vô cùng cố gắng nói:
- Không thử một chút thì làm sao biết, sinh vật thần huyết hiếm thấy như vậy nhất định rất có thể giá trị, biết đâu có thể thu được thú hồn, vậy thì thật sự là kiếm lợi lớn.
- Cũng được, trước tiên chúng ta nói về việc phân chia đi, lúc trước cách phân chia mà cậu nói chỉ sợ không ổn.
Hàn Sâm nói ra.
- Vậy anh nói chia thế nào?
Lữ Vĩ Nam cẩn thận nhìn Hàn Sâm rồi hỏi.
- Như vậy đi, tình báo là cậu cung cấp, tính cho cậu hai phần, còn dư lại tám phần, cứ dựa theo lực xuất ra để tính toán, cậu thấy thế nào?
Hàn Sâm nghĩ một chút rồi nói ra.
- Được.
Lữ Vĩ Nam cắn răng đồng ý, ít nhất cũng được chia hai thành, nếu như đi tìm Thần Thiên Tử hoặc là đoàn người Quyền Đầu Đoàn, chỉ sợ chỉ có thể lấy được một thành.
Hơn nữa chỉ cần có thể ra sức, đợi lát nữa còn được phân chia thêm, lát nữa Lữ Vĩ Nam cũng muốn ra sức một phen, không để Hàn Sâm một mình đi giết sinh vật thần huyết được.
Dù sao một sinh vật thần huyết hiếm thấy như vậy, nếu có cơ hội chém một nhát cuối cùng để giết nó, có lẽ có thể thu được thú hồn.
Sau khi hai người thương lượng xong, lặng lẽ từ trong bụi cỏ cùng đi về phía kia, đến gần con sinh vật thần huyết, Hàn Sâm nghĩ thầm sinh vật thần huyết này cho dù lợi hại đến đâu, chỉ cần nó không biết bay, hai người bọn họ sẽ không quá nguy hiểm, không đánh lại thì bay đi là được rồi.
Khi hai người chỉ còn cách sinh vật thần huyết kia khoảng một hai trăm thước, vậy mà nó lại ngẩng đầu nhìn về phía hai người Hàn Sâm.
Hàn Sâm có thể thấy rõ ràng, ánh mắt của sinh vật thần huyết kia trong áo giáp đỏ như máu, giống như là tử thần huyết diễm, hoàn toàn nhìn không thấy tròng trắng, sát ý khiến người nhìn vào sởn hết cả gai ốc.
Còn không đợi Hàn Sâm và Lữ Vĩ Nam có phản ứng gì, con sinh vật thần huyết kia đã đột nhiên thúc Độc Giác Mã màu đen, giống như một cơn gió lốc vội xôn đến Hàn Sâm cùng Lữ Vĩ Nam, chuôi trường thương màu đen cũng bị nó giơ lên, làm ra động tác đâm tới.
- Cẩn thận, thứ này rất đáng sợ.
Hai tay Hàn Sâm nắm chặt kiếm Thánh Chiến Thiên Sứ, vận chuyển Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật tới cực hạn, ánh mắt chăm chú nhìn vào con sinh vật thần huyết đang chạy như điên tới kia.
Độc Giác Mã màu đen kia có lực trùng kích mạnh kinh người, hơn nữa bốn vó chạy như điên trên hồ nước, hoàn toàn không rơi vào trong nước, trực tiếp chạy trên mặt nước, thần kỳ dị thường.
Gần như chỉ trong nháy mắt, sinh vật thần huyết kia đã vọt tới trước mặt Hàn Sâm, chỉ còn cách 4~5m, mượn lực trùng kích vô cùng mạnh kia, nó giơ thương hung hăng đâm tới Hàn Sâm, chiếc thương kia giống như một tia chớp màu đen, lập tức đâm tới ngực Hàn Sâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận