Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 543: Áp Chế

Hàn Sâm nhìn Tuyết Diệc Dương giống như là nữ hoàng băng giá, trong nội tâm có chút kinh ngạc.
Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật mà Tuyết Diệc Dương sử dụng dường như có chút khác biệt so với Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật mà Hàn Sâm luyện.
Tuy Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật mà Hàn Sâm luyện trong điều kiện lạnh giá sẽ dễ luyện hơn, nhưng trừ nhiệt độ cơ thể thấp hơn người thường hai ba độ ra, hắn lại không thể ngưng tụ ra hàn khí như vậy.
Nếu như nói Tuyết Diệc Dương giống như một khối hàn băng vạn năm, như vậy Hàn Sâm là một khối lương ngọc trong trẻo lạnh lùng, cùng là một loại Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật, nhưng lại có khác biệt rất lớn.
- Cậu ra tay đi, chờ tôi ra tay, cậu sẽ không còn cơ hội xuất thủ.
Tuyết Diệc Dương lạnh lùng nói với Hàn Sâm.
- Tiểu Phong Phong, Tiểu Sâm Sâm có được không đấy? Tuyết Diệc Dương kia mặc dù khiến người ta chán ghét, nhưng Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật của y có chút lợi hại.
Lâm Vi Vi nhìn Tuyết Diệc Dương như khối băng vạn năm, nhịn không được lại hỏi Lâm Phong một cậu.
- Có lẽ là được.
Nhưng Lâm Phong chỉ cười cười, không hề khẩn trương.
Mặc dù đã rất lâu rồi hắn không gặp Hàn Sâm, nhưng Đường Chân Lưu vẫn thường nói về tình huống gần đây của Hàn Sâm, hơn nữa với hiểu biết của y về Hàn Sâm, y không cho rằng Tuyết Diệc Dương có thể đánh thắng Hàn Sâm.
Hàn Sâm chỉ quan sát như vậy, cũng nhìn không ra Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật của Tuyết Diệc Dương tốt hơn hay là kém hơn hắn, lập tức cũng không khách khí nữa, trên người xuất hiện một vòng sáng, cả người giống như hóa thành sao băng vậy.
- Ồ, Tiểu Sâm Sâm cũng quá giỏi rồi, còn trẻ như thế đã luyện thành Vi Tinh Thể.
Lâm Vi Vi có chút kinh ngạc.
Hàn Sâm nhìn thế nào cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi thôi, thế mà hắn có thể luyện thành Vi Tinh Thể vốn cần thời gian mấy chục năm mới có thể thành, thiên phú của hắn thực sự khiến người khác kinh ngạc.
- Vậy mà lại luyện thành được Vi Tinh Thể, người này quả nhiên không đơn giản.
- Thật hay giả thế, hắn mới bao nhiêu tuổi chứ, thế mà đã luyện thành Vi Tinh Thể ?
- Vi Tinh Thể mặc dù chỉ là Luyện Khí Thuật cấp thấp, nhưng ở tuổi này đã có thể luyện thành, thiên phú thật sự rất kinh khủng.
- Không hổ là bạn của Lâm Phong, thiên phú của người này quá đáng sợ.
- Vi Tinh Thể đấu với Băng Cơ Ngọc Cốt, rốt cuộc là ai lợi hại hơn?
- Theo lý thuyết thì Vi Tinh Thể tự nhiên kém xa Băng Cơ Ngọc Cốt, nhưng Hàn Sâm đã luyện Vi Tinh Thể đến mức tiểu thành, còn Băng Cơ Ngọc Cốt của Tuyết Diệc Dương chỉ sợ mới vừa nhập môn mà thôi, thắng bại thật sự rất khó nói.
. . .
Người của bốn nhà bắt đầu ầm ĩ nghị luận, trong đó một chàng trai có tướng mạo tương tự Tuyết Diệc Dương, ngồi một bên lạnh lùng nhìn lên sàn đấu, hai mắt âm u không chút tình cảm.
- Tuyết Diệc Cuồng, hình như em trai cậu gặp phải đối thủ rồi.
Bên cạnh chàng trai lạnh lùng kia, một thanh niên dáng vẻ thư sinh khẽ cười nói.
- Đối thủ của người Tuyết gia chỉ có người Tuyết gia.
Tuyết Diệc Cuồng chỉ lãnh đạm nói một câu, căn bản không để ý tới lời nói của người kia, dáng vẻ tự tin của y khiến người khác cảm thấy khó thở
- Thật sao?
Thanh niên dáng vẻ thư sinh kia cười cười, cũng không nói gì nữa.
Hàn Sâm không nói hai lời, trực tiếp đánh tới một quyền, hắn quyết dốc toàn lực để đấu một trận, hắn quá hiểu Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật biến thái đến cỡ nào, cho nên đối với người Tuyết gia, hắn không dám có nửa phần khinh địch chủ quan, đã ra tay thì nhất định sẽ dốc toàn lực.
Trái tim như động cơ điên cuồng hoạt động, thân thể như sao băng xé rách không khí, khiến không khí nổ đùng đùng, giống như một người máy ầm ầm chạy tới trước mặt Tuyết Diệc Dương.
Ánh mắt Tuyết Diệc Dương lạnh lẽo, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường vòng cung quỷ dị, bước ra một bước giống như toàn bộ thế giới đều bị hàn băng tập kích cuốn, cũng đánh ra một quyền tới Hàn Sâm.
Bành!
Song quyền chạm nhau, khiến không khí phát ra từng tiếng nổ, hai người không có ai lui lại nửa bước cả, một quyền này lại có lực lượng ngang nhau.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Tuyết Diệc Dương đã đại biến, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, tuyệt đối không thể tưởng được, chỉ là một quyền, Tuyết Diệc Dương lại bị thương.
Hàn Sâm lạnh lùng nhìn, nắm đấm tiếp tục đánh tới Tuyết Diệc Dương, Tuyết Diệc Dương gầm lớn một tiếng, một lần nữa động quyền đón đỡ, nhưng một quyền này y lại càng không chịu nổi.
Khi hai nắm đấm chạm nhau, trong miệng trong mũi Tuyết Diệc Dương đều tràn ra máu tươi, không thể địch lại Hàn Sâm phải lui về sau hai, ba bước mới đứng vững được.
Hàn Sâm lại giống như một ngôi sao băng điên cuồng phóng tới, từng quyền từng quyền liên tục đánh ra, Tuyết Diệc Dương muốn trốn cũng không trốn nổi, bị từng quyền từng quyền của Hàn Sâm đánh lên trên người, tuy y đều dùng cánh tay cản lại, những vẫn bị đánh đến mức phải liên tiếp lui về sau, trong miệng thỉnh thoảng còn phun ra máu tươi.
Tất cả mọi người đều xem đến ngây người, không có người nào nghĩ rằng Hàn Sâm lại khủng bố như thế, đánh Tuyết Diệc Dương đến mức không có lực hoàn thủ, thân ảnh kinh khủng kia, quả thực giống như là Ma Thần thời viễn cổ, lực lượng kinh khủng khiến lòng người run sợ.
Trên mặt Kỷ Thanh Thu đã không còn nụ cười nữa, cô ta không ngờ được Tuyết Diệc Dương lại bị đánh bại, hơn nữa bại đến mức không chịu được như thế, ngay quyền thứ nhất đã bị Hàn Sâm đả thương, sau đó y cũng không có sức hoàn thủ, bị Hàn Sâm đánh cho từng quyền, thất khiếu không ngừng chảy máu, dù có liên tục gầm lên, nhưng lại không thể đánh trả.
Còn Kỷ Yên Nhiên lại vừa mừng vừa sợ, tuy cô đã sớm biết Hàn Sâm rất mạnh, nhưng hắn lại có thể đánh người Tuyết gia đến mức chật vật như thế, chuyện này dù có nghĩ thế nào cô cũng không thể nghĩ ra được.
- CMN, quá mạnh mẽ, tiểu tử rốt cuộc từ đâu tới, không phải là người của gia tộc Luyện Khí chứ?
- Vi Tinh Thể thật sự trâu như vậy sao? Lại có thể áp chế Băng Cơ Ngọc Cốt?
- Lợi hại, thật sự quá lợi hại!
- Kỷ gia lần này thu được một nhân vật rất giỏi.
. . .
Ánh mắt Tuyết Diệc Cuồng cũng có chút thay đổi, trầm giọng nhổ ra hai chữ:
- Âm kình.
- Âm kình thật lợi hại, có thể luỵện âm kình đến loại trình độ này, trong cộng đồng Tiến Hóa Giả chỉ sợ không có người nào có thể sánh vai với hắn rồi.
Thanh niên có dáng vẻ thư sinh kia khẽ cảm thán.
Tuyết Diệc Cuồng hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì, trong ánh mắt nhìn về phía Hàn Sâm lại tràn ngập sát ý.
OÀ..ÀNH!
Tuyết Diệc Dương lại bị một quyền, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị lệch đi, dường như ngay cả trái tim cũng sắp bị đánh nát, y không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng, quang ảnh trên người biến ảo, thân thể bành trướng, biến thành một ác quỷ xích mục, dĩ nhiên là vì bị Hàn Sâm liên tục nghiền ép phải vận dụng thú hồn.
Đối với hành động này của Tuyết Diệc Dương, không ít người đều có chút xem thường, nhưng Tuyết Diệc Dương đã bị bức đến tình trạng như thế, không nhận thua cũng chỉ có thể sử dụng sức mạnh thú hồn.
Tuyết Diệc Dương dùng thú hồn biến thân, sức mạnh đột nhiên tăng vọt, trong mắt tỏa ra hơi lạnh, một quyền đánh tới Hàn Sâm, dường như thuấn di xuất hiện trước mặt Hàn Sâm, quyền đầu hung hăng đánh về phía gò má của Hàn Sâm.
Một quyền quá nhanh, ánh mắt của người xem cũng không kịp nhìn thấy.
Bành!
Nhưng vẻ mặt Hàn Sâm vẫn bất động, cũng không thèm quan tâm một quyền đã sắp đánh tới mặt hắn, tay phải khẽ nâng, trực tiếp đánh gãy cánh tay của Tuyết Diệc Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận