Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 317: Không Cần Phải Nhiều Lời

Tô Tâm Mị vốn muốn nói có phải là mày đã nghèo đến phát điên rồi hay không, xem sủng vật của mày cũng phải trả một cái thú hồn biến dị, nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt kia của Hàn Sâm, Tô Tâm Mị lại có chút giận mà không có chỗ phát tiết.
- Không phải chỉ là một cái thú hồn biến dị thôi sao, tôi cho, gọi sủng vật của anh ra đi, tôi muốn nhìn xem, dạng sủng vật gì đáng giá đem thịt thần huyết đi nuôi.
Tô Tâm Mị trực tiếp đem một cái thú hồn biến dị chuyển cho Hàn Sâm, một cái thú hồn biến dị đối với cô ta mà nói cũng không coi vào đâu cả.
Hàn Sâm thấy Tô Tâm Mị chuyển tới thú hồn binh khí biến dị, khóe miệng không khỏi mỉm cười, người ta đã đồng ý bỏ tiền ra, vậy thì cho bọn họ xem đi.
Hàn Sâm chỉ một ngón tay, thân thể khổng lồ của Hoàng Kim Sa Trùng Vương xuất hiện ở trên đồng cỏ bên cạnh, cái giáp xác Hoàng Kim kia bao bọc lấy thân thể to lớn, giống như là một chiếc xe bọc thép bằng vàng ròng, thoạt nhìn hết sức uy vũ bá khí.
Mã Minh Tuấn cùng Tô Tâm Mị đều bị hoảng sợ, bọn họ chưa bao giờ từng thấy qua sủng vật lớn như vậy, thấy thế nào cũng không giống như là sủng vật không có sức chiến đấu.
- Hàn huynh đệ, cái thú hồn này của anh không phải đã nuôi nấng đến cấp sủng vật thần huyết ở trạng thái chiến đấu rồi chứ?
Mã Minh Tuấn có chút kinh nghi hỏi.
- Sủng vật thần huyết thì không sai, nhưng còn chưa lột xác thành trạng thái chiến đấu.
Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
Tô Tâm Mị cũng không nói chuyện nữa, ánh mắt của Mã Minh Tuấn nhìn về phía Hàn Sâm cũng đã trở nên phức tạp, nhìn thấy Hoàng Kim Sa Trùng Vương, hoài nghi của bọn họ đối với Hàn Sâm liền nhỏ đi rất nhiều, nhưng mà nghĩ đến Hàn Sâm vậy mà đem thịt thần huyết đi đút cho sủng vật, tâm tình lại càng thêm phức tạp.
Dù sao trong thiên hạ này người cam lòng đem thịt thần huyết cho sủng vật ăn không thể nói là không có, nhưng Mã Minh Tuấn cùng Tô Tâm Mị cũng chỉ mới thấy duy nhất Hàn Sâm mà thôi.
- Hàn huynh đệ đây là muốn đi tới Vinh Diệu Tí Hộ Sở ư?
Mã Minh Tuấn lại hàn huyên cùng Hàn Sâm.
- Nghe nói ở Vinh Diệu Tí Hộ Sở thời gian trước có một con rùa thần huyết rất lợi hại từ biển trong bò ra ngoài, cho nên liền muốn đi xem.
Hàn Sâm cũng không giấu diếm.
- Thì ra Hàn huynh đệ vì con rùa thần huyết kia mà đến, vậy thì đơn giản rồi, con rùa thần huyết kia đã bò vào trong Hồng Đồng Sơn Mạch, chúng tôi rất quen thuộc với con đường tới Hồng Đồng Sơn Mạch, đại khái cũng biết phương hướng con rùa thần huyết kia bò đi, không bằng để cho chúng tôi dẫn đường cho Hàn huynh đệ đi?
Mã Minh Tuấn vừa cười vừa nói.
Mã Minh Tuấn cảm thấy có thể vượt qua Tí Hộ Sở tới đây, lại cam lòng đem thịt thần huyết cho sủng vật ăn, thực lực bản thân lại vô cùng mạnh mẽ, nhiều một người bạn như vậy cũng không có gì thiệt, nói không chừng lúc nào đó lại có chỗ hữu dụng.
Hàn Sâm cũng không chối từ, mặc dù hắn đã tra được vị trí Hồng Đồng Sơn Mạch ở trên Internet, nhưng mà Hồng Đồng Sơn Mạch vô cùng rộng lớn, hắn cũng không biết đến cùng là con rùa thần huyết kia đã bò đi nơi nào, chính mình tìm ra được cũng không dễ dàng.
Có người đồng ý dẫn đường, Hàn Sâm cũng vui vẻ chấp nhận, còn Mã Minh Tuấn cùng Tô Tâm Mị có ý đồ gì, Hàn Sâm cũng không thèm để ở trong lòng, ở không gian thứ nhất của Thần Chi Tí Hộ Sở này, người có thể uy hiếp được hắn đã không có mấy.
Mã Minh Tuấn cùng Tô Tâm Mị mang theo Hàn Sâm hướng tới Hồng Đồng Sơn Mạch mà đi, có bọn họ dẫn đường, so với địa đồ thì có thể ít đi nhiều việc, cũng để cho tốc độ của Hàn Sâm tăng lên không ít.
Mã Minh Tuấn cùng Tô Tâm Mị nhìn Hàn Sâm cưỡi con Phong Thần Lang kia, dù sao vẫn có chút phiền muộn, nhưng vốn bọn họ cũng không phải là đối thủ của Phong Thần Lang, cho dù tìm người đi tới cũng vô dụng, không có cánh thần huyết thì căn bản không lên Thần Vực Đảo được.
Chỉ trong hai ngày, bọn Mã Minh Tuấn đã mang theo Hàn Sâm đến Hồng Đồng Sơn Mạch, nham thạch ở dãy núi này là một loại màu đỏ sậm, từ xa nhìn lại giống như là từng dãy núi bằng đồng đỏ, cho nên mới có cái tên này.
Thực vật bên trong Hồng Đồng Sơn Mạch tương đối ít, phần lớn đều là núi đá đồng đỏ trống trơn, người đi trong núi đều tương đối bắt mắt, nhưng bởi vì núi đá rất nhiều, các loại quái thạch lởm chởm, thế núi trùng điệp, cho dù là biết rõ phương hướng, muốn tìm được con rùa thần huyết kia tựa hồ cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Nhưng biết rõ phương hướng đại khái, so với tự mình một người đi loạn còn tốt hơn, Hàn Sâm cũng an tâm đi theo bọn Mã Minh Tuấn tiếp tục hướng chỗ sâu trong Hồng Đồng Sơn Mạch mà đi.
Đi vẫn chưa tới một ngày, đột nhiên nhìn thấy ngọn núi trước mặt có một tiểu đội, đại khái có khoảng bảy tám người, những người kia cũng nhìn thấy bọn họ, đang hướng bọn họ phất tay.
Không bao lâu sau, bảy tám người kia đã chạy tới, một người trong đó có tuổi tác tương tự Hàn Sâm, người đàn ông thoạt nhìn có chút tươi cười chào hỏi Mã Minh Tuấn.
- Mã đoàn trưởng, sao anh cũng tới Hồng Đồng Sơn Mạch rồi, chẳng lẽ anh cũng có hứng thú với con rùa thần huyết kia?
Lời này của người đàn ông kia là cười nói, nhưng mà ý tứ trong lời nói lại không có nửa phần đùa giỡn.
- Triệu đoàn trưởng không nên nói đùa, Vinh Diệu Đoàn chúng tôi vừa rồi đã tổn thất nặng nề, sao còn có năng lực có ý đồ với nó, chỉ là mang một người bạn đến xem mà thôi.
Mã Minh Tuấn thuận miệng nói.
Ánh mắt của Triệu Cổ Thanh đã rơi lên trên người Hàn Sâm, vẫn mang theo nụ cười hỏi:
- Anh bạn này vô cùng lạ mắt, hình như chưa từng gặp qua?
- Chưa thấy qua thì chính là người dưng, không cần phải nhiều lời.
Hàn Sâm nói xong, liền cưỡi Phong Thần Lang vượt qua bọn Triệu Cổ Thanh.
- Mã đoàn trưởng, cảm ơn hai vị đã đưa tiễn, chúng ta chia tay ở ngay chỗ này đi.
Hàn Sâm quay đầu lại nói với Mã Minh Tuấn một câu, liền bước vào trong núi.
Mặc cho ai đều nhìn ra, rõ ràng là Triệu Cổ Thanh này có ý đồ đối với con rùa thần huyết kia, Hàn Sâm đã có chủ ý với con rùa kia, chính là đối thủ cạnh tranh với bọn họ, không cần phải nói thêm cái gì với bọn họ.
Thời gian của Hàn Sâm quý giá, cũng không có tâm tình đi ứng phó những người này, với hắn mà nói, Triệu Cổ Thanh căn bản liền tư cách làm đối thủ của hắn cũng không có.
Mấy người bên cạnh Triệu Cổ Thanh lập tức có chút tức giận, liền muốn ngăn Hàn Sâm lại, nhưng Triệu Cổ Thanh lại phất tay ngăn cản bọn họ, nhìn thoáng qua Hàn Sâm cưỡi Phong Thần Lang chậm rãi đi vào trong núi, lại quay đầu nhìn Mã Minh Tuấn hỏi:
- Mã đoàn trưởng, người bạn này của anh hình như rất kiêu căng, không biết có lai lịch gì?
Mã Minh Tuấn nhìn Hàn Sâm rời đi, há to miệng nhưng không nói thêm gì, mặc dù anh ta muốn kết giao với Hàn Sâm, nhưng vì kết giao Hàn Sâm mà đắc tội với Triệu Cổ Thanh thì cũng có chút không tiện.
Do dự một chút, Mã Minh Tuấn vẫn đem chuyện gặp được Hàn Sâm nói cho Triệu Cổ Thanh, Vinh Diệu Đoàn cùng Triệu Cổ Thanh có không ít hợp tác, hơn nữa mỗi tháng Triệu Cổ Thanh đều cho Vinh Diệu Đoàn một số tài trợ rất lớn, kể cả trang bị thép Z các thứ, bây giờ anh ta không cần thiết vì một kẻ không quen biết mà đắc tội với Triệu Cổ Thanh.
- Một tiểu tử ở Tí Hộ Sở khác tới, cũng dám càn rỡ ở chỗ này của chúng ta, tôi thấy hắn đã chán sống rồi.
Lưu Hắc Kiệt ở sau lưng Triệu Cổ Thanh hừ lạnh nói.
Sát cơ trong mắt Triệu Cổ Thanh hơi nổi lên:
- Nếu như hắn chỉ là vì nhìn con rùa thần huyết kia một chút thì cũng thôi đi, thực có ý đồ gì, cũng là cách cái chết không xa.
Lại cặn kẽ tìm hỏi tình huống của Hàn Sâm xong, Triệu Cổ Thanh mang người cùng Mã Minh Tuấn tách ra, tiếp tục hướng chỗ sâu ở trong Hồng Đồng Sơn Mạch tiến lên tìm kiếm con rùa thần huyết kia.
- Bọn Triệu Cổ Thanh sẽ không thật sự là muốn giết Hàn Sâm này đấy chứ?
Tô Tâm Mị nhíu mày hỏi.
- Bối cảnh của bọn Triệu Cổ Thanh đó không phải là em không biết, đều dựa vào dân liều mạng buôn lậu lập nghiệp, nếu như Hàn Sâm kia xem thời cơ sớm còn tốt, nếu không thì chỉ sợ tánh mạng sẽ khó bảo toàn.
Mã Minh Tuấn cười khổ nói.
Mã Minh Tuấn biết rõ là Hàn Sâm rất mạnh, nhưng mà Triệu Cổ Thanh có bảy tám người, mỗi người đều là kẻ hung ác thè lưỡi ra liếm máu tươi ở đầu đao, độ hoàn thành gen cũng rất cao, lẻ loi một mình cho dù là thần gen đại viên mãn, chống lại bọn Triệu Cổ Thanh thì sợ rằng cũng sẽ chịu thiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận