Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3294. Nhật Xuất Cung.

Cùng với sự khô khéo của Hoa Đằng, là sự khôi phục lại hơi thở của bộ xương khô vốn bị Hoa Đăng quấn quanh, và da thịt cũng dần được sinh ra, Hàn Sâm nhìn và thấy ngạc nhiên nghi ngờ không thôi.
“Lẽ nào bộ xương khô này vẫn chưa chết hẳn, lại sắp sống lại sao?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào bộ xương khô, trong lòng càng thêm chờ mong.
Bộ xương khô này cũng là linh thể thuần túy, nếu có thể sống lại, vậy cũng có thể là kẻ giống hắn, có thể khiến hắn không nhàm chán như vậy.
Còn về việc đối phương là người thế nào, rốt cuộc là tốt hay xấu, Hàn Sâm cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Máu thịt dần sinh ra trên xương trắng, cảnh tượng đó kỳ lạ và chấn động vô cùng, Hàn Sâm trơ mắt nhìn bộ xương khô dần biến thành thân thể đầy đủ máu thịt.
Chỉ qua khoảng ba mươi phút, đại khái là đã có thể nhìn ra hình dáng của người này, tuy tạm thời không thấy rõ ngũ quan, và vẫn còn là một đống máu thịt lẫn lộn, nhưng Hàn Sâm có thể chắc chắn, đây là một người đàn ông.
Chẳng mấy chốc, làn da cũng dần được sinh ra, trông giống với dáng vẻ của một nhân loại.
Khi lớp da trên mặt của người đàn ông đã hình thành hoàn toàn và tóc bắt đầu mọc, Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông đó một hồi lâu, mày cũng càng ngày càng nhíu chặt.
“Tướng mạo, khí chất của người này, sao lại có vài phần giống với Động Huyền Tử?” Hàn Sâm càng nhìn càng cảm thấy người này rất giống với Động Huyền Tử.
Trước đây khi Hàn Sâm phát hiện ra di thể của Động Huyền Tử trong Tí Hộ Sở, hắn đã có được Động Huyền Kinh - Thứ cực kỳ quan trọng đối với hắn, nếu không có Động Huyền Kinh, có lẽ Hàn Sâm sẽ không có được thành tựu như bây giờ, thậm chí có thể đã chết từ lâu rồi.
Cho nên Hàn Sâm vẫn luôn có lòng kính trọng đối với người như Động Huyền Tử này, hơn nữa cũng rất tò mò, khi đó Động Huyền Tử đã nghiền nát hư không và chết ở nơi đó như thế nào.
Tất cả chuyện này đều là một câu đố, mà Hàn Sâm không thể giải ra, lúc này lại nhìn thấy một thi thể ở đây, hơn nữa vẻ ngoài còn có vài phần giống với Động Huyền Tử, khiến Hàn Sâm cảm thấy rất kỳ lạ.
Không lâu sau, bộ xương khô đã hoàn toàn biến thành hình người, giống như Động Huyền Tử khi đó, nhìn có vẻ là một người đàn ông ôn hòa mà kiên nghị.
“Cho dù có thể tái tạo lại thân thể, nhưng linh sớm đã đi đầu thai, nên cũng khó mà sống lại được, dù sao nhân loại cũng không phải là Thần Linh trong Thần miếu, cho dù có thân thể, cũng không thể hình thành linh mới nữa.” Hàn Sâm nhìn người đàn ông bất động kia, mặc dù linh lực trong máu thịt tràn đầy, nhưng tiếc là không có hơi thở của sự sống.
“Nhưng nhìn như vậy, người đàn ông này hình như có hơi khác Đồng Huyền Tử” Hàn Sâm nhìn kỹ người đàn ông đó, trước đó cảm thấy hơi giống, nhưng sau khi tóc của hắn dài hẳn ra, ngũ quan khôi phục lại sự đẹp đẽ, lại cảm thấy không giống lắm, chỉ là khí chất và phong vận có phần giống mà thôi.
Hàn Sâm đang nhìn người đàn ông, đột nhiên người đàn ông mở mắt, đôi mắt sâu như biển lớn, giống như dòng chảy vô tận của niềm vui nỗi buồn chốn nhân gian.
Hàn Sâm giật mình, mặc dù người đàn ông kia đã mở mắt, nhưng thân thể vẫn không có sức sống.
“Ta quên mất, hắn vốn là linh thể thuần túy, biết đâu lại có thể sống lại thật.” Khi Hàn Sâm đang lẩm bẩm một mình, người đàn ông kia lại mở miệng nói chuyện.
“Ta là đệ tử Đạo môn, phụng mệnh trông coi hoa bỉ ngạn, nhưng tiếc rằng trời đất sinh dị biến, vạn vật đều tàn lụi, mặt trời chiếu rọi khắp nơi, đốt cháy mọi thứ, mệnh ta sắp tận, không thể bảo vệ hoa bỉ ngạn nữa, chỉ đành mượn sức mạnh của hoa bỉ ngạn, dùng thuật Kí Linh lưu lại tin tức, nếu đệ tử Đạo môn tới đây, có thể thay ta trông coi hoa bỉ ngạn…” Người đàn ông mở mắt nói chuyện, nhưng ánh mắt không có tiêu điểm, giống như người máy với trí thông minh thấp.
“Người này tự xưng là đệ tử Đạo môn, chẳng lẽ là truyền nhân của Vô Vi Đạo tổ?” Hàn Sâm thầm đoán trong lòng.
Người đàn ông kia tiếp tục nói: “Ta trông coi hoa bỉ ngạn nhiều năm, một lòng khổ tu không màng chuyện phàm trần, tìm hiểu gen vật ngữ nhiều năm, có rất nhiều lĩnh ngộ vẫn chưa được truyền thừa trong kinh điển Đạo môn, đều lưu lại ở đây…”
Khi Hàn Sâm nghe tới đây thì đại kinh thất sắc, người này lại biết gen vật ngữ, điều này quả là khiến người ta không thể tin được.
“Bạch Mặc phụng mệnh của Tần Tu tìm cách đả thông hai giới, mà di ngôn của bản thân Bạch Mặc lại nói hắn tìm được gen vật ngữ và tinh thể màu đen từ một môn phái cổ xưa ở Nguyên Tinh, chẳng lẽ nói, môn phái cổ xưa kia chính là Đạo môn, người đàn ông này chính là đệ †ử của môn phái kia…”
Người đàn ông tiếp tục nói: “Đạo môn ta nghiên cứu cơ thể nhân loại, thăm dò vũ trụ huyền bí, theo đuổi sự hòa hợp tự nhiên giữa vũ trụ và nhân loại, gen vật ngữ chính là mã gen của nhân loại, cũng chính là chìa khóa của vũ trụ…”
Hàn Sâm dỏng tai lắng nghe một cách cẩn thận, trong lòng ghi nhớ từng câu từng chữ của người đàn ông, gen vật ngữ mà người đàn ông nói, rõ ràng là hơi khác với gen vật ngữ mà Hàn Sâm tu luyện, giống nghịch gen vật ngữ hơn.
Tuy vẫn có một số điểm khác biệt giữa hai bản, gen vật ngữ mà Hàn Sâm tu luyện là bản sửa đổi sau này, không chỉ là người khác sửa đổi, ngay cả bản thân Hàn Sâm cũng đã tiến hành một số sửa đổi khi tu luyện.
Còn phiên bản mà người đàn ông này nói, rõ ràng là phiên bản cũ hơn.
Nhưng cho dù là vậy, nó vẫn rất quan trọng đối với Hàn Sâm, trước đây khi Hàn Sâm mạnh mẽ nghịch chuyển gen vật ngữ, đã chịu không biết bao nhiêu gian khổ.
Bây giờ có pháp quyết chân chính và sự giảng giải của người đàn ông này, chắc chắn sẽ có bước đột phá lớn.
Đáng tiếc bây giờ Hàn Sâm là thân thể thuần linh, nếu không dựa vào kinh nghiệm và pháp quyết gen vật ngữ của người đàn ông, nói không chừng là có thể khiến gen vật ngữ thành công Phá Giới.
Người đàn ông vừa nói, xương thịt trên cơ thể vừa tan rã, biến thành nhiều điểm linh quang tiêu tán, linh của linh thể này, cũng không bay về phía Thần điện Gen như linh bình thường.
Ngay sau khi người đàn ông nói xong gen vật ngữ, cơ thể cũng gần như tan rã hoàn toàn, biến thành một vùng đốm linh quang lớn rồi rơi xuống bụi bậm như linh vũ.
Khi những linh quang đó rơi vào trong mảnh đất cháy đen, mảnh đất bị đốt thành than, không còn sức sống ấy lại sinh ra một chút sức sống.
Màu đen xung quanh lui dần, khiến màu sắc vốn có của đống đổ nát dần dần lộ ra, từ trong kẽ hở của phiến đá màu xanh, có mầm cỏ mọc ra.
Không có sự che phủ của đất cháy, Hàn Sâm nhìn thấy một tấm biển vỡ trong đống đổ nát, phía trên có khắc ba chữ “Nhật Xuất Cung, rõ ràng nơi này không phải là Thần miếu.
“Chẳng lẽ nơi này thật sự là tàn tích của thời đại Nguyên Tinh? Nhưng hình như thời đại Nguyên Tinh không có năng lực xuyên qua giữa các hành tinh nhỉ? Đệ tử Đạo môn lại tới được tinh cầu Nhật, lẽ nào chỉ đơn thuần là dựa vào sức mạnh của bản thân đã có thể đạt tới trình độ này sao?” Hàn Sâm nhìn Nhật Xuất Cung đổ nát dưới chân mình bằng vẻ mặt kỳ lạ.
Hàn Sâm muốn chuyển những tảng đá xanh đổ nát kia đi, xem thử bên trong Nhật Xuất Cung còn có thứ gì hữu dụng không, nhưng thân thể của hắn lại xuyên qua những tảng đá.
“Linh thể quả là rất khó chịu.” Hàn Sâm thở dài một tiếng, chỉ đành từ bỏ ý định trong lòng.
“Đạo môn cố ý để một đệ tử trông coi hoa bỉ ngạn, vậy hoa bỉ ngạn kia chắc chắn có chỗ phi phàm, nhưng tại sao ta vừa chạm vào thì nó đã †iêu tán rồi?” Hàn Sâm nhìn bàn tay của mình, sau khi những cánh hoa kia tan ra, hình như là thật sự không lưu lại gì, Hàn Sâm cũng chẳng có cảm giác gì.
Hết chương 3294.
Bạn cần đăng nhập để bình luận