Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1898. Thiên ý như đao

“Thiên ý như đao, nghĩa là gì vậy?” Thanh Ly cầm lấy tấm ván gỗ, nàng đọc bốn chữ viết ở phía trên rồi nghi ngờ nhìn về phía Hàn Sâm.
Nàng biết bốn chữ này, cũng có thể hiểu được nghĩa trên mặt chữ, nhưng ý nghĩa thực sự như thế nào thì Thanh Ly lại không thể hiểu dược.
“Quay về xem từ từ, xem hiểu rồi thì sẽ học được, nếu như ngươi cũng có thể viết ra bốn chữ như vậy thì ta sẽ lập tức thu nhận ngươi làm đệ tử.” Hàn Sâm khẽ cười nói.
“Chỉ cần ta có thể viết ra bốn chữ y như vậy thì ngươi sẽ cho ta bái ngươi làm thầy, thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?” Thanh Ly có hơi khó tin nhìn Hàn Sâm hỏi lại, chỉ cần bắt chước bốn chữ là có thể vượt qua được bài kiểm tra, dưới cái nhìn của nàng cũng vô cùng đơn giản.
“Đúng, chỉ đơn giản như vậy, quay trở về luyện cho tốt đi. Nhưng mà ta có một điều kiện, ngươi không được phép nhờ người khác giúp đỡ, ngươi chỉ có thể tự mình xem tự mình viết, nếu như có sự giúp đỡ của người khác thì xem như ngươi thua cuộc.” Hàn Sâm cười híp mắt nói.
Bốn chữ này vô cùng đơn giản nhưng muốn bắt chước theo lại không phải là chuyện đơn giản.
Hàn Sâm viết ra bốn chữ này là có hàm ý đao ý Nha Đao, nét bút có thể bắt chước được nhưng ý cảnh trong đó thì không thể bắt chước theo được.
Hắn để cho Thanh Ly bắt chước theo bốn chữ này, mặc dù nghĩ của hắn phần nhiều là để cho Thanh Ly buông xuôi nhưng nếu như Thanh Ly thật sự có thể đọc hiểu được ý cảnh ở bên trong, hơn nữa có thể bắt chước được một chút thì cũng coi như là thiên tài rồi, thu nhận một đệ †ử như vậy cũng không mất mát gì cả.
“Được, cái này là ngươi nói đấy nhé, đừng có đổi ý.” Thanh Ly thật sự còn quá trẻ, ngay cả chữ viết cũng không hiểu, trình độ hiểu biết về đao cũng không quá cao. Chỉ có bốn chữ mà thôi, nàng cho là bắt chước theo nó sẽ vô cùng dễ dàng, vẫn còn sợ Hàn Sâm sẽ đổi ý.
“Chắc chắn không đổi ý” Hàn Sâm mỉm cười nói.
Thanh Ly vô cùng vui vẻ mang theo tấm ván gõ về nhà, nàng dự định sẽ bắt chước cho thật giống, viết ra bốn chữ thật đẹp đưa cho Hàn Sâm xem, để cho hắn không thể nói nhảm được thêm một câu nào nữa, trực tiếp quỳ xuống hát chinh phục, thu nhận thiên tài như nàng làm đệ tử.
Sau khi về đến nhà, Thanh Ly vội vã bắt đầu luyện tập.
Mặc dù tộc Rebet cũng rất coi trọng giờ học văn hóa nhưng Thanh Ly cũng không quá để ý tới cái này, nàng học cũng được nhưng không đặt tâm tư vào đó, chỉ làm bài tập một cách đối phó cho xong, đương nhiên sẽ không nghĩ tới việc tự mình luyện chữ.
May mà Lưu Hoa Vương gia giáo tốt, vẫn bắt ép Thanh Ly phải luyện thư pháp một thời gian.
Chữ viết của Thanh Ly không đẹp lắm nhưng cũng tạm được, chỉ là viết theo mà thôi, Thanh Ly vẫn tự tin lắm.
Nhưng mà sau khi Thanh Ly viết phỏng theo chữ của Hàn Sâm, nàng lại có cảm giác hơi kỳ quái, bởi vì nàng càng viết lại càng cảm thấy mình viết không giống.
Rõ ràng lúc bắt đầu nàng còn cảm thấy bắt chước theo có hơi giống rồi, nhưng mà viết tiếp thì lại nhận thấy không giống nữa.
“Kỳ lạ, tại sao có thể như vậy chứ?” Thanh Ly cầm lấy tấm ván gỗ nghiên cứu một cách tỉ mỉ, nàng phát hiện rõ ràng chữ ở trên ván gỗ đang thay đổi.
Hoặc có lẽ không nói là thay đổi, mà là những vết tích trên ván gỗ kia càng ngày càng khắc sâu, cho nên những chữ đó trông cũng có cảm giác như đang từ từ thay đổi, thoạt nhìn giống như là chữ viết đã biến đổi vậy.
“Lực Tuyệt Nha sao?” Thanh Ly lập tức hiểu ra, bốn chữ mà Hàn Sâm viết ra vậy mà lại ẩn chứa lực Tuyệt Nha, lực Tuyệt Nha không ngừng xé rách tấm ván gỗ nên mới tạo ra hiệu quả như vậy.
Phát hiện như vậy không những không làm cho Thanh Ly lùi bước mà ngược lại còn kích thích lòng háo thắng của nàng, nàng thở ra một hơi, thề rằng dù thế nào cũng phải bắt chước được theo bốn chữ này.
Lúc này Thanh Ly lại vô cùng chịu khó, nàng vừa bắt chước theo bốn chữ mà Hàn Sâm viết vừa học tập nghiên cứu thư pháp và đao pháp.
Với tư cách là con gái của Lưu Hoa Vương, nàng muốn học thư pháp và đao pháp đương nhiên có rất nhiều tác gia thư pháp bằng lòng giảng giải cho nàng, hơn nữa Lưu Hoa Vương còn sưu tầm rất nhiều bản gốc của các danh gia, hơn nữa Thanh Ly cũng là một thiếu nữ cực kỳ thông minh, cũng không phải không có thu hoạch gì.
Mặc dù trong một khoảng thời gian ngắn như vậy nâng cao trình độ †hư pháp là rất khó, nhưng mà ánh mắt cũng trở nên tinh tường hơn, càng nhìn lại càng thấy bốn chữ của Hàn Sâm thật là lợi hại.
Lợi hại ở đây không phải là bốn chữ này viết đẹp như thế nào, mà là ý cảnh đao đao pháp ở trong đó vô cùng lợi hại.
Năng lực thưởng thức thư pháp của Thanh Ly tăng lên từng chút thì nàng lại càng nhận ra được bốn chữ này quỷ thần khó lường như thế nào, nàng càng bắt chước thì lại càng cảm thấy mình viết không giống, khó mà có thể bắt chước được nửa phần ý cảnh trong đó.
Rắc!
Trải qua gần mười ngày thì tấm ván gỗ kia vỡ vụn ra, đao ý và lực Tuyệt Nha đọng lại trong chữ viết đã hoàn toàn biến tấm ván gỗ thành những mảnh vụn, bốn chữ trên đó cũng đã biến mất không còn một chút dấu vết.
Thanh Ly hơi ngây ra, đại khái nàng cũng đã hiểu được đây chính là thời hạn mà Hàn Sâm cho nàng, nàng không tránh khỏi uể oải, chữ đã biến mất nhưng mà nàng vẫn chưa thể bắt chước ra được, rõ ràng lần thử thách này đã thất bại rồi.
“Thanh Ly, ngươi trốn ở trong nhà làm gì đấy? Tại sao bao nhiêu ngày như vậy rồi mà cũng không nhìn thấy ngươi, hội nghị giao lưu cũng sắp bắt đầu rồi.” Giọng nói của một người phụ nữ vang lên bên ngoài cánh cửa, đồng thời người đó cũng đẩy cửa đi vào.
Người đẩy cửa bước vào cũng là một thiếu nữ tộc Rebet có độ tuổi xấp xỉ với Thanh Ly, cô gái trẻ này tên Đỗ Lệ Xá, là con gái của Nguyệt Luân Vương, nàng cũng là học trò của Nguyệt Hạ Viện giống như Thanh Ly, là cô bạn thân chơi chung từ nhỏ đến lớn.
Thanh Ly luôn luôn hoạt bát hiếu động, vậy mà khoảng mười ngày nay lại trốn ở nhà không đi ra ngoài, cũng không tìm nàng và mấy người bạn thân chơi đùa với nhau, điều này làm cho Đỗ Lệ Xá vô cùng tò mò, nàng muốn biết rốt cuộc Thanh Ly ở trong nhà làm gì, vậy nên đã chạy đến nhà tìm nàng.
“Những vị Phật tử Phật nữ của Phật tộc cũng đã tới rồi, náo nhiệt như vậy mà ngươi không đi xem, trốn ở trong nhà làm gì vậy?” Đỗ Lệ Xá nhìn thấy Thanh Ly, vừa bước tới vừa nói.
*Í, ngươi đang luyện chữ đó hả, có phải bác Hoa ép ngươi không?” Đỗ Lệ Xá nhìn thư pháp bày ở khắp mọi nơi, nàng cầm lấy một tờ xem xét rồi lại nói: “Chữ này của ngươi có tiến bộ không nhỏ nha, khá hơn rất nhiều so với trước đây.”
“Cha không ép ta, là tự ta muốn luyện tập.” Thanh Ly lắc đầu nói.
“Vậy thì kì lạ thật đấy, ngươi mà lại chủ động luyện chữ sao, chẳng giống phong cách của ngươi gì cả, cái gì kích thích đến ngươi vậy?” Đỗ Lệ Xá kinh ngạc nhìn Thanh Ly.
Thanh Ly trả lời với vẻ mặt uể oải: “Ngươi cũng biết từ nhỏ ta đã sùng bái Nữ Hoàng bệ hạ muốn bái nàng làm sư phụ rồi, nhưng mà Nữ Hoàng bệ hạ nói tư chất của ta không thích hợp để luyện Nha Đao, không chịu thu nhận ta làm đệ tử”
“Ta biết, không phải đã qua lâu rồi hay sao? Ngươi vẫn còn suy nghĩ đến à?” Đỗ Lệ Xá nói.
Thanh Ly lắc đầu: “Cho dù như thế nào thì Nữ Hoàng bệ hạ cũng là thần tượng của ta, vậy nên ta đã nghĩ ra một cách, nếu như không thể bái Nữ Hoàng bệ hạ làm sư phụ, ta phải bái đệ tử của nàng làm sư phụ, như vậy thì ta chính là đồ tôn của Nữ Hoàng bệ hạ rồi, cũng không khác biệt lắm so với đệ tử.”
“Đường đường là con gái của Lưu Hoa Vương lại đi bái cái tên Hàn Sâm đó làm sư phụ, đúng thật là chỉ có ngươi mới nghĩ ra được, cho dù ngươi có chịu bái thì hắn cũng không dám thu nhận ngươi đâu nhỉ?” Đỗ Lệ Xá cười hỏi.
“Hắn không từ chối ta, nhưng mà viết ra bốn chữ cho ta bắt chước theo, nói là nếu như ta viết theo mà giống thì sẽ thu nhận ta làm đệ tử. Thanh Ly nói.
“Nên ngươi cứ trốn ở nhà luyện chữ lâu như vậy sao?” Lúc này Đỗ Lệ Xá mới phát hiện ra, toàn bộ thứ mà Thanh Ly viết đều là bốn chữ Thiên ý như đao.
“Đúng vậy đó, chỉ tiếc là luyện lâu như vậy rồi mà vẫn không viết được.” Thanh Ly buồn bực nói.
“Cái chữ gì mà khó viết như vậy chứ, lấy ra cho ta xem đi.” Đỗ Lệ Xá tò mò hỏi. Thanh Ly lắc đầu nói: “Chữ đã biến mất rồi.”
Hết chương 1898.
Bạn cần đăng nhập để bình luận