Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2089. Thu phục Hồng Vân

“Sao con Hồng Vân kiêu căng đó vẫn chưa ra nhỉ?” Hàn Sâm mang theo Bảo Nhi đến trên Đỉnh Thải Vân, đợi hai ba tiếng vẫn không thấy Hồng Vân xuất hiện.
Bảo Nhi ôm một con Vân Thú mập mạp giống như con heo con, đang chơi vui vẻ ở một bên.
Đột nhiên, chỉ thấy trên biển mây phía xa nổi lên một luồng hào quang màu đỏ, rất nhanh đã nhìn thấy con Hồng Vân kia bay vụt đến.
Không chờ Hồng Vân bay đến trước Đỉnh Thải Vân, nó đã phát hiện ra Hàn Sâm, hơn nữa còn nhận ra được, sau đó nhanh chóng lượn mấy vòng trong không trung, phun ra sương đỏ hóa thành mấy chữ.
“Đồ ngốc, ngươi lại đến rồi à?”
Khóe mắt Hàn Sâm giần giật, không nói nhiều trực tiếp vận chuyển Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh, Giao Dực và Long Dực cùng xuất hiện, nhanh chóng đập cánh, trực tiếp di chuyển đến bên cạnh Hồng Vân.
Hồng Vân soạt một cái bay vèo đi. Quỷ Nha Đao trong tay Hàn Sâm còn chưa chém ra thì bóng dáng của Hồng Vân đã biến mất.
Nhưng Hồng Vân cũng chưa bay xa, chỉ bay loạn ở phía trước như ong mật, lại để lại mấy chữ bằng sương đỏ.
“Đồ ngốc, mau đến bắt ta đi!”
Hàn Sâm võ cánh, lại đuổi theo Hồng Vân, dịch chuyển tức thời đến bên cạnh nó. Nhưng Hồng Vân tiếp tục tăng tốc, rất nhanh đã kéo dài khoảng cách với Hàn Sâm.
Hồng Vân kiêu căng biến thành một nắm đấm lớn ở phía xa, giơ ngón giữa ra với Hàn Sâm.
Lần này Hàn Sâm không nổi giận, chỉ cười âm hiểm với Hồng Vân. Dường như Hồng Vân cảm nhận được điều gì, lại tăng tốc lần nữa muốn bay đi.
Nhưng sương đỏ trên người nó phun lên, cơ thể lại không di chuyển, ngược lại còn lùi về phía sau.
Chỉ thấy Bảo Nhi đứng trên Đỉnh Thải Vân, tay cầm hồ lô nhỏ màu vàng giơ thẳng vào Hồng Vân, dường như phun ra một sức mạnh như vòng xoáy vô hình, kéo Hồng Vân lại.
Hồng Vân không ngừng phun ra sương đỏ, trông như bệ phóng tên lửa, nhưng cho dù nó dùng sức thế nào vẫn bị kéo về phía hồ lô nhỏ của Bảo Nhị, làm thế nào cũng không xông ra được.
Hàn Sâm nhìn mà hơi kinh hãi. Dị chủng cấp Hầu Tước bình thường chỉ hơi dãy dụa một chút đã bị hút vào trong hồ lô nhỏ của Bảo Nhi rồi.
Nhưng tên này lại giống như đang chơi trò kéo co với lực hút của hồ lô nhỏ, bị kéo về phía hồ lô nhỏ từng chút một cực kỳ chật vật, lúc bùng nổ sức mạnh còn có thể kéo ra một chút.
“Quả nhiên con này không tầm thường.” Hàn Sâm càng xem càng thấy thích.
Tuy Hồng Vân không có sức tấn công nhưng tốc độ của nó như vậy dùng để làm vật cưỡi cũng rất tốt.
Sau khi kiên trì được gần mười phút, cuối cùng Hồng Vân cũng bị hút vào trong hồ lô nhỏ. Bảo Nhi cầm hồ lô nhỏ, thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, nhìn có vẻ cũng tốn không ít sức lực.
Hồ lô nhỏ có năng lực như vậy cũng nằm trong phạm vi suy đoán của Hàn Sâm, gen dị chủng mà hắn mang về Tí Hộ Sở cao nhất cũng chỉ là cấp Hầu Tước. Bảo Nhi đã ăn không ít nhưng vì không có gen dị chủng cấp cao, nên tối đa Bảo Nhi cũng chỉ đạt tới cấp Hầu Tước mà thôi.
“Bảo Nhi, con đừng hóa luyện nó, giữ lại làm vật cưỡi cho cha.” Hàn Sâm rơi xuống bên cạnh Bảo Nhi và nói.
“Bảo Nhi biết rồi.” Bảo Nhi nghe lời của Hàn Sâm, võ vào hồ lô nhỏ, lập tức nhìn thấy một đám mây đỏ phun ra từ trong hồ lô.
“Giờ ngươi đã phục chưa nào?” Hàn Sâm nhìn Hồng Vân hỏi.
Hồng Vân đâu có chịu khuất phục, không nói nhiều trực tiếp tăng tốc muốn bỏ chạy. Nhưng hồ lô nhỏ của Bảo Nhi đã chuẩn bị sẵn rồi, lập tức một luồng sức hút ập đến, lại hút Hồng Vân vào.
Chỉ một lát sau, Hồng Vân đã bị hút vào trong.
Cứ lặp lại như vậy mấy lần, Hồng Vân bị hành hạ đến kiệt sức không còn bướng bỉnh nữa, sau khi được Bảo Nhi thả ra bèn nằm sấp ở đó không thèm nhúc nhích.
Hàn Sâm đưa Bảo Nhi nhảy lên người Hồng Vân, hô một tiếng với Hồng Vân: “Còn không mau đi đi, đưa chúng ta dạo quanh một vòng trên Đỉnh Thải Vân.”
Dường như Hồng Vân đã chấp nhận số phận, châm chậm chở Hàn Sâm và Bảo Nhi bay trên không trung.
Hàn Sâm vốn nghĩ rằng Hồng Vân đã bị khuất phục, ai ngờ khi bay đến nửa đường, nó lại nhắm chuẩn cơ hội, đột ngột tăng tốc muốn bỏ chạy.
Nhưng Bảo Nhi vỗ một cái vào hồ lô nhỏ, nó lại bị hút về.
Hàn Sâm biết Hồng Vân này tính khí hoang dã, cũng không để Bảo Nhi thả nó ra nữa, cứ nhốt nó một thời gian để làm yếu bớt tính hoang dã của nó đã.
Bắt được Hồng Vân một cách thuận lợi, Hàn Sâm hài lòng đắc ý đưa Bảo Nhi trở về đảo Tiểu Ngọc.
Hiện tại Hàn Sâm và Bảo Nhi đi đến đâu đều có đệ tử của Trấn Thiên Cung chào hỏi bọn họ. Nhưng rõ ràng Bảo Nhi có duyên hơn Hàn Sâm rất nhiều, nghiêm nhiên trở thành bảo bối được Trấn Thiên Cung chào đón nhất.
Bất kể nàng đi đến đâu đều có một tốp đệ tử Trấn Thiên Cung hoặc là trưởng bối tặng quà cho nàng, đặc biệt là những nữ đệ tử, chỉ ước có thể cướp Bảo Nhi về để nuôi dưỡng.
Vì có Mộng Cảnh Thú bảo vệ Bảo Nhi, cho dù là các trưởng lão và cung chủ của Trấn Thiên Cung cũng không ai dám có ý đồ với Bảo Nhi, vô cùng tiếc nuối với việc không thể thu nhận Bảo Nhi làm đệ tử.
Hàn Sâm không biết tại sao Mộng Cảnh thú lại giúp Bảo Nhi như vậy, nhưng Hàn Sâm phát hiện hình như Bảo Nhi rất hợp với những sinh vật đó.
Trước đây Bảo Nhi còn từng dùng bình sữa của mình đút cho một con Tiểu Hồng Mã, sau này mới biết đó sinh vật Thần siêu cấp Mộng Yểm. Sau này khi Mộng Yểm vào Liên Minh, cũng đến nhà của Hàn Sâm ở Liên Minh, chung sống với Bảo Nhi vô cùng hòa thuận.
Mỗi ngày Hàn Sâm đều siêng năng tu luyện thuật gen, mỗi tuần đều sẽ đến tòa Bạch Ngọc Lâu thứ hai hấp thụ Ngọc Tiên Linh một lần, khiến “Thuật Băng Cơ Ngọc Cốt” tiến triển nhanh chóng, cũng có thể cảm nhận được sự tiến triển của Động Huyền Kinh, chỉ có “Vật Ngữ Gen” hầu như bị chững lại, tu luyện thế nào cũng không có phản ứng gì.
“Xem ra nếu như Vật Ngữ Gen không có lượng lớn tài nguyên phụ trợ thì không thể tiến triển được.” Hàn Sâm hơi bất lực, chỉ đành đợi Thuật Băng Cơ Ngọc Cốt thăng đến Hầu Tước, rồi dùng Ngọc Linh đi thúc đẩy “Vật Ngữ Gen”.
Mỗi lần Hàn Sâm đến Bạch Ngọc Lâu hầu như đều là hấp thụ Ngọc Tiên Linh. Thời gian lâu dần, Hàn Sâm phát hiện trong Thuật Băng Cơ Ngọc Cốt của mình dần dần có chút hàn lực kỳ lạ.
“Không biết sau khi thuật Băng Cơ Ngọc Cốt thăng đến Hầu Tước liệu có đạt được kỹ năng hệ hàn hay không nhỉ?” Bây giờ Hàn Sâm rất
mong Thuật Băng Cơ Ngọc Cốt có thể có được sức mạnh hệ hàn, đặc biệt là sức mạnh thuộc loại đóng băng, có lúc thực sự vô cùng có ích.
“Người anh em dạo này ổn không.” Ngọc Kinh cưỡi Phi Long xanh biếc của hắn đến đảo Tiểu Ngọc. Xem ra dạo này hắn sống thực sự rất tốt, nhìn có vẻ càng giống như nhà giàu mới nổi hơn trước đây.
“ổn lắm. Nhưng thoạt nhìn ngươi có vẻ rất tốt nhỉ.” Hàn Sâm nhìn Ngọc Kinh nói.
Ngọc Kinh cười hề hề: “Dạo này kiếm được chút lãi, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ. Bây giờ có một hời lớn này, chỉ là không biết người anh em có tác thành cho ta không.”
“Sao lại nói vậy?” Hàn Sâm nghỉ ngờ hỏi.
“Hơn một năm nữa chính là thời gian Phổ Gen Chúng Sinh xuất thế. Người anh em có dự định đi tranh vị trí đầu bảng không?” Ngọc Kinh nhìn sang Hàn Sâm hỏi với vẻ mặt kỳ vọng…
Hết chương 2089.
Bạn cần đăng nhập để bình luận