Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1771. Đạo Cốt Kiếm

Hóa ra bóng dáng đỏ ngầu như lửa là một con rùa già có kích thước bằng một cái cối xay nhỏ với cái mai đỏ ngầu.
Sau khi móng vuốt của con rùa ấy chạm đất, thân thể nó dựng đứng lên, đôi chân trước vung vẩy túm được cái vòi voi của Bạch Tượng, cứng rắn kéo cái vòi voi đang quấn vòng quanh người Hải Nhi kia và cứu thoát được Hải Nhi.
Một rùa một voi giằng co nhau trông giống như đang kéo co ở đó vậy, trong chốc lát không có con nào chiếm được lợi thế cả, chẳng qua đất đá ở dưới chân của một rùa một voi cũng đã vỡ vụn cả ra giống như bị một cái chày to lớn đập tan nát.
Bạch Tượng mạnh mẽ giơ cái vòi voi lên, bất ngờ hất tung Lão Quy đang cứng rắn nắm lấy cái vòi voi, Lão Quy lật người xoay người trên không trung, nhưng nó lại vô cùng linh hoạt, bên trên móng vuốt mang theo xích diễm lao vút lên trời cao chộp về phía Cổ Tượng công tử đang ở trên lưng Bạch Tượng.
Thân hình của Cổ Tượng công tử khẽ di chuyển, hắn lập tức nhảy xuống từ trên lưng Bạch Tượng, cái vòi to lớn của Bạch Tượng co lại đánh tan xích diễm đó, đồng thời nó lại còn nói: “Công tử, Lão Quy này để cho ta đối phó.”
Cổ Tượng công tử cũng không hề do dự, thân hình hắn lóe lên lập tức đuổi theo Hải Nhi đang muốn chạy trốn.
Mặc dù Hải Nhi vô cùng quỷ quyệt, nhưng đáng tiếc vẫn còn chỉ là một nam tước, đương nhiên kém hơn rất nhiều so với Cổ Tượng công tử, nàng chưa chạy được bao xa thì đã bị Cổ Tượng công tử đuổi theo.
Cổ Tượng công tử vừa nhanh chóng nhích tới gần Hải Nhi vừa nói một cách từ tốn: “Hải Nhi tiểu thư, bây giờ ngươi để đồ lại thì ta sẽ coi như chưa từng nhìn thấy ngươi.”
“Ngươi muốn trứng thì không phải ta đã đưa cho ngươi rồi hay sao?” Hải Nhi gian xảo nói.
“Nếu như Hải Nhi tiểu thư vẫn cứ khăng khăng không chịu tỉnh ngộ như vậy, Cổ Tượng cũng đành phải đắc tội.” Cổ Tượng công tử không do dự chút nào, hắn lập tức vươn tay túm về phía Hải Nhi.
Hải Nhi hoảng hốt lùi về phía sau giống như nàng đã không kịp né tránh được rồi, nhưng trong một tích tắc khi Cổ Tượng công tử sắp †úm được bả vai của nàng thì tay trái của Hải Nhi đã thủ sẵn ở bên hông hất lên, nàng rút ra một thanh nhuyễn kiếm mềm mại như nước, kiếm quang giống như mang theo nước lập tức cắt thẳng vào lòng bàn tay của Cổ Tượng công tử.
Dường như Cổ Tượng công tử đã cảm nhận được từ trước đó, hắn nhanh chóng thu bàn tay lại, đồng thời biến sắc nói: “Đạo Cốt Kiếm, xem ra thân phận của Hải Nhi tiểu thư ở Đại Đạo Thiên cao hơn so với †a tưởng tượng rồi.”
“Ngươi biết là tốt rồi, còn không mau cút đi ngay lập tức.” Hải Nhi nắm lấy thanh kiếm nói.
“Cho dù ngày hôm nay ngươi có là con gái của kẻ đứng đầu Đại Đạo Thiên thì ngươi đã làm trái với lời thê của Khí Thiên Đạo, ta chỉ e là Đại Đạo Thiên cũng không thể nào tha thứ cho ngươi đâu nhỉ?” Cổ Tượng không hề sợ hãi mà lại ra tay bắt lấy Hải Nhi một lần nữa.
Hải Nhi dựa vào một thanh Đạo Cốt Kiếm vật lộn cùng với Cổ Tượng công tử, thanh kiếm kia lúc thì mềm mại lúc lại cứng rắn, thời điểm cứng rắn thì mạnh mẽ như sắt, thời điểm mềm mại thì giống như tơ tằm, kết hợp với kiếm pháp quỷ dị khó hiểu của Hải Nhi, hơn nữa cùng với kiếm quang kỳ dị đó, mặc dù Cổ Tượng công tử cao hơn một cấp bậc so với Hải Nhi, nhưng mà trong chốc lát cũng không thể làm gì được nàng.
“Quả nhiên phụ nữ đều là những diễn viên trời sinh.” Hàn Sâm nhìn kiếm pháp của Hải Nhi thì mới biết được vốn dĩ lúc trước nàng chưa sử dụng toàn bộ sức lực, hôm nay mới là bản lĩnh thực sự của nàng.
Nhưng mà ánh mắt của Hàn Sâm lại càng chú ý đến cái cây Đạo Cốt Kiếm của Hải Nhi nhiều hơn, chất liệu của thanh kiếm đó vô cùng kỳ lạ, mỏng manh như cánh ve như tinh như ngọc, lúc nhu lúc cương vô cùng quỷ quái.
Đặc biệt là kiếm quang như nước ở bên trên thân kiếm, ngay cả Cổ Tượng công tử cũng không dám chạm vào.
Hàn Sâm dùng Động Huyền Khí Tràng để quan sát, mặc dù thanh kiếm đó kém hơn rất nhiều với Thánh Thiên Sứ Cốt Tiên, nhưng không phải thứ mà giác tiễn có thể so sánh được, rất có thể đó chính là một dị bảo cấp hầu tước hoặc bá tước.
Trong số những vũ khí mà Hàn Sâm am hiểu, cung tên và kiếm đứng đầu, nếu như có thể có được một thanh kiếm giống như vậy thì đương nhiên sẽ vô cùng tốt cho việc săn giết dị chủng sau này.
Mặc dù Cổ Tượng công tử sợ hãi kiếm quang của Đạo Cốt Kiếm, nhưng mà dù sao thì hắn cũng cao hơn Hải Nhi một cấp bậc, hơn nữa kỹ xảo của hắn cũng không hề tầm thường chút nào. Hắn rút cổ kiếm ở bên hông ra cùng chiến đấu với Hải Nhi, từng đường kiếm vững vàng một cách lạ thường, chú ý và thận trọng từng bước, tránh va chạm với kiếm quang của Đạo Cốt Kiếm, rồi lại dần dần ép Hải Nhi tới chỗ cùng đường của sơn bích, làm cho nàng không thể nào chạy thoát được nữa.
Bạch Tượng điên cuồng đại chiến với Lão Quy, sơn bích ở bốn phía xung quanh cũng bị sức mạnh khủng khiếp của bọn chúng phá vỡ.
Năng lực của Bạch Tượng là độc nhất vô nhị, nhưng Lão Quy cũng vô cùng khéo léo và gian xảo, trong chốc lát cũng khó mà phân rõ được thắng bại.
Hàn Sâm quan sát khả năng của Lão Quy một hồi, nếu như không phải cái con này có mai rùa đỏ ngầu như lửa thì quả thực Hàn Sâm còn cho rằng nó chính là ninja rùa đầu thai chuyển kiếp.
Bạch Tượng và Lão Quy đều là dị chủng, hơn nữa bọn chúng cũng đều là cấp bá tước, Hàn Sâm chỉ nhìn thoáng qua cũng đã biết được khả năng mình có thể giết chết được bọn chúng gần như là số không, cho dù là giác tiễn thì cũng không bắn được xuyên qua da thịt chứ đừng nói là giết chết được bọn chúng.
Nhưng mà trong lòng Hàn Sâm vẫn còn tồn suy nghĩ ngộ nhỡ, nếu như có cơ hội có thể dùng Thánh Thiên Sứ Cốt Tiễn bắn chết được một con, đó chính là một thu hoạch vô cùng to lớn.
Chỉ là vì thời gian biến thân có hạn, Hàn Sâm ước chừng mình cũng chỉ có thể bắn ra được một mũi tên, cho dù bắn chết một con rồi thì cũng không có sức lực tiếp tục đi nhặt thi thể, chẳng phải sẽ quá hời cho bên kia rồi sao.
‘Thế nên Hàn Sâm cũng chỉ ngấm ngầm nhãn nhịn ở một bên quan sát, hy vọng có thể chờ đợi được một cơ hội thích hợp.
Hơi sức của Bạch Tượng và Lão Quy cũng vô cùng bền bỉ, dường như Vĩnh viễn sẽ không mệt mỏi vậy, từng nhát xích diễm lưu lại những vết cào rất sâu ở trên tảng đá, sức mạnh của vòi voi làm cho đất đá khổng lồ bị chia năm xẻ bảy, ở dưới chân núi là một khu vực hỗn loạn.
Nhưng mà rõ ràng bọn chúng cũng dồn hết tâm trí tránh khỏi chỗ của Cổ Tượng công tử và Hải Nhi, sợ rằng sẽ vô tình làm bọn họ bị thương.
Tình hình của Hải Nhi ở bên này thì có chút không ổn.
Dựa vào kiếm pháp quỷ dị và Đạo Cốt Kiếm tạm thời đã ngăn cản được Cổ Tượng công tử, nhưng mà sức lực của nàng lại kém xa so với Cổ Tượng công tử cấp tử tước. Dưới việc chiến đấu ở cường độ cao như vậy, sức lực của nàng nhanh chóng bị hao tổn, kiếm pháp cũng không còn ác liệt được như lúc trước nữa, động tác cũng đã có chút thay đổi, không còn linh hoạt được như ban đầu nữa rồi.
Hàn Sâm nhìn thấy tình hình của Hải Nhi không ổn, nếu như hắn tiếp tục chờ đợi thêm nữa, trong trường hợp Hải Nhi bị bắt, đồ rơi vào trong tay Cổ Tượng công tử thì hắn vẫn còn muốn tìm cơ hội thì cũng sẽ không được dễ dàng như vậy nữa rồi.
Hắn nhìn lướt qua Bạch Tượng và Lão Quy vẫn còn đang chiến đấu điên cuồng, Hàn Sâm suy nghĩ trong chốc lát, hắn từ từ triệu hồi cung Hoàng Kim Vũ rồi đặt một giác tiễn lên trên cung tên.
Sắc mặt của Hải Nhi đã có chút hơi khó coi, càng ngày thân hình lại càng lảo đảo.
Leng keng!
Hải Nhi không cẩn thận bị Cổ Tượng công tử vỗ vào cổ tay một cái, Đạo Cốt Kiếm lập tức rời khỏi tay nàng rơi xuống mặt đất.
Mặc dù Đạo Cốt Kiếm vô cùng quý giá, nhưng mà Cổ Tượng công tử cũng không dám cầm lên, Đạo Cốt Kiếm là vũ khí mà chỉ đệ tử trụ cột của Đại Đạo Thiên mới có thể nắm giữ được, nếu như người ngoài cầm thanh kiếm đó lại không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Hải Nhi tiểu thư, ngươi tự mình giao đồ ra đây hay là để cho ta phải ra tay?” Cổ Tượng công tử đã dồn Hải Nhi vào trong góc, làm cho nàng không còn cơ hội phản kháng được nữa.
“Lần này coi như ta gặp phải tai họa, đồ cho ngươi!” Hải Nhi dậm chân một cái, nàng lấy từ trong người ra một thứ gì đó rồi ném cho Cổ Tượng công tử.
Nhưng Cổ Tượng công tử lại không đón lấy, thân hình hắn lóe lên, để cho đồ vật đó rơi xuống mặt đất.
Rầm!
Thứ đồ đó rơi trên mặt đất lập tức nổ tung lên, chỉ thấy được một tia sấm sét bay từ trên mặt đất lên, làm cho người ta khó mà có thể mở được mắt ra, bên trong ánh sáng chói mắt kia, Hải Nhi cầm lấy Đạo Cốt Kiếm ở trên mặt đất lên, cứ thế đâm vào ngực của Cổ Tượng công tử.
Thân hình của Cổ Tượng công tử bay ngược trở lại, hắn cứng rắn tránh được nhát kiếm đâm xuyên qua tim, nhưng mà trên ngực vẫn bị cắt ra một vết rách, máu tươi lập tức tuôn ra.
Vốn dĩ Cổ Tượng công tử sợ hãi Đại Đạo Thiên nên không muốn làm cho Hải Nhi bị thương, nhưng lúc này hắn cũng không thể nhịn được cơn giận dữ ở trong lồng ngực được nữa, trong miệng hắn phát ra một tiếng hét lớn giống như tiếng gầm thét của của một con voi khổng lồ, trong nháy mắt thân thể của hắn phình lên, cơ bắp toàn thân trở nên cứng như sắt thép, một cú đấm vang dội lên trên thân kiếm của Đạo Cốt Kiếm, đánh bay cả người Hải Nhi và thanh kiếm cùng bắn ra ngoài, va chạm vào bên trên núi đá một cách dữ tợn.
Hết chương 1771.
Bạn cần đăng nhập để bình luận