Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2837. Hồ điệp một đời một chỉ yêu đương một lần.

Điệp ảnh tử vong đầy trời như Minh Hà đổ ập về phía tộc trưởng tộc Thái Thượng, lập tức lóc ra từng mảnh da thịt trên người tộc trưởng tộc Thái Thượng. Đến cả Thần thể cũng không chống đỡ được lực lượng của điệp ảnh, trong chốc lát toàn thân cao thấp đã bị cắt đến lộ ra xương trắng dày đặc.
Hàn Sâm lại không vì vậy mà cao hứng, hiển nhiên chuyện này không kết thúc dễ dàng như vậy. Thần thiết kế hết thảy không thể là vì thua trận đánh cược này.
Phụt!
Thần huyết nhuộm đỏ một khoảng đất lớn, mắt thấy tộc trưởng tộc Thái Thượng sắp bị cắt thành một đống xương trắng, thế nhưng ai biết lúc này Điệp Nữ lại đột nhiên há mồm phun ra một ngụm Thần huyết, như bị thương nặng, uể oải suy sụp, điệp ảnh đầy trời cũng tiêu tán, không còn hình bóng theo.
Hàn Sâm không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ lẳng lặng nhìn Điệp Nữ, muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Điệp Nữ dường như cố nén đau đớn, ngưng tụ ra điệp ảnh lần nữa, cắt lên thân thể của tộc trưởng tộc Thái Thượng, thế nhưng mỗi một điệp ảnh cắt lên thân thể của tộc trưởng tộc Thái Thượng, chính Điệp Nữ cũng phun máu tươi tung toé theo, thoạt nhìn bị thương nặng không kém gì tộc trưởng tộc Thái Thượng.
Thân thể Tộc trưởng tộc Thái Thượng đã sắp biến thành bộ xương không có bao nhiêu máu thịt, biểu cảm của hắn lại không có sự thay đổi rõ ràng. Hắn nhìn Điệp Nữ, lạnh nhạt nói: “Ngươi là tộc Luyến Điệp, một hồ điệp một đời một kiếp sẽ chỉ yêu một lần, khế ước đã kết thành thì chính là đồng sinh cộng tử, đến chết cũng không thay đổi. Ngươi làm ta bị thương cũng chính là tổn thương ngươi, hà tất phải như vậy đâu?”
“Ta từng nói, nếu ngươi vứt bỏ ta, thì cùng xuống Địa Ngục đi.” Điệp Nữ đau thương nói, nét mặt lại kiên định khác thường, không có bất cứ đường lùi nào.
Từng điệp ảnh phóng tới tộc trưởng tộc Thái Thượng, cắt lên thân thể hắn, đồng thời máu tươi trong miệng Điệp Nữ càng ngày càng mất khống chế mà tràn ra. Sắc mặt nàng cũng càng ngày càng khó coi, xem ra nàng quả thật bị thương không hề nhẹ hơn tộc trưởng tộc Thái Thượng.
“Một hồ điệp một đời một kiếp chỉ yêu đương một lần, tình yêu bậc này không biết nên ao ước sự trung trinh của nó, hay nên than thở bi ai của nó.” Thần đa sầu đa cảm nhìn hai người tương ái tương sát, nhẹ giọng thở dài: “Ta xem đáng buồn nhiều hơn đáng tiếc đi.”
“Chuyện này còn không phải do ngươi tạo thành sao?” Hàn Sâm oán †hầm trong lòng.
Dường như xem thấu tâm tư của Hàn Sâm, Thần nghiêm nghị nói: “Đây là lựa chọn của chính bọn họ, ta chỉ cho bọn họ cơ hội lựa chọn. Bọn họ hoàn toàn có thể lựa chọn kết cục càng tốt đẹp hơn. Đáng tiếc, bọn họ vẫn cứ chọn một con đường bi ai nhất.”
“Nhưng cũng chính vì vậy, sinh mệnh mới lộ ra ý nghĩa óng ánh. Sinh mệnh không có yêu, hận, tình, thù chung quy là quá nhàm chán.” Ngay sau đó, Thần lại thở dài.
“Đó là phán đoán của ngươi, ta tin tưởng tuyệt đại đa số sinh mệnh đều hi vọng cuộc đời của mình đều bình an, không có nhiều yêu, hận, Tình, thù như vậy.” Hàn Sâm nói.
“Thật là như vậy sao? Theo như lời ngươi nói, vậy ngươi chỉ cần tùy tiện tìm một tỉnh vực vắng vẻ. Với thực lực của ngươi, ngươi có thể thống trị hết thảy, sống hạnh phúc cả đời, vì sao ngươi còn muốn xông xáo bốn phía, trải qua rất nhiều nguy hiểm?” Thần nhìn về phía Hàn Sâm, hỏi.
Trong chốc lát, Hàn Sâm cũng hơi nghẹn lời, lại không biết nên trả lời thế nào.
“Sinh mệnh bởi vì tham lam mà lộng lẫy, mà yêu, hận, tình, thù chính là đóa hoa nở rộ xinh đẹp nhất trên cái cây tham lam, lúc này sẽ có đoá hoa bỉ tình xinh đẹp nhất nở rộ. Cơ hội như vậy cũng không có nhiều, ngươi vẫn chuyên tâm thưởng thức đi.” Thần chuyên chú nhìn tộc trưởng tộc Thái Thượng và Điệp Nữ tương ái tương sát, vẻ mặt nghiêm †úc tựa như đang nhìn kết cục của một bộ phim bi kịch.
Hàn Sâm không có thời gian đi chú ý Thần, nếu không hắn sẽ thấy †rong mắt Thần cũng có mắt nước mắt trượt xuống, dường như cũng bị bi kịch này cảm động.
“Làm sao bây giờ, Điệp Nữ và tộc trưởng tộc Thái Thượng đồng quy vu tận, căn cứ trận đánh cược, Điệp Nữ quả thật đã chết bởi vì tộc trưởng tộc Thái Thượng, chẳng khác nào là ta thua trận đánh cược này…” Hàn Sâm hiện lên trăm ngàn suy nghĩ trong lòng, nghĩ phải muốn làm sao để ngăn cản Điệp Nữ và tộc trưởng tộc Thái Thượng đồng quy vu tận.
Thế nhưng xem dáng vẻ của Điệp Nữ, nàng rõ ràng đã quyết tâm muốn đồng quy vu tận với tộc trưởng tộc Thái Thượng. Đến cả mệnh mà nàng cũng không cần, Hàn Sâm thực sự không biết làm thế nào mới có thể khuyên nàng thu tay lại.
Đến ngay lúc này, Hàn Sâm cũng không quản được nhiều như vậy, Thần quang trật tự nở rộ trên người, muốn xông tới ngăn cản Điệp Nữ, không thể để nàng đồng quy vu tận cùng tộc trưởng tộc Thái Thượng.
Hàn Sâm ngưng tụ toàn lực, muốn trực tiếp dịch chuyển tức thời qua đó. Thế nhưng thân thể còn chưa có động tác, đã cảm thấy như bị một lực lượng vô hình trói buộc, khó có thể di động nổi nửa bước.
“Đây là sân khấu của bọn họ. Ngươi chỉ cần làm người xem mà xem là được. Một cảnh bi kịch đặc sắc như vậy, tuyệt đẹp như tác phẩm nghệ thuật, sao ngươi có thể nhẫn tâm phá hư nó đây?” Thần lạnh nhạt nói.
Mặc dù Hàn Sâm đã sớm biết Thần không thể để mình ra tay, nhưng đến loại thời điểm này, hắn vẫn cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Mắt thấy Điệp Nữ cùng tộc trưởng tộc Thái Thượng đều đã bị thương nặng, chỉ e không bao lâu sẽ đồng quy vu tận, mặc dù thân thể Hàn Sâm không cách nào động đậy, nhưng hắn không muốn từ bỏ như vậy, mà lớn tiếng hô lên với Điệp Nữ: “Điệp Nữ, cho dù ngươi yêu hắn cũng thế, hay hận hắn cũng được. Hắn phụ ngươi như thế, ngươi giết hắn rồi, không cảm thấy quá hời cho hắn sao?”
‘Thế nhưng Điệp Nữ đã gần như điên cuồng, ngoài tộc trưởng tộc Thái Thượng, dường như nàng đã nhìn không thấy gì, cũng không nghe được gì.
Thấy Điệp Nữ không hề bị lay động, Hàn Sâm lại tiếp tục lớn tiếng nói: “Ngươi nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn đi, nơi nào có chút hối hận vì hành vi của mình chứ. Hắn căn bản sẽ không biết bây giờ ngươi đau khổ dường nào, không biết ngươi đau đớn đến không muốn sống thế nào. Bây giờ ngươi giết hắn, chẳng khác nào để hắn giải thoát, ngươi thật sự chỉ muốn như thế thôi sao?”
Thân thể Điệp Nữ ngừng một chút, gương mặt trắng bệch chậm rãi chuyển hướng sang Hàn Sâm, nhìn chằm chằm Hàn Sâm, hỏi: “Vậy phải làm thế nào mới có thể khiến hắn đau khổ đến nỗi muốn chết như ta?”
Hàn Sâm thấy Điệp Nữ lại đáp lại mình, lập tức quá vui mừng trong lòng, nhưng lại cố nén, không vội vã trả lời. Hắn cân nhắc một lát mới lên tiếng: “Trong lòng ngươi, hắn là người ngươi yêu nhất. Hiện tại nỗi đau khổ người yêu nhất bị cướp đoạt, chỉ có một mình ngươi đang chịu đựng mà thôi. Ngươi nhất định phải khiến hắn cũng nếm thử loại đau khổ này, như thế mới có ý nghĩa.”
“Ta đã không có bất cứ ý nghĩa gì với hắn, thì sao có thể để hắn cũng nếm thử loại đau khổ này?” Điệp Nữ nói bằng giọng căm hận.
“Cho nên, cho dù ngươi chết, cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì đối với hắn. Ngươi nhất định phải đoạt thứ hắn yêu nhất, mới có thể khiến hắn đau khổ giống như ngươi.” Hàn Sâm dụ dỗ.
“Ngươi biết hắn yêu nhất cái gì?” Đôi mắt Điệp Nữ tỏa ánh sáng, nhìn chằm chằm Hàn Sâm, hỏi.
“Biết, ta đương nhiên biết, không phải thứ hắn yêu nhất đã cướp hắn đi từ bên cạnh ngươi sao?” Hàn Sâm nói.
“Cái gì?” Trong chốc lát này, Điệp Nữ không hiểu ý của Hàn Sâm.
“Vì theo đuổi con đường Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn mới từ bỏ ngươi. Nếu ngươi cắt đứt con đường hắn một lòng theo đuổi, chẳng phải sẽ làm hắn đau khổ hơn cả giết hắn sao?” Hàn Sâm nói.
“Giết hắn, không phải là cắt đứt con đường của hắn sao?” Điệp Nữ cắn răng nói.
“Không không không. Giết hắn, thì hắn sẽ không cảm giác được gì. Ngươi nhất định phải để hắn còn sống, nhưng lại không nhìn thấy một †ia hi vọng, như sự tuyệt vọng, bất lực khi ngươi bị hắn vứt bỏ, thì mới có thể để hắn cảm thấy đau khổ.” Hàn Sâm tiếp tục nói.
“Phải làm thế nào mới có thể khiến hắn tuyệt vọng, đau khổ?” Hai mắt Điệp Nữ tỏa sáng mà hỏi.
Hết chương 2837.
Bạn cần đăng nhập để bình luận