Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2721. Gương Tuyền Cơ

“Bảo thạch đẹp thật.” Hai mắt Bảo Nhi sáng lấp lánh, nhìn vào bảo thạch trong tay Thần Hư Vô, nói.
Khóe miệng Thần Hư Vô hơi nhếch lên, lộ vẻ đắc ý: “Muốn không? Chỉ cần ngươi nói muốn, nó sẽ là của ngươi.”
“Thật sao?” Bảo Nhi vui mừng, thậm chí còn có vẻ khó tin, nhìn Thần Hư Vô.
“Đương nhiên là thật, cô bé đáng yêu như ngươi, chỉ cần ngươi mở miệng, ngươi đòi cái gì cũng được.” Thần Hư Vô vô cùng thân sĩ nói.
“Ngươi đúng là một người tốt.” Bảo Nhi vừa phấn khích vừa nói.
Thần Hư Vô nở nụ cười, đưa bảo thạch đến trước mặt Bảo Nhi, vừa cười vừa nói: “Chỉ cần ngươi nói một câu ngươi muốn, viên bảo thạch này thuộc về ngươi.”
Bảo Nhi vừa si mê ngắm nhìn viên bảo thạch kia vừa vươn bàn tay nhỏ đã không kìm được ra.
Trong lòng Thần Hư Vô thầm đắc ý: “Quả nhiên sinh vật giống cái đều giống như mấy con Cự Long xấu xí kia, bất kể lớn nhỏ đều thích những món đồ sáng lấp lánh.”
Nhưng Bảo Nhi lại bất ngờ rụt tay về, vẻ mặt đầy thất vọng, nói: “Ta vẫn nên thôi vậy.”
“Tại sao chứ? Sao tự dưng từ bỏ thế?” Thần Hư Vô tỏ vẻ kinh ngạc, không hiểu vì sao Bảo Nhi lại đột nhiên thay đổi ý định.
“Mẹ nói, không thể tùy tiện lấy đồ của người lạ.” Bảo Nhi trưng gương mặt vô cùng nghiêm túc, nói. Nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào viên bảo thạch kia, dáng vẻ dường như cực kỳ thích lại phải vô cùng nhẫn nhịn.
“Thì ra là thế.” Thần Hư Vô vừa cười vừa nói: “Đồ của người lạ đương nhiên không thể tùy tiện nhận lấy rồi. Nhưng ta không phải người lạ mà là bạn thân của cha ngươi. Nên đồ của ta thì ngươi có thể nhận.”
“Ngươi là bạn của cha ta?” Bảo Nhi ngạc nhiên hỏi.
“Đúng thế, là bạn vô cùng thân.” Khi Thần Hư Vô nhắc đến chữ bạn thân còn cố gắng nhấn giọng.
“Đã là bạn của cha vậy thì không phải người lạ rồi.” Bảo Nhi vui vẻ nói. “Dĩ nhiên không phải.” Thần Hư Vô gật đầu đáp.
“Cảm ơn chú, ta nhận viên bảo thạch đó.” Bảo Nhi vươn tay cầm lấy bảo thạch trong tay Thần Hư Vô.
Thần Hư Vô cầm bảo thạch trong tay, buông không được, mà không buông cũng không được. Bảo Nhi còn chưa cầu nguyện, cứ để bị lấy đi thế này, Thần Hư Vô chẳng nhận được cái lợi nào.
Thần Hư Vô vẫn không nói gì, vì thế Bảo Nhi mang vẻ mặt hoài nghỉ nhìn hắn, nói: “Chú, không phải là ngươi tiếc rẻ không đưa bảo thạch cho ta đấy chứ? Thôi bỏ đi, mẹ đã dạy Bảo Nhi là đứa trẻ ngoan không cướp đồ người khác thích.”
Mặc dù ngoài miệng Bảo Nhi nói thế, nhưng gương mặt thì lại lộ vẻ ghét bỏ, rõ ràng là cảm thấy Thần Hư Vô quá keo kiệt, không nỡ tặng bảo thạch cho nàng.
“Khụ khụ, ngươi còn chưa nói có muốn hay không mà?” Thần Hư Vô hơi mất tự nhiên, nói.
“Chú, vật quý giá thế này, ngươi vẫn nên cất kỹ đi.” Bảo Nhi nói xong liền rụt tay về, xoay người chuẩn bị rời đi.
Mặc dù ngoài miệng Bảo Nhi không nói gì nhưng ánh mắt khinh bỉ khi xoay mặt đi khiến trong lòng Thần Hư Vô phiền não sắp nôn ra máu tới nơi.
Đường đường là Thần Hư Vô mà lại bị một đứa nhóc khinh bỉ.
“Bảo Nhi đừng đi mà, viên bảo thạch này vốn dĩ chú định tặng cho ngươi mà. Vừa rồi chỉ là nhất thời thất thần, ngươi mau nhận đi này.” Thần Hư Vô tất nhiên không để tâm đến một viên bảo thạch, định dùng bảo thạch để trấn an Bảo Nhi trước rồi nói sau, không thể để con bé cứ đi như thế được.
“Thật sự muốn tặng cho ta sao? Thật sự ngươi không phải đang tiếc rẻ sao?” Bảo Nhi hoài nghi nhìn Thần Hư Vô.
“Chỉ là một viên bảo thạch mà thôi, với ta mà nói nó chẳng đáng kể chút nào.” Thần Hư Vô nhét thẳng viên bảo thạch vào trong tay Bảo Nhi.
“Cảm ơn chú, ngươi đúng là một người tốt.” Bảo Nhi cầm viên bảo thạch, cuối cùng cũng nở nụ cười, ngọt ngào nói cảm ơn.
“Ngươi thích là tốt rồi” Thần Hư Vô cười nói, nhưng trong lòng thì than: “Chỉ sợ ngươi không lấy, nếu ngươi đã chịu nhận đồ của ta, thế thì dễ dàng hơn rồi.”
Bảo Nhi vô cùng hứng thú với viên bảo thạch kia, cầm trong tay lật qua lật lại ngắm nghía.
Thần Hư Vô duỗi tay mò mẫm, lại lấy ra thêm một viên bảo thạch càng †o càng đẹp hơn nữa: “Bảo Nhi, ngươi nhìn xem viên bảo thạch này có phải còn đẹp hơn không, ngươi muốn có không nào?”
Bảo Nhi liếc mắt nhìn sang viên bảo thạch to cỡ nắm tay trong tay Thần Hư Vô, chớp chớp mắt, nói: “To quá thì tục lắm, ta vẫn thích viên này hơn.”
Dứt lời, Bảo Nhi không thèm để ý tới Thần Hư Vô nữa, tự chơi với viên bảo thạch kia trong tay mình.
Trong lòng Thần Hư Vô vô cùng phiền muộn. Vốn cho là dùng một viên bảo thạch to hơn đẹp hơn là có thể dụ dỗ được Bảo Nhi tiếp tục sa đọa. Nhưng ai biết lại bị chê.
Xem ra dùng bảo thạch để dụ dỗ Bảo Nhi là không được rồi. Tròng mắt Thần Hư Vô xoay một vòng, lại nảy ra ý tưởng khác.
Bảo Nhi ngồi trên quả Tinh Thần, ngẩng đầu nhìn sang, chợt thấy trong tay Thần Hư Vô cầm một chiếc gương đồng cổ. Đường kính của chiếc gương cổ kia chỉ có mười mấy phân, nhìn vô cùng tinh xảo.
Mặt trước nhẫn bóng soi được, mặt sau lại rất nhiều đường đan xen nhau. Trong mỗi ô đều có một vài ký hiệu kỳ lạ, trông hơi giống la bàn.
“Đây là gì thế?” Bảo Nhi tò mò nhìn chiếc gương cổ trong tay Thần Hư Vô.
“Đây là gương Tuyền Cơ, dị bảo cấp Chân Thần, có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai…” Thần Hư Vô cầm gương cổ trong tay nói khoác một hồi lâu. Tuy nói có hơi quá nhưng thực tế chiếc gương này đúng là bất phàm. Hơn nữa, để có được chiếc gương này, Thần Hư Vô đúng là đã hao phí không ít tâm cơ và tâm huyết.
Tuy Thần Hư Vô và Đế Thuân được xưng là thần nhưng họ cũng không thể nào tạo ra đồ vật từ không khí được. Đồ vật mà họ có được, hoặc nói là thứ có thể dùng được đều đã tồn tại ở trong vũ trụ này rồi, không thể nào tùy tiện nghĩ cái gì thì biến ra cái đó được.
Chiếc gương Tuyền Cơ này chính là dị bảo mà một vị cường giả cấp Chân Thần từ một nghìn tỷ năm trước yêu thích nhất. Thần Hư Vô đấu trí đấu dũng với vị cường giả cấp Chân Thần kia, dây dưa mấy trăm năm, cuối cùng mới khiến vị cường giả đó rơi vào bây, chấp nhận ước nguyện và chiếm lấy thọ nguyên của người đó, lại còn lấy được chiếc gương Tuyền Cơ này.
Đây là món chiến lợi phẩm mà Thần Hư Vô vô cùng đắc ý. Bởi vì trước đó cũng có một vị thần định tính kế vị cường giả cấp Chân Thần kia, kết quả không thể thành công, cuối cùng còn bị Thần Hư Vô đắc thủ. Vì vậy dù chiếc gương này vô dụng với hắn nhưng hắn vẫn luôn mang theo gương Tuyền Cơ bên người, bây giờ vừa lúc lấy ra dụ dỗ Bảo Nhi.
“Chiếc gương này có thật sự lợi hại như thế không?” Bảo Nhi tỏ vẻ khó tin hỏi.
“Đương nhiên rồi, ngươi nhìn kỹ xem.” Thần Hư Vô nói, bàn tay đặt vào mặt phía sau gương Tuyền Cơ, dịch chuyển ô vuông phía mặt sau chiếc gương một chút.
Trên bề mặt chiếc gương cổ lập tức xuất hiện hình ảnh chập chờn mờ ảo. Một lúc lâu sau hình ảnh mới dừng lại được, chợt thấy hình ảnh xuất hiện trong chiếc gương trông giống như màn hình tỉ vi.
Địa điểm của cảnh tượng bên trong gương chính là Tinh Thần Thụ này, chỉ thấy một đàn Tinh Giáp Trùng lũ lượt bay về phía Tinh Thần Thụ như thủy triều. Và Hàn Sâm đang chiến đấu với đám Tinh Giáp Trùng kia.
Nhìn kỹ hơn, cảnh tượng này chính là hình ảnh trước đây Hàn Sâm đến chỗ Tinh Thần Thụ này kiểm tra.
Hết chương 2721.
Bạn cần đăng nhập để bình luận