Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 251: Tự Tay Mai Tán Một Thời Đại

Bầu không khí ở đội tuyển bắn cung Hắc Ưng có chút ngột ngạt, sau khi kết quả rút thăm giao đấu hiện ra, bọn họ phát hiện đối thủ đợt thứ hai của mình lại chính là trường quân đội Trung Ương, đối với rất nhiều đội viên cũ thì đây chính là đả kích tâm lý rất lớn.
Vương giả vô địch, quái vật chưa bao giờ thất bại, luôn lấn át trong các cuộc thi giữa trường quân đội, áp lực tâm lý mang tới cho những đội viên cũ là khó có thể đong đếm được.
Kết quả phân tổ như vậy cũng làm rối loạn trận tuyến của Tư Đồ Hương, nguyên bản cô có ý định để cho đội ngũ học hỏi thêm kinh nghiệm ở trong cuộc thi, có Hàn Sâm tọa trấn trong đội, có lẽ thẳng tiến bốn năm vòng cũng không thành vấn đề.
Những đội viên khác có thể đạt được khinh nghiệm ở trong cuộc thi cường độ cao này, sau khi trình độ và sự tự tin đều tăng lên, lại đối mặt với đội mạnh như đội trường quân đội Trung Ương, cũng có thể liều mạng một phen, cho dù không thắng được cũng có thể có thành tích tốt, cũng coi như cô có chỗ bàn giao cho trường học.
Nhưng bây giờ ngay vòng thứ hai đã đụng phải trường quân đội Trung Ương, nếu như bị quét khỏi cuộc thi, xếp hạng năm nay vẫn sẽ vô cùng thê thảm, Tư Đồ Hương biết rõ trận này không thể thua, nhưng mà đối chiến với trường quân đội Trung Ương, cho dù có Hàn Sâm, cô vẫn không có lòng tin chắc chắn.
Dù sao cuộc thi bắn cung là dùng đoàn thể thi đấu để làm chủ, cá nhân thi đấu chẳng qua chỉ mang tính chất biểu diễn, nếu như đoàn thể thi đấu không lấy được thành tích tốt, xếp hạng vẫn sẽ rất thấp.
Mà bây giờ trong trường quân đội Hắc Ưng, ngoại trừ Hàn Sâm, người có thể sử dụng cung sự là quá ít, đội viên cũ đã sớm mất đi tự tin, mà học sinh mới còn chưa trưởng thành đến tình trạng có thể đảm đương một phía được.
Cục diện bây giờ ngay cả Tư Đồ Hương cũng cảm thấy rất khó giải quyết:
- Cái tay này của mình, thế nào mà vận may lại kém như vậy, hết lần này tới lần khác lại rút trúng trường quân đội Trung Ương.
Trong lòng Tư Đồ Hương âm thầm oán trách bàn tay của mình kém may mắn, không rút thăm được phân tổ tốt, nhưng với tư cách là huấn luyện viên của đội tuyển, cô lại không thể không miễn cưỡng vực tinh thần dậy, ủng hộ sĩ khí của các đội viên.
Nhưng mà hiệu quả cũng không được tốt lắm, trên cơ bản đội viên cũ đều cho rằng đã nhất định phải thua, cho dù thắng vòng thứ nhất cũng vô dụng, vòng thứ hai vẫn sẽ thua không thể nghi ngờ.
- Thật sự là không may, vậy mà vòng thứ hai đã đụng phải trường quân đội Trung Ương.
Ngay cả lão Thạch cũng không nhịn được cất lời oán thán.
- Gặp trường quân đội Trung Ương là tốt nhất, chỉ có đối thủ mạnh mẽ mới có thể giúp chúng ta tiến bộ nhanh hơn.
Trương Dương lại lộ ra vẻ nhiệt huyết sôi trào, toàn thân cao thấp đều tràn đầy chiến ý hừng hực, một chút cảm giác khiếp sợ cũng không có.
Lữ Mông lại lạnh nhạt nói:
- Tiến bộ nhanh, bị nốc-ao cũng nhanh, bằng vào thực lực bây giờ của đội tuyển chúng ta, cho dù có lão tam cũng không qua được cửa ải trường quân đội Trung Ương kia.
- Thắng thua chỉ là thứ yếu, trong chiến đấu phát triển mới là mấu chốt, hơn nữa chưa từng thử qua, làm sao biết nhất định sẽ thua, lão tam thấy đúng không?
Trương Dương nhìn Hàn Sâm nói.
- Đương nhiên, chúng ta phải thắng.
Hàn Sâm cười một cái nói:
- Mọi người không thấy là chuyện này rất thú vị hay sao?
- Thú vị chỗ nào?
Lão Thạch không hiểu hỏi.
- Trường quân đội Trung Ương là vương giả của cuộc thi, Kinh Cực Vụ được công nhận số 1 trong các trường quân đội, nếu như chúng ta đánh bại anh ta và trường quân đội Trung Ương, đó chính là tự tay mai táng một thời đại, mọi người không thấy như vậy là rất thú vị hay sao?
Hàn Sâm cười tủm tỉm nói.
- Không cảm thấy thú vị một chút nào, tôi cũng không có yêu thích biến thái như vậy, tôi tình nguyện gặp phải đối thủ càng yếu càng tốt.
Lão Thạch cười khổ nói.
- Lão tam, không nên xem thường Kinh Cực Vụ, người kia thật sự là rất đáng sợ.
Lữ Mông lộ ra vẻ nghiêm túc nói.
- Tôi chưa bao giờ xem thường bất kỳ ai, nhưng mà xác thực là tôi cảm thấy chuyện này rất thú vị, tự tay chôn vùi một vương triều, mai táng nó bên trong bụi bặm lịch sử, không có chuyện gì khiến người ta vui vẻ hơn chuyện này.
Hàn Sâm nghiêm túc nói.
- Đúng vậy, lão tam, tôi ủng hộ cậu.
Ngọn lửa trong mắt Trương Dương cháy lên hừng hực, hận không thể lập tức ra sân chiến sảng khoái với người của trường quân đội Trung Ương.
- Dù sao mấy người đều là thứ biến thái, nhưng ai bảo chúng ta là bạn cùng phòng chứ, mọi người đã quyết định muốn lên, tôi đương nhiên cũng không thể lui về phía sau được, nhưng chỉ sợ huấn luyện viên Tư Đồ không cho chúng ta cơ hội lên sân khấu.
lão Thạch lo lắng nói.
Lữ Mông nhếch miệng:
- Yên tâm đi, nhất định sẽ có cơ hội, huấn luyện viên Tư Đồ là người thông minh, cô ấy sẽ không dùng những đội viên cũ đã mất đi lòng cầu thắng kia, chúng ta có cơ hội ra sân rất lớn.
...
Hàn Sâm đang đi tới căn tin, máy truyền tin lại vang lên, là dãy số của Đường Chân Lưu, sau khi tiếp nhận, hình ảnh xuất hiện ở trong máy truyền tin là hai người Lâm Phong cùng Đường Chân Lưu.
- Cậu nhất định phải tham gia cuộc thi bắn cung với trường quân đội Trung Ương à?
Đường Chân Lưu vội vã hỏi.
- Tôi là người của khoa bắn cung mà, lại là thành viên của đội tuyển, tất nhiên phải tham gia rồi, có vấn đề gì không?
Hàn Sâm nghi hoặc nhìn Đường Chân Lưu, không biết tại sao anh ta phải quan tâm tới chuyện này.
Đường Chân Lưu không nói gì, chỉ là nhìn Lâm Phong ở bên cạnh, biểu lộ trên mặt rất cổ quái.
- Có nắm chắc không?
Lâm Phong mở miệng hỏi, vẻ mặt hơi có chút ngưng trọng.
- Không có.
Hàn Sâm trả lời rất thẳng thắn, xác thực là Kinh Cực Vụ quá mạnh mẽ, trước khi chính thức giao thủ, hắn cũng không biết mình có cơ hội thắng hay không.
- Tôi sẽ đi xem thi đấu.
Lâm Phong bình tĩnh nói.
Hàn Sâm rất kỳ quái nhìn Lâm Phong, không biết lời này của anh ta rốt cuộc là có ý gì.
Đường Chân Lưu lại không nhịn được nháy mắt ra hiệu nói:
- Lão Hàn, trước kia Kinh Cực Vụ học cùng học viện quý tộc với chúng tôi, tên kia chính là một tên biến thái không kém gì lão Lâm, các phương diện đều có thể liều một trận với lão Lâm, nhưng đáng tiếc về sau cậu ta chuyển tới trường quân đội Trung Ương, không có cơ hội phân ra thắng bại với lão Lâm, một trận chiến này của cậu sẽ rất gian nan đó, bây giờ có chút khẩn trương nào hay không?
Hàn Sâm nhún vai nói:
- Tôi không nghĩ tới thất bại, cho nên cũng không khẩn trương gì cả.
- Lời này nếu như Kinh Cực Vụ nghe được, cậu ta nhất định sẽ rất cao hứng, có muốn tôi giúp cậu một tay chuyển cáo cho anh ta hay không?
Đường Chân Lưu cười thầm.
- Tùy tiện.
Hàn Sâm không quan tâm nói.
- Không nên khinh thường, Kinh Cực Vụ là người mà tôi thấy có thiên phú nhất cũng chăm chỉ nhất.
Lúc này Lâm Phong đột nhiên nói một câu.
Hàn Sâm kinh ngạc nhìn Lâm Phong một chút, nghiêm túc gật đầu nói:
- Tôi biết rồi.
Người có thể để cho Lâm Phong nói ra những lời này, sự đáng sợ của người kia có thể biết.
- Được, đến lúc đó chúng tôi đi tới hiện trường xem các cậu trận đấu.
Đường Chân Lưu nói xong cũng vội vàng tắt máy truyền tin, sau đó hắn lại bấm dãy số của Kinh Cực Vụ.
- Số 1 trường quân đội, hình như là một cái danh hiệu rất tốt, so với Tệ thần còn êm tai hơn nhiều.
Hàn Sâm sờ cằm, rất là thoả mãn đối với cái danh hiệu này.
Chỉ là nếu như hắn muốn lấy được cái danh xưng này, trước hết phải giải quyết xong người được gọi là quái vật kia.
Đi vào căn tin, Kỷ Yên Nhiên đã giúp hắn chiếm một vị trí tốt rồi, vất vả lắm hôm nay cái đuôi nhỏ Khúc Lệ Lệ kia không ở đây, Hàn Sâm cảm thấy cơ hội tốt của mình đã tới, mặt mày hớn hở ngồi xuống cạnh Kỷ Yên Nhiên, thò tay đặt lên trên eo thon.
- Nghe nói đội tuyển đội bắn cung của các anh trong vòng thứ hai gặp phải Kinh Cực Vụ?
Kỷ Yên Nhiên lại đột nhiên nhìn Hàn Sâm hỏi.
- Đúng vậy, làm sao thế?
Hàn Sâm nao nao, sao mà Kỷ Yên Nhiên cũng quan tâm tới cuộc thi đấu bắn cung rồi.
- Thắng Kinh Cực Vụ, biển Aegean bốn ngày ba đêm phòng cho tổng thống xa hoa cho cặp đôi, em mời anh đi.
Kỷ Yên Nhiên nháy mắt nói.
Hàn Sâm lập tức cảm thấy một cỗ tín niệm tất thắng từ bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, một đôi mắt giống như ngọn đèn tỏa sáng, trong miệng hung hăng nhớ kỹ mấy chữ này:
- Bốn ngày ba đêm… phòng cho tổng thống… cho cặp đôi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận