Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1944. Kịch chiến

Vòi rồng lại tiếp tục xoáy tung sa mạc mịt mù, tựa như trải thảm mà †ìm chỗ Hàn Sâm ẩn nấp.
Khi vòi rồng cuốn đến chỗ một cồn cát thì thấy cồn cát kia chợt nổ tung lên. Một bóng người vọt ra từ bên trong, nhanh chóng chạy về phía Tây.
“A di đà phật!” Thân thể Phật tử Thất Linh chợt lóe lên. Đồng thời, tay áo trắng phất lên, vòi rồng lập tức bị hắn thu vào trong tay áo rồi hóa thành một con rồng màu vàng đất cuốn về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm chạy như điên về phía trước. Con rồng màu vàng đất đuổi theo sau hắn tâm trăm mét, thoạt nhìn như một vòng xoáy khủng khiếp chực chờ hút hắn vào trong đó.
Máu trong cơ thể Hàn Sâm sôi trào, thần quang trên áo giáp Chú Ngữ run rẩy, hóa thành quái điểu xông thẳng lên trời tránh xa khỏi sức mạnh kinh khủng của vòi rồng.
Thân hình của Phật tử Thất Linh phá long quyển kia mà ra, bổ một chưởng về phía Hàn Sâm. Chưởng ấn hóa thành một con sư tử màu vàng gào thét lao về phía hắn.
Thân mình Hàn Sâm tựa như phượng hoàng du ngoạn phía chân trời, mượn lực ngay trên không trung một cách khó tin, tăng nhanh tốc độ. Thân hình vạch ra đường vòng cung tuyệt mĩ, miễn cưỡng tránh khỏi đòn tấn công của sư tử màu vàng kia.
Thế tay của Phật tử Thất Linh liên tục thay đổi, từng luồng kim quang phá thể mà ra, hóa thành đủ loại Phật Linh nhào tới cắn xé Hàn Sâm.
Linh như rồng, sư tử, dê, voi, ngựa, sâu bọ, cá mà Phật Quang của Phật tử Thất Linh biến thành biến hóa đa đoan. Uy thế của rồng, sức mạnh của sư tử, cứng cáp của dê, sức lực của voi, tốc độ của ngựa, quỷ dị của sâu bọ và sự linh hoạt của cá. Bảy linh vật có bảy loại hình thức sức mạnh bất đồng, phối hợp chung với nhau biến hóa vô cùng ảo diệu.
Hàn Sâm mượn tốc độ của Giày Tuyệt Nha Thố cùng với thân pháp mới có thể miễn cưỡng đọ sức được với Phật tử Thất Linh, nhưng một đòn tấn công của Phật tử Thất Linh hắn không dám đỡ.
Lực lượng của cấp Hầu Tước quá mạnh mẽ. Nếu đánh chính diện chỉ sợ tám chín phần mười sẽ phải bỏ mạng ở đây
“Phật tử Thất Linh, ta với ngươi không oán không thù. Vì sao ngươi lại muốn đẩy ta vào chỗ chết như thế?” Hàn Sâm vừa né tránh thế tấn công khủng khiếp của Thất Linh Bảo Ấn vừa lớn giọng quát lên.
Hắn muốn biết tại sao Phật tử Thất Linh lại muốn giết hắn. Cho dù hôm nay hắn có thể thoát thân nhưng không biết được nguyên nhân thật sự là gì, chỉ sợ rằng sau này sẽ rước thêm phiền toái.
Chỉ khi nào biết rõ có chuyện gì xảy ra thì mới có thể giải quyết hoàn toàn phiền toái đó.
Nhưng Phật tử Thất Linh không trả lời hắn. Mười ngón tay không ngừng kết Linh Ấn, tung ra từng Linh Ấn Phật quang khủng khiếp, nhất định phải đẩy Hàn Sâm vào chỗ chết.
Hàn Sâm thấy Phật tử Thất Linh không trả lời, vừa chật vật tránh né công kích từ Linh Ấn của Phật tử Thất Linh vừa nói: “Ta biết rồi, nhất định là ngươi thích Phật nữ Bất Ngữ. Nhưng Phật nữ Bất Ngữ lại chung tình với ta, cực kỳ ái mộ ta, chỉ hận không thể lấy thân báo đáp. Cho nên ngươi mới vì yêu sinh hận nên mà muốn giết ta có phải không?”
Hàn Sâm ngoài miệng thì nói như thế nhưng cũng không cho rằng đây là nguyên nhân chính. Chẳng qua là hắn muốn khích Phật tử Thất Linh nói chuyện mà thôi.
Mặc dù Hải Nhi cứ bảo rằng Phật tử Thất Linh muốn giết hắn là bởi vì Phật nữ Bất Ngữ nhưng Hàn Sâm lại không cho là thế. Vì Phật nữ Bất Ngữ chỉ là bị Thuật Minh Dục phản phệ lại chứ cũng không thật sự có gì với hắn. Cho dù Phật tộc có bá đạo ngang ngược đến đâu thì cũng
không thể nào vì chút chuyện cỏn con này mà giết chết đệ tử của một người đã chạm đến cảnh giới Thần Hóa.
Phật tử Thất Linh cố chấp muốn giết hắn như vậy chắc chắn là có lý do gì đó càng quan trọng hơn.
Phật tử Thất Linh nghe Hàn Sâm nói như thế, trong mắt lóe lên tia lửa giận: “Câm miệng, ngươi là cái thá gì chứ. Bất Ngữ há lại để cho ngươi có thể ô nhục được à.”
Dứt lời, Phật quang trên người Phật tử Thất Linh tỏa ra, hóa thành một pho tượng Phật Đà Nghìn Tay khổng lồ sau lưng hắn, từng chưởng ấn đánh tới tấp về phía hắn. Mỗi một chưởng ấn đều ẩn chứa Thất Linh Bảo Ấn.
Hàn Sâm chỉ thấy khắp trời là đám bảo linh rồng, sư tử, sâu bọ, cá gầm gào ùn ùn kéo tới thì âm thầm kêu khổ. Tên Phật tử Thất Linh này đáng sợ thật đấy, đến cơ hội tránh né cũng không cho hắn.
Thần quang ngưng tụ trong mắt, Hàn Sâm bổ một chưởng về vào đỉnh đầu con tuấn mã Phật Linh xông đến đầu tiên. Trong giây lát hắn chỉ càm thấy cỗ lực lượng không thể địch nổi dọc theo bàn tay truyền vào trong thân thể hắn, nhất thời đánh bay hắn ra ngoài.
Đại Âm Dương Từ Lực Pháo điên cuồng vận chuyển, mượn lực va chạm từ tuấn mã, Hàn Sâm bay xa ra cả mấy ngàn mét như diều đứt dây, nhân đó trốn đi.
Hàn Sâm vừa chạy vừa thổ huyết. Cỗ lực lượng kia quá mạnh mẽ, hắn mượn được phần lớn lực lượng, cũng đã đánh tan một phần lực lượng. Nhưng lực lượng còn lại vẫn làm tổn thương đến nội phủ của hắn. Nếu không phải hắn còn đang mặc áo giáp hộ thân cấp Hầu Tước thì chỉ sợ đã phải bỏ mạng ở đây rồi.
Hiển nhiên Phật tử Thất Linh khó mà chịu đựng được khi sử dụng lực lượng Phật Đà Nghìn Tay lâu như thế. Phật quang trên người thu lại, tiếp tục đuổi theo Hàn Sâm.
“Thất Linh ơi là Thất Linh, tình cảm nam nữ là chuyện bình thường nhất giữa trời đất này. Không phải ngươi cứ dùng sức mạnh thì có thể làm thay đổi lòng người. Bất Ngữ thích người đẹp trai lại tài giỏi như ta, hận không thể đêm ngày triền miên cùng với ta. Cho dù ngươi có giết ta cũng vô ích thôi, mỗi phút mỗi giây chúng ta ở bên nhau vĩnh viễn in sâu trong lòng Bất Ngữ. Cả cuộc đời này nàng ấy sẽ không bao giờ quên sự tốt đẹp của ta…” Hàn Sâm vừa trốn vừa nói.
Bàn về thực lực thì Hàn Sâm tuyệt đối không phải là đối thủ của Phật tử Thất Linh.
Nếu hắn có thể chọc giận Phật tử Thất Linh, khiến hắn không giữ được tỉnh táo thì có lẽ có thể tìm được đường sống.
Sắc mặt Phật tử Thất Linh tái xanh, quát: “Câm mồm, không cho phép ngươi làm vấy bẩn Bất Ngữ.”
Hàn Sâm nhận ra quả thực Phật tử Thất Linh cực kỳ để ý đến Phật Nữ Bất Ngữ, trong lòng vui mừng, để có thể sống sót cũng không thèm chú ý nhiều nữa, lớn giọng kêu lên: “Phật Nữ Bất Ngữ với ta như keo như sơn, yêu nhau không rời. Nàng từng nhắc tới ngươi trước mặt ta. Nàng nói ngươi cái gì cũng tốt nhưng mà chất phác quá, chẳng có gì thú vị cả. Nói ngươi không hiểu tâm lý phụ nữ, đến đầu ngón tay nàng mà ngươi cũng không dám chạm vào, chẳng ra dáng đàn ông đàn ang gì cả.”
Phật tử Thất Linh không nói lời nào nhưng hai tay không ngừng đánh ra Thất Linh Bảo Ấn. Chỉ là vừa nãy Hàn Sâm mượn lực nên đã kéo ra khoảng cách khá xa với hắn, hiện tại vẫn chưa hoàn toàn tiếp cận. Tấn công từ xa nên công kích của hắn bị Hàn Sâm né hết sạch, không còn uy hiếp lớn như trước nữa.
Dù biết tấn công như vậy là vô dụng nhưng Phật tử Thất Linh vẫn không dừng công kích. Tất cả lực lượng đều dùng để kéo gần khoảng cách giữa hai người họ, càng lúc càng gần hơn.
“Đúng là kẻ khó đối phó mà” Khí huyết sôi trào trong lồng ngực Hàn Sâm, máu không ngừng rỉ ra bên khóe miệng, cũng may hắn có năng lực Dị Huyết nên không sợ mất máu quá nhiều nhưng vết thương trong người cũng khó mà khôi phục.
“Thất Linh ơi là Thất Linh, ta không có ý răn dạy gì ngươi đâu nhưng làm đàn ông phải chủ động vào. Ngươi nhìn ta đây này, chỉ hơi chủ động chút xíu thôi mà Phật nữ Bất Ngữ đã chủ động nhảy vào lòng ta, mặc ta yêu thương đủ kiểu, từ trên xuống dưới không biết đã bị ta vuốt ve không biết bao nhiêu lần. Nhưng ngươi đến cả ngón tay nàng cũng không dám động vào. Chao ôi sao mà đáng thương quá!” Đầu óc Hàn Sâm vận động cực nhanh, vừa nghĩ cách thoát chết vừa tiếp tục kích thích Phật tử Thất Linh.
“Câm mồm!” Phật tử Thất Linh dường như đã giận dữ tới cùng cực, Phật quang quanh mình lại tỏa ra, hóa thành Phật Đà Nghìn Tay một lần nữa.
Nhưng mà lần này Phật Đà Nghìn Tay lại không đánh ra Thất Linh Bảo Ấn về phía hắn nữa mà tay cầm mõ, gõ thật mạnh xuống. Trong giây lát như thể sấm sét giữa trời quang, một tiếng sấm rền vang lên trong lòng Hàn sâm
“Phụt!” Hàn Sâm như thể bị sét đánh, máu tươi không ngừng phun ra từ trong miệng. Thân thể hắn khựng lại, như thể sắp ngã xuống.
Hết chương 1944.
Bạn cần đăng nhập để bình luận