Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 943: Bỏ Thành

- Cậu còn đi loạn ở bên ngoài làm gì? Còn không nhanh trở về!
Hàn Sâm vừa mới đến gần thành nhỏ, trên cửa thành đã có người hô to với hắn.
Hàn Sâm không hiểu rõ tình huống như thế nào, sau khi vào thành, hắn phát hiện tất cả mọi người đều buồn rười rượi, giống như là xảy ra chuyện gì bất hạnh vậy.
Đây là một tòa thành nhỏ, Tí Hộ Sở cấp kỵ sĩ, cũng không có nhiều nhân loại, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi, ba mươi người, ở không gian thứ ba Tí Hộ Sở, một thành nhỏ như vậy, có thể tụ tập được hai mươi, ba mươi người đã xem như rất giỏi rồi.
- Đại ca, ở đây xảy ra chuyện gì thế?
Hàn Sâm giữ lấy một người đàn ông trung niên hỏi.
- Trước kia tại sao chưa gặp cậu ở đây, cậu là người mới tới?
Người đàn ông trung niên kia hỏi Hàn Sâm.
- Vừa mới tới.
Hàn Sâm đáp.
- Vậy vận khí của cậu thật đúng là…, vốn có thể ngẫu nhiên truyền tống tới Tí Hộ Sở nhân loại là chuyện tốt, nhưng Tí Hộ Sở này của chúng ta chỉ sợ là không giữ được.
Người đàn ông trung niên thở dài nói.
- Sao lại không giữ được?
Hàn Sâm vội vàng hỏi.
Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ nói:
- Vốn dĩ ở gần bên này chỉ có một tòa Tí Hộ Sở của Dị Linh như vậy, hơn hai mươi năm trước chúng ta đã đánh hạ, theo thời gian mới có những người này. Nhưng vài ngày trước, bên trong dãy núi ở phương bắc có một con dị sinh vật xuyên qua sơn mạch đến nơi này, phát hiện Tí Hộ Sở này của chúng ta, mà con dị sinh vật kia lại thuộc về một tòa Tí Hộ Sở của Dị Linh quý tộc bên trong dãy núi, hiện tại chủ nhân của toà Tí Hộ Sở quý tộc Dị Linh kia đã quyết định muốn đánh chúng ta, mấy ngày nữa sẽ đến đây.
- Những chuyện này sao mọi người lại biết được?
Hàn Sâm kinh ngạc hỏi.
Dựa theo đạo lý mà nói, bọn họ không thể biết này tòa Tí Hộ Sở quý tộc tồn tại mới đúng.
- Bên trong Tí Hộ Sở Dị Linh kia có đồng bào nhân loại của chúng ta, là y liều chết báo cho chúng ta biết, để chúng ta sớm nghĩ biện pháp ứng đối. Nhưng chúng ta chỉ có chút nhân thủ như vậy thôi, nào có đối sách gì, hiện tại mọi người đang thương nghị, là bỏ thành đi xa, hay huyết chiến đến cùng với Dị Linh kia.
Người đàn ông trung niên nói ra.
Rốt cuộc Hàn Sâm đã hiểu rõ xảy ra chuyện gì, ở đây chỉ có hai mươi, ba mươi người, hơn nữa cũng không có nhân loại rất mạnh, muốn chống lại một tòa Tí Hộ Sở quý tộc hiển nhiên là chuyện không quá thực tế.
Khi hắn đang suy tư, đột nhiên nghe được trên quảng trường của thành nhỏ vang lên tiếng chuông.
- Đi thôi, Hoàng lão đang triệu tập mọi người đi qua.
Người đàn ông trung niên nói xong đã đi tới quảng trường.
Người bên trong thành cũng nhanh chóng đi đến quảng trường, Hàn Sâm cũng cùng đi theo tới quảng trường.
Nếu như là lúc bình thường, một người mới đến, nhất định sẽ có không ít người hỏi thăm hắn, nhưng hiện tại lại không có người nào có tâm tình này, trên mặt người nào cũng đầy vẻ sầu lo, nhìn rất trầm trọng.
Gõ chuông là một ông lão râu tóc bạc trắng, có lẽ đây chính là Hoàng lão trong miệng người đàn ông trung niên.
Hoàng lão thấy mọi người đều tới, ánh mắt nhìn quanh một lần, phát hiện Hàn Sâm rất lạ, nhưng cũng không nói thêm gì, hiện tại không phải lúc chiêu đãi nhân vật mới.
- Hai ngày này mọi người có lẽ đều đã suy nghĩ xong, cũng không có quá nhiều thời gian, hiện tại chúng ta bỏ phiếu quyết định, rốt cuộc là đi hay là đánh.
Hoàng lão nhìn mọi người rồi nói:
- Đồng ý đi thì giơ tay.
Hai, ba mươi người quay sang nhìn lẫn nhau, cuối cùng phần lớn người đều giơ tay lên.
- Đi cũng tốt, vậy cứ quyết định như vậy đi, mọi người trở lại dọn dẹp một chút đồ đạc, ngày mai chúng ta sẽ rời đi.
Hoàng lão khổ sở nói.
Hoàng lão vừa nói xong rồi, thế nhưng không có ai rời đi, mọi người đều biết rời đi là lựa chọn tốt nhất, nếu tử thủ thì chỉ có một con đường chết.
Thế nhưng rời khỏi Tí Hộ Sở này, bọn họ căn bản không biết nên đi phương nào, cũng không biết tương lai đang chờ đợi họ là gì.
Mấy người người tuổi tương đối lớn, đã ở chỗ này hơn mười năm hai mươi mấy năm, có không ít người đều là chủ lực lúc trước cùng đánh hạ Tí Hộ Sở này, hiện tại bảo bọn họ bỏ thành rời đi, trong lòng dĩ nhiên có sự khó chịu và bàng hoàng.
- Đều trở về đi.
Trên mặt của Hoàng lão cũng đầy vẻ bất đắc dĩ, nếu có thể không đi thì cũng không có ai muốn đi, ở chỗ này hai mươi ba mươi năm, chỗ này có thể tính là ngôi nhà thứ hai của bọn họ, nhưng không đi thì phải chết, sự thật sao mà tàn khốc, không có bất kỳ chỗ trống nào.
Trừ phi bọn họ chịu thần phục Dị Linh, trở thành nô bộc của Dị Linh, nhưng lại phải xem Dị Linh kia có muốn bọn họ hay không, nếu Dị Linh kia chướng mắt bọn họ, cho dù bọn họ nguyện ý thần phục, cuối cùng vẫn chỉ có một con đường chết.
So với việc giao vận mệnh của mình vào tay dị tộc, bọn họ tình nguyện chọn rời khỏi nơi này, tối thiểu vận mệnh vẫn ở trong tay mình, cũng không cần làm nô bộ của dị tộc.
Thế nhưng trong nội tâm hiểu rõ là một chuyện, bỏ nhà bỏ cửa rời đi, trong lòng khó chịu và bất an lại là một chuyện khác.
Hàn Sâm vẫn luôn quan sát những người này, những người này mặc dù không thể nói là mạnh bao nhiêu, nhưng cũng có mấy người rất khá, tuy chỉ có hai mươi, ba mươi người, nhưng thực lực cũng coi như không tệ.
- Các vị ở đây có thể không nghe tôi nói mấy câu?
Hàn Sâm nghĩ một chút rồi đi lên nói.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Hàn Sâm, khi nãy Hoàng lão đã chú ý tới người mới này, nghe vậy gật đầu nói:
- Có cái gì muốn nói thì cứ nói đi, ở chỗ này chúng ta là người một nhà, không cần kiêng kị gì.
- Tôi cảm thấy chúng ta nên chiến.
Hàn Sâm đảo qua mọi người, ánh mắt sáng ngời nói.
Hoàng lão cười khổ một tiếng:
- Người trẻ tuổi, tâm tình của cậu, chúng tôi có thể lý giải, nhưng Tí Hộ Sở Dị Linh kia là một Dị Linh quý tộc, thủ hạ chính là sinh vật biến dị và Dị Linh quý tộc, cộng lại cũng không dưới mười lăm người, cho dù y chỉ đem một nửa tới, chúng ta cũng không thể địch nổi, nếu là tử chiến, sợ là chúng ta không có ai có thể sống sót.
- Cậu cho rằng có thể chiến thì chúng tôi còn nguyện ý đi sao?
Có người đau khổ nói.
Hàn Sâm đang chuẩn bị nói cái gì, một thanh niên đứng ở bên cạnh Hoàng lão, vừa rồi phụ trách phát giấy và bút cho mọi người lại đột nhiên chỉ vào Hàn Sâm kinh ngạc kêu lên:
- Cậu là Hàn Sâm?
- Tôi là Hàn Sâm.
Hàn Sâm khẽ gật đầu.
- Tiểu Dư, cậu biết người trẻ tuổi này à?
Hoàng lão nhìn thanh niên kia rồi hỏi.
- Hàn Sâm, hắn là Hàn Sâm đó, con rể của Kỷ nguyên thủ, là người đánh bại Tu La hoàng tộc.
Tiểu Dư có chút hưng phấn nói.
Tiểu Dư vừa nói như thế, có người tuổi không quá lớn đã nhận ra Hàn Sâm, người hơi nhiều tuổi, vốn cũng không chú ý nhiều, nhưng cũng đã từng nghe qua tên Hàn Sâm, đều có chút kinh ngạc nhìn hắn.
- Nếu như các vị muốn chiến, tôi nguyện ý giúp các vị giúp một tay, thủ lấy tòa Tí Hộ Sở này, đợi đánh thắng một trận, chúng ta lại phản công trở về, đánh xuống một ít tòa Tí Hộ Sở quý tộc.
Hàn Sâm nói.
- Tiểu Hàn, chúng tôi cũng rất muốn làm như vậy, nhưng thực lực không bằng thì sao có thể đánh một trận? Đừng nói là đánh xuống tòa Tí Hộ Sở quý tộc kia, lấy thực lực của chúng ta, ngay cả tòa Tí Hộ Sở này cũng không giữ được.
Hoàng lão lắc đầu nói với Hàn Sâm.
- Không biết tăng thêm nó, các vị còn thấy thực lực của chúng ta không đủ để giữ vững Tí Hộ Sở này hay không?
Hàn Sâm triệu hoán Long Huyết Xà ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận