Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2192. Trước cửa Lãnh Cung

Dạ Hà Vương rất nhanh đã nhìn rõ bóng dáng kia, không khỏi nhíu mày: “Hàn Sâm còn đến đây làm gì?”
Hàn Sâm dọc theo đường núi đi đến, rất nhanh đã đến gần Lãnh Cung, liếc nhìn thời gian một chút, cách không giờ vẫn còn năm phút, thời gian cũng coi như là vừa vặn.
“Hàn Sâm, ngươi đến đây làm gì? Ngươi đã không phải là thủ vệ Lãnh Cung nữa, không biết nơi này là cấm địa sao?” Dạ Hà Vương nhìn chằm chằm Hàn Sâm lạnh giọng quát lên.
Hàn Sâm khẽ mỉm cười: “Dạ Hà Vương đại nhân, lẽ nào ngươi đã già đến lú lẫn rồi sao? Ngươi đã quên là ta có quyền hạn tự do ra vào toàn bộ tinh cầu Đao Phong rồi à, đây còn là ngươi tự mình phê duyệt đấy.” Sắc mặt Dạ Hà Vương chợt âm trầm nhưng chỉ chốc lát sau đã bật cười, khinh thường nói: “Hoá ra quyền hạn ra vào tinh cầu Đao Phong của ngươi là vì điều này à. Cũng không sao cả, nếu như ngươi đã thích nhìn bản vương hấp thu ánh trăng như vậy thì cứ ở đó nhìn đi. Nhưng không có lệnh bài thủ vệ, ngươi bị đóng băng chết thì đừng trách bản vương không cứu ngươi.”
Ở trong mắt Dạ Hà Vương, nếu Hàn Sâm không lui đi vậy thì chính là †ìm chết. Đừng nói một Hầu Tước như hắn, cho dù là Dạ Hà Vương, không có lệnh bài thủ vệ trong tay, hắn cũng không dám ở lại nơi này.
Tuy chỉ cần không cách cóc Thần Hoá quá gần, lấy sức mạnh của hắn có thể miễn cưỡng chống lại lực đóng băng mà cóc Thần Hoá tràn ra nhưng như vậy thì lợi ích đạt được cực kỳ có hạn. Hơn nữa không có lệnh bài thì không thể có được sự cho phép của cóc Thần Hoá, miễn cưỡng ở lại đây mà chọc giận cóc Thần Hoá, đến lúc đó còn có thể mất mạng.
Hàn Sâm đến đây cùng lắm cũng chỉ là đi loanh quanh một lát, khi cóc Thần Hoá ra ngoài chắc chắn không dám ở lại đây.
Trong lòng Dạ Hà Vương nghĩ như vậy nhưng lại thấy Hàn Sâm bước tới, trực tiếp đến trước cửa nhà đá, đứng ở một bên cửa khác.
Hàn Sâm nhìn Dạ Hà Vương ở đối diện mỉm cười nói: “Dạ Hà Vương đại nhân, ngươi nói xem con người ngươi sao lại kỳ lạ vậy chứ, từ bỏ Quân Vương tốt đẹp không làm, lại cứ thích chạy đến đây giữ cửa.”
Dạ Hà Vương cười lạnh một tiếng: “Chỉ sợ có người muốn giữ cửa cũng không có cơ hội.”
Ngẩng đầu lên nhìn trời, Dạ Hà Vương tiếp tục nói: “Đừng nói bản vương không cảnh cáo ngươi, cách thời gian cóc Bích Tinh ra ngoài chỉ còn lại không đến một phút. Hiện tại ngươi còn không đi, đợi lát nữa nó ra ngoài rồi thì có muốn đi cũng không kịp nữa đâu. Đến lúc đó cho dù bản vương muốn cứu ngươi cũng là lực bất tòng tâm.”
“Đa tạ ý tốt của Dạ Hà Vương đại nhân, lúc nên đi ta tự nhiên sẽ đi.” Hàn Sâm thản nhiên nói.
Dạ Hà Vương hừ lạnh một tiếng không nói tiếp nữa. Hắn đã nhận định Hàn Sâm chỉ là cố ý đến quấy rối mà thôi, không có lệnh bài thủ vệ hắn không thể ở lại đây được, đợi lát nữa tự nhiên sẽ rời đi.
Nhưng cùng với thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy cóc Bích Tinh đã sắp ra ngoài mà Hàn Sâm vẫn không định đi về.
“Bản thân ngươi tự tìm chết thì chết là đáng đời. Ngươi cho rằng bản vương sẽ cứu ngươi thì ngươi sai hoàn toàn rồi. Khi Đao Phong còn sống, bản vương không thể để ngươi chết không rõ ràng ở bên cạnh bản vương nhưng mà hiện tại…” Dạ Hà Vương thầm cười nhạt trong lòng.
Rầm rầm!
Cánh cửa nhà đá mở ra, nhất thời một cỗ hàn khí từ bên trong vọt ra giống như thuỷ triều, không khí xung quanh đều như bị hàn khí đóng băng, đầm nước cũng nhanh chóng đông cứng lại.
Cùng với một con cóc toàn thân xanh biếc óng ánh từ trong động đá bò ra, thác nước và cả dòng sông lớn đều bị nhanh chóng đóng băng.
“Không hổ là cóc Bích Tinh cấp Thần Hoá, chỉ là lực lượng tràn ra bên ngoài đã mạnh mẽ như vậy, lực đóng băng cỡ này thật sự đáng sợ.” Trong lòng Dạ Hà Vương thầm tán thán.
Liếc mắt nhìn Hàn Sâm ở một bên khác, hắn không cho rằng Hàn Sâm có thể ngăn cản được hàn khí như vậy, sợ rằng đã bị đông thành tảng băng từ lâu rồi.
Nhưng mà liếc mắt nhìn qua lại thấy Hàn Sâm vẫn đứng ở đó như không có chuyện gì, thân thể óng ánh như ngọc, sắc mặt lại rất bình thường, không hề có dấu hiệu bị đóng băng.
Dạ Hà Vương không khỏi ngạc nhiên: “Gì thế này? Tuy những hàn khí này chỉ là một chút lực đóng băng mà cóc Bích Tinh vô tình tràn ra nhưng đừng nói một Hầu Tước, cho dù là một Công Tước cũng không thể chống lại được. Nếu không có lệnh bài thủ vệ, ở khoảng cách gần như vậy đều cần phải cực kỳ cẩn thận ứng phó, sao Hàn Sâm lại có thể không bị đóng băng chứ?”
Khi Dạ Hà Vương còn đang suy nghĩ, lại thấy cóc Thần Hoá đã bò ra bên ngoài, mắt xanh liếc nhìn Dạ Hà Vương trước, sau khi nhìn thấy lệnh bài giữ cửa mà Dạ Hà Vương cầm trong tay thì không để ý đến hắn nữa, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Hàn Sâm ở một bên khác.
Dạ Hà Vương thầm cười nhạt: “Tuy không biết ngươi đã sử dụng thủ đoạn gì mà không bị đóng băng nhưng lệnh bài thủ vệ là ước định của tộc ta với cóc Bích Tinh. Không có lệnh bài cóc Bích Tinh sao có thể tha cho ngươi được, e rằng sẽ nuốt chửng ngươi ngay lập tức thôi. Uổng công ngươi tự cho mình là thông minh, hóa ra cũng chỉ là đến chịu chết mà thôi.”
Cóc Bích Tinh liếc nhìn Hàn Sâm đứng ở một bên khác của cửa đá, vậy mà cũng không có phản ứng gì, quay đầu bò thẳng về phía đầm nước.
Dạ Hà Vương cảm thấy rất ngờ vực: “Cóc Bích Tinh lâu rồi không sát sinh nên không còn hứng thú với huyết thực nữa à?”
Sau khi cóc Bích Tinh bò qua, hai mươi ba mươi con cóc Bích Tinh con cũng đi theo phía sau, mỗi con đều to cỡ quả bóng, toàn thân tựa như bích tinh, trông cực kỳ xinh xắn.
Sau khi một đám cóc Bích Tinh con bò ra ngoài, nhìn thấy Hàn Sâm ở bên cạnh cửa, nhất thời có khá nhiều con đều xông về phía Hàn Sâm, Dạ Hà Vương nhìn thấy mà cả mừng.
“Tốt lắm, tốt lắm. Tuy những con cóc Bích Tinh kia vẫn chưa trưởng thành nhưng bọn nó công kích Hàn Sâm, nếu Hàn Sâm dám phảng kháng thì sẽ bị cóc Bích Tinh cấp Thần Hoá trực tiếp loại bỏ.” Trong lòng Dạ Hà Vương mừng thầm.
Nhưng cảnh tượng ngay sau đó lại khiến Dạ Hà Vương ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.
Chỉ thấy những con cóc Bích Tinh kia xông đến trước mặt Hàn Sâm lại không hề công kích hắn, chỉ bò lên người hắn. Hàn Sâm ngồi xổm xuống dùng tay sờ đầu bọn nó, sau đó còn ôm hai con lên.
“Gì vậy trời?” Dạ Hà Vương cảm thấy đầu óc có hơi quay cuồng, sắc mặt lại càng lạnh lẽo như băng.
Tính tình cóc Bích Tinh cực kì hung tàn, nếu không phải tộc Rebet có ước định với nó, có thể cầm lệnh bài thủ vệ đến đây thì căn bản không có ai dám đến gần nơi nó ở.
Vừa rồi cóc Bích Tinh không nuốt chửng Hàn Sâm đã khiến Dạ Hà Vương hơi bất ngờ. Hiện tại Hàn Sâm lại còn có thể chung sống với đám cóc Bích Tinh con như vậy, khiến hắn còn tưởng mình gặp ảo giác nữa.
Cóc Bích Tinh con không cùng lên, cóc Bích Tinh Thần Hoá bèn dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hàn Sâm.
“Vậy mà dám đụng vào những cóc Bích Tinh con kia, cóc Bích Tinh Thần Hoá chắc sắp phát uy rồi đây?” Trong lòng Dạ Hà Vương thầm nghĩ.
Nhưng cóc Bích Tinh Thần Hoá lại chỉ kêu lên một tiếng, sau đó bèn quay đầu lại tiếp tục bò về phía đầm nước đóng băng.
Hàn Sâm ôm lấy một con cóc Bích Tinh con, cùng đi về phía đầm nước với một đám cóc Bích Tinh con kia, theo phía sau cóc Bích Tinh Thần Hóa cùng xông lên thác nước.
“Sao có thể như vậy được… cóc Thần Hoá lại để một ngoại tộc đi theo bên cạnh nó ư…” Dạ Hà Vương nhìn mà trợn tròn mắt, sắc mặt cũng càng lúc càng âm trầm khó coi.
Hết chương 2192.
Bạn cần đăng nhập để bình luận