Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 751: Cầu Hôn

Đối với Hàn Sâm, cầu hôn cũng không phải là chuyện dễ dàng, giết một con sinh vật siêu cấp thần huyết vẫn có vẻ đơn giản hơn một chút, dù sao thì Hàn Sâm cũng có kinh nghiệm giết sinh vật siêu cấp thần huyết, thế nhưng kinh nghiệm cầu hôn lại là một con số 0 tròn trĩnh.
- Cầu hôn!
Hàn Sâm lên trên Internet tìm từ khóa này, rất nhanh đã xuất hiện hàng trăm tỷ kết quả.
Các loại phương thức chiến thuật và xếp đặt thiết kế để cầu hôn, Hàn Sâm nhìn tới hoa mắt, nhìn cái này cũng không tệ, nhìn cái kia cũng rất tốt, nhưng mà lại không có cách nào làm ra quyết định.
Xem rất lâu, rốt cục Hàn Sâm đã chọn được một phương thức cầu hôn tương đối hài lòng, lại ở trên Internet mua nhẫn cầu hôn, chỉ còn chờ nhẫn gửi tới là có thể thực hiện kế hoạch.
- Bảo bối, buổi tối cùng ăn một bữa cơm có được không? Anh tự mình xuống bếp.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Sâm đi tới phòng làm việc của Kỷ Yên Nhiên, nháy mắt nói.
- Được.
Kỷ Yên Nhiên vừa làm việc vừa đáp, cô không biết mình đã bị An Ny bán đi, cũng chưa ý thức được là có vấn đề gì.
Trước kia Hàn Sâm cũng đã từng hẹn cô ăn cơm, bởi vì là ở trong căn cứ, hai người muốn ở cùng một chỗ, đi tới căn tin tự nhiên là không phù hợp, vì thế hai người cũng thường xuyên ăn tối cùng với nhau ở trong phòng.
- Sớm ra một chút, anh chờ em nhé.
Hàn Sâm đã nhận được câu trả lời thuyết phục của Kỷ Yên Nhiên, liền đi thẳng về ký túc xá của mình, bắt đầu kế hoạch chuẩn bị lời cầu hôn.
Kỳ thật kế hoạch của Hàn Sâm rất đơn giản, chính hắn nướng một cái bánh ngọt nhỏ, bỏ chiếc nhẫn cầu hôn vào bên trong bánh ngọt, chờ lúc Kỷ Yên Nhiên ăn phải chiếc nhẫn liền có thể cầu hôn cô.
Một phương pháp cầu hôn tương đối đơn giản thực dụng, dù sao cũng là ở trong căn cứ, không nên có động tác quá lớn.
Đến buổi tối, Hàn Sâm ở trong phòng bếp chuẩn bị, Kỷ Yên Nhiên cũng đúng hẹn mà đến, giống như bình thường, ngồi ở trên ghế salon vừa đọc sách vừa đợi Hàn Sâm chuẩn bị bữa tối.
- Anh nướng một cái bánh ngọt nhỏ, em nếm thử xem.
Hàn Sâm bưng một cái bánh ngọt đã nướng xong tới, vì tăng cường hiệu quả, Hàn Sâm còn cố ý dùng khuôn đúc để tạo hình.
Trong đó có động vật, có đóa hoa, có hình trái tim, Hàn Sâm bưng bánh ngọt đến trước mặt Kỷ Yên Nhiên, nhẫn được giấu ở trong cái bánh ngọt hình trái tim kia.
Để cho Kỷ Yên Nhiên tiện tay lấy được cái bánh ngọt hình trái tim kia, Hàn Sâm còn tận lực đặt cái bánh ngọt hình trái tim ở bên phía Kỷ Yên Nhiên.
- Thật là đáng yêu, không nghĩ tới anh còn có thể làm được thứ này.
Kỷ Yên Nhiên lại hết sức vui mừng cầm một cái bánh ngọt hình thỏ con lên, nói với Hàn Sâm.
- Anh còn biết nhiều thứ nữa cơ, về sau em sẽ biết.
Hàn Sâm cũng không thèm để ý, hắn biết Kỷ Yên Nhiên thích ăn loại điểm tâm ngọt này, bánh ngọt này cũng không lớn, cô có thể ăn mấy cái, một lần không chọn trúng cũng không có vấn đề gì.
- Thật sự là không tệ, làm vô cùng tốt.
Kỷ Yên Nhiên ăn hết một cái bánh ngọt nhỏ, cuối cùng còn liếm liếm ngón tay của mình, ra vẻ vô cùng yêu thích, sau đó lại đưa ty đi lấy cái bánh ngọt thứ hai.
- Con rùa đen nhỏ này cũng rất đáng yêu nha.
Kỷ Yên Nhiên lần thứ hai cầm lấy bánh ngọt, vẫn không chọn trúng cái hình trái tim kia.
- Ừm.
Hàn Sâm lên tiếng, trong lòng hơi có chút buồn bực.
- Anh còn đứng ở đó làm gì? Còn không mau đi làm bữa tối đi?
Kỷ Yên Nhiên có chút kỳ quái nhìn Hàn Sâm nói.
- Anh đang chờ em đánh giá bánh ngọt của anh mà.
Hàn Sâm tươi cười nói.
- Rất mềm ngọt ngon miệng, em rất thích, về sau có thể làm thêm mấy lần nữa.
Kỷ Yên Nhiên cắn một cái, thưởng thức rồi nói ra.
- Còn gì nữa không?
Hàn Sâm lại hỏi.
- Đã không còn, mau đi làm bữa tối đi, ăn xong em còn phải trở lại làm việc.
Kỷ Yên Nhiên thúc giục nói.
Vì không để cho Kỷ Yên Nhiên nhìn ra sơ hở, cho cô một niềm vui bất ngờ, Hàn Sâm đành phải lộ ra vẻ tức giận trở về phòng bếp, thầm nghĩ trong lòng quả là thất sách:
- Quả nhiên vẫn là chưa đủ kinh nghiệm, tại sao mình lại lấy hết tất cả bánh ngọt ra? Cầm hai cái ra chẳng phải là đã được rồi sao.
Nhưng mà Hàn Sâm hối hận cũng vô ích, trở lại phòng bếp, mở ra khóa gen, mật thiết chú ý đến mỗi một cử động của Kỷ Yên Nhiên, cũng cầu Kỷ Yên Nhiên chọn trúng chiếc bánh ngọt hình trái tim.
Sau khi ăn xong cái bánh ngọt thứ hai, Kỷ Yên Nhiên không phụ kỳ vọng lại cầm lấy một cái bánh ngọt nữa, cô quả thật rất thích món điểm tâm ngọt, hơn nữa loại bánh ngọt này cũng rất nhỏ, người bình thường đều có thể ăn mấy cái mà không có vấn đề gì, huống chi là Kỷ Yên Nhiên vốn yêu thích điểm tâm ngọt.
Nhưng lúc này Kỷ Yên Nhiên lại không chọn lựa, cô vừa đọc sách vừa tiện tay cầm lấy một cái.
- Hình trái tim. . . hình trái tim. . . cầm hình trái tim đi. . . ai. . .
Trong lòng Hàn Sâm âm thầm hò hét, gấp tới trên trán đều là mồ hôi, nhưung lại trơ mắt ra nhìn Kỷ Yên Nhiên cầm lên một cái bánh hình đóa hoa.
Mãi mới chờ đến lúc Kỷ Yên Nhiên ăn xong, lúc lại đi cầm, hai tay Hàn Sâm nắm chặt, hận không thể dùng ý niệm trợ giúp Kỷ Yên Nhiên lựa chọn cái bánh ngọt hình trái tim kia.
Thế nhưng mà cuối cùng Kỷ Yên Nhiên vẫn không có chọn trúng hình trái tim kia, vẫn chỉ là tiện tay cầm một cái.
Bành!
Hàn Sâm một quyền nện ở trên bàn bếp, lòng đều sắp tan nát rồi, âm thầm gấp gáp:
- Quá là không khoa học a, tại sao lại không lấy trúng cơ chứ?
- Anh làm gì ở trong đó thế?
Kỷ Yên Nhiên nghe được động tĩnh bên trong, nghi ngờ hỏi một câu.
- Không có việc gì không có việc gì, em tiếp tục ăn đi.
Sau khi Hàn Sâm che dấu, cảm thấy tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, tổng cộng có tám cái bánh ngọt, cô nàng lại chọn không trúng nữa, chỉ sợ liền sẽ ăn no trước rồi.
Bây giờ Hàn Sâm đang hối hận không thể tự cho mình một cái tát, không có chuyện gì tự nhiên đem cả tám cái ra, không phải là tự tìm phiền toái cho mình hay sao.
- Lần sau nhất định phải rút kinh nghiệm mới được.
Hàn Sâm nghĩ, vẫn đừng có lần sau thì tốt hơn, nếu như có lần sau, đó cũng không phải là chuyện gì tốt.
Hàn Sâm ở trong phòng bếp giống như là kiến bò trên chảo nóng đi tới đi lui, mắt thấy Kỷ Yên Nhiên đã sắp ăn xong, vẫn không nghĩ ra biện pháp gì tốt.
Thẳng đến lúc Kỷ Yên Nhiên đã ăn xong, mắt Hàn Sâm đột nhiên sáng lên, vội vàng đi ra ngoài, từ trong mâm cầm lấy cái bánh ngọt hình trái tim kia đưa tới trước mặt Kỷ Yên Nhiên.
Bây giờ cũng không cần quan tâm nhiều nữa, chỉ có thể trực tiếp đến như vậy rồi.
- Không được, không ăn nổi nữa, đã sắp ăn no rồi, ăn nữa liền không thể ăn cơm tối.
Kỷ Yên Nhiên xoa bụng nói.
Lời của Kỷ Yên Nhiên ở trong tai Hàn Sâm, không khác gì sấm sét giữa trời quang, khiến cho Hàn Sâm sắp sững sờ.
- Ăn một cái nữa thôi.
Hai tay Hàn Sâm nâng cái bánh ngọt hình trái tim kia đến trước mặt Kỷ Yên Nhiên, tội nghiệp nhìn qua cô nói.
Kỷ Yên Nhiên nhìn bộ dạng của Hàn Sâm, cũng không tiện từ chối, liền nhận lấy cái bánh ngọt hình trái tim kia, dần dần qua đưa tới cái miệng nhỏ nhắn.
- Mau ăn. . . mau ăn. . .
Trong lòng Hàn Sâm đã gào rú reo hò, nhìn chòng chọc vào cái miệng nhỏ nhắn của Kỷ Yên Nhiên, chỉ còn chờ cô ta ăn tới chiếc nhẫn liền lập tức quỳ xuống cầu hôn.
Kỷ Yên Nhiên vừa rồi đã ăn nhiều lắm, bây giờ chỉ cắn một miếng nhỏ, chỉ lớn bằng cái móng tay, nhai ở trong miệng, vậy mà không thể cắn tới chỗ chiếc nhẫn.
Trong lòng Hàn Sâm quá gấp rồi, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Kỷ Yên Nhiên nhìn Hàn Sâm ở trước mặt đang nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn của mình, còn có bộ dáng nuốt nước miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, nghĩ lầm Hàn Sâm đã lâu không tiếp xúc thân mật với cô, đã có chút không thể chờ đợi nữa.
Nghĩ đến chính mình trong khoảng thời gian này vẫn luôn bận làm việc, xác thực là oan ức Hàn Sâm, Kỷ Yên Nhiên đột nhiên thò tay nắm lấy cổ của Hàn Sâm, cái miệng nhỏ nhắn chủ động đưa lên.
Hàn Sâm đều đã có chút ngơ ngác, không làm rõ ràng được đây rốt cuộc là tình huống như thế nào, mắt thấy đã lập tức có thể ăn trúng chiếc nhẫn cầu hôn rồi, như thế nào đột nhiên lại biến thành dạng này.
Thế nhưng mà Kỷ Yên Nhiên đã nhiệt tình như lửa quấn tới, bàn tay nhỏ bé càng can đảm trượt vào trong quần hắn, cầm thứ không thể diễn tả kia.
- A. . .. . .
Hàn Sâm đã lâu không thân cận qua nữ sắc, lập tức giật cả mình, muốn đẩy Kỷ Yên Nhiên ra hoàn thành lời cầu hôn của mình, nhưng mà như thế nào cũng không hạ thủ được.
Rất nhanh, hai người đã xoắn lại thành một đoàn, phát ra hòa âm mê người.
Bão tố đột kích, triều tịch vài lần hạ xuống, cho đến lúc tất cả đều gió êm sóng lặng, Hàn Sâm ôm Kỷ Yên Nhiên cùng một chỗ nằm ở trên sa lon, Kỷ Yên Nhiên lười biếng nằm ở trên lồng ngực Hàn Sâm, trên người đổ mồ hôi đầm đìa, như con mèo lười động cũng không muốn động.
Lúc này Hàn Sâm mới cầm lấy cái bánh ngọt hình trái tim mà Kỷ Yên Nhiên cắn một chút kia, từ bên trong lấy ra chiếc nhẫn.
Kỷ Yên Nhiên nhìn thấy Hàn Sâm lấy ra chiếc nhẫn từ bên trong, lập tức mở to hai mắt ra nhìn, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ lại có chút bối rối, không biết nên biểu lộ như thế nào.
Kế hoạch đã hoàn toàn bị đảo lộn, Hàn Sâm chỉ có thể hung ác lên, kéo tay của Kỷ Yên Nhiên, trực tiếp chụp chiếc nhẫn vào, hơn nữa còn lớn tiếng nói:
- Yên Nhiên, gả cho anh đi, anh muốn cùng em huỳnh huỵch cả đời!
Bành! Ai ôi!!!!
Hàn Sâm bị Kỷ Yên Nhiên vừa thẹn vừa xấu hổ một cước trực tiếp đạp rơi khỏi salon, bờ mông đều sắp vỡ ra rồi.
- Anh đi chết đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận