Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3198. Một thanh kiếm

Chỉ thấy trong hư không, một tia sấm sét xẹt qua bầu trời, trời đất như bị xé rách ra thành một lỗ hổng lớn, binh khí ngập trời giống như mưa sa, trút xuống với uy thế hủy thiên diệt địa.
Tần Bạch bị dọa thét chói tai một tiếng, lập tức ôm đầu trốn về phía sau Bách Lý Thiên Nhai bên cạnh.
Bách Lý Thiên Nhai chỉ cười khổ một tiếng, cũng không có ngưng tụ sức mạnh để ngăn cản cơn mưa binh khí như hủy thiên diệt địa kia.
Một giây sau, cơn mưa binh khí rơi trên mặt đất xuyên qua cơ thể bọn họ, nhưng lại không hề làm họ bị thương. Chẳng qua tiếng kêu thảm thiết, tiếng nổ mạnh, tiếng rên rỉ, tiếng khóc đầy trời đan xen tạo thành một bản giao hưởng của địa ngục.
Mấy người Hàn Sâm tận mắt chứng kiến, bốn phía thật giống như biến thành chiến trường tu la, vô số sinh linh bị cơn mưa binh khí khủng bố kia chém giết, mặt đất bị binh khí chém nát, núi non bị san bằng, sông lớn bị lấp đầy, sinh linh đồ thán máu chảy thành sông, thiên địa biến thành một vùng ảm đạm.
“Truyền thuyết Binh Nhẫn Thiên đã từng là một chiến trường cổ, có Thần Binh Viễn Cổ giáng thần uy ở đây, hành hạ vô số sinh vật khinh nhờn thần linh ở đây đến chết, thiên địa cũng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Bởi vì thực sự quá thảm thiết, cảnh tượng bất diệt trong không trung năm đó sẽ tái diễn lại mỗi khi trời mưa.” Bách Lý Thiên Nhai giải thích.
Mặc dù biết rõ những thứ đó chỉ là ảo ảnh, nhưng cảnh tượng hủy thiên diệt địa kia thực sự quá kinh khủng. Hơn nữa, trong đó còn có sự †ồn tại của thần uy, người bình thường biết rõ là ảo ảnh, nhưng khó có thể chịu đựng được sự đả kích trong tâm hồn.
Tần Bạch núp ở phía sau Bách Lý Thiên Nhai lại không có chút tác dụng gì, loại đả kích tâm hồn này chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Sắc mặt Tần Bạch cực kỳ khó coi, dường như sắp phun ra máu. Hắn căn bản không thể chịu đựng được sự đả kích quá khủng bố như thế, chỉ có thể ôm đâu kêu to: “Hàn Sâm cứu ta.”
Hàn Sâm thở dài nói: “Thái tử điện hạ, có một số việc người khác không thể giúp ngươi được, ngươi chỉ có thể tự đối mặt. Ta có một pháp quyết ở đây, ngươi thực hành theo cách này, hẳn là có thể tốt hơn một chút.”
Hàn Sâm vừa nói liền đọc cho Tần Bạch một phương pháp tập dưỡng thần ngưng ý, mặc dù giọng của hắn không lớn, thế nhưng có thể xuyên qua âm thanh bi thương ác liệt của chiến trường ảo ảnh kia, rơi vào tai Tần Bạch, để cho Tần Bạch nghe thấy rõ ràng.
Tần Bạch ôm đầu hét lớn: “Ta rất khó chịu, hiện tại trong tình cảnh này †a làm sao có thể học được, mau nghĩ cách khác đi.”
“Chính bởi vì khó chịu cho nên mới cần phải học, học mới có thể dễ chịu hơn. Trừ cách đó ra, không ai có thể giúp được ngươi. Ta tin rằng ngươi có thể làm được.” Hàn Sâm lại đọc lại một lần.
Hai chân Tần Bạch run lên, sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào trong lồng ngực, cực kỳ khó chịu, chỉ có thể cố gắng tự trấn định tinh thần, cắn răng ghi nhớ theo lời Hàn Sâm, dùng phương pháp hắn dạy để dưỡng thần ngưng ý, chống lại đả kích tinh thần giống như thiên địa thần uy này.
Tần Bạch vốn không ngốc, thậm chí có thể nói là thiên tư thông minh, chỉ là bởi vì quá ham chơi, cho nên mới học hành không đến nơi đến chốn. Lúc này bất đắc dĩ, học lại rất nhanh, không lâu sau đã học được chút cơ bản. Mặc dù vẫn không cách nào đối phó được với thần uy trong ảo ảnh trên không trung kia, thế nhưng cũng đã tốt hơn không ít.
Nếm được ngon ngọt, lúc này Tần Bạch mới liều mạng thực hành theo pháp quyết của Hàn Sâm, chẳng qua cũng không lâu sau, ảo ảnh kia đã thu lại, Tần Bạch run rẩy, hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi trên mặt đất.
“Hàn Sâm, pháp quyết kia của ngươi mặc dù hữu dụng, nhưng mà tác dụng không lớn. Không còn cách nào khác sao?” Tần Bạch phàn nàn nói.
“Không có, ngươi cảm thấy tác dụng không lớn, đó là bởi vì ngươi mới bắt đầu học. Luyện tập lâu, tác dụng sẽ lớn.” Hàn Sâm cười nói.
“Hàn tiên sinh nói không sai, thái tử điện hạ cần phải luyện tập nhiều hơn. Trong Binh Nhãn Thiên sẽ thường xuyên xuất hiện những thứ ảo ảnh của thần chiến Viễn Cổ này, có đôi khi, nó thậm chí kéo dài vài giờ.” Bách Lý Thiên Nhai đứng một bên nói.
Tần Bạch nghe xong vẻ mặt lập tức giống như ăn phải mướp đắng: “Sớm biết như vậy ta đã không đi theo rồi. Hàn Sâm, ngươi hại ta ăn quả đắng rồi.”
Hàn Sâm cười ha ha: “Đắng thì chỉ đắng một chút, nhưng mà ngươi không cảm thấy rất thú vị sao? Ngươi ở trong trong hoàng cung không nhìn thấy những cảnh tượng này đúng không? Sau này trở lại hoàng cung rồi, những đại thần kia nói ngươi trẻ người non dạ, ngươi có thể hỏi bọn hắn, đã từng tới Binh Nhẫn Thiên chưa, đã từng gặp thần uy bực này chưa, hỏi bọn họ xem rốt cuộc ai là người không biết?”
Tần Bạch nghe xong hai mắt sáng lên. Hắn hận nhất là những người
khác nói hắn trẻ người non dạ, bởi vì mỗi lần hắn phạm lỗi dù chỉ một chút, hoặc là muốn làm chuyện gì thì đều sẽ bị những đại thần kia tố cáo với Cảnh Chân đế, trong đó từ được dùng nhiều nhất chính là trẻ người non dạ.
Bây giờ Tần Bạch nghe thấy bốn chữ này thì có xúc động muốn đâm đầu vào tường. Hiện tại nghe Hàn Sâm nói như thế chợt cảm thấy hết sức có lý.
“Đúng vậy, những đại thần kia ngày nào cũng ở trong nhà hưởng thụ cẩm y ngọc thực, mà bổn thái tử đã đi qua nơi nguy hiểm như thế này, †a xem sau này bọn họ còn mặt mũi nào nói bổn thái tử trẻ người non dạ.” Tần Bạch oán hận nói.
Hàn Sâm biết cho dù kinh nghiệm của Tần Bạch có nhiều hơn nữa, những đại thần kia cũng vẫn sẽ nói hắn trẻ người non dạ. Nhưng thực sự không biết và giả không biết vẫn có sự khác biệt rất lớn, nhiều kinh nghiệm hơn một chút dù sao vẫn là chuyện tốt.
“Hàn Sâm, ngươi mau giảng cặn kẽ cho ta pháp quyết kia một chút, ta phải nhanh chóng luyện thành mới được.” Tần Bạch có chút nóng lòng nói.
Mặc dù Tần Bạch làm việc nhiệt tình chẳng quá ba phút, nhưng ở trong Binh Nhẫn Thiên này, hắn không muốn kéo dài cũng không được, nếu không sau này lại xuất hiện ảo ảnh một lần nữa, hắn sẽ phải chịu khổ thêm một lần.
Thật ra thì đại đa số người bình thường đều giống như Tần Bạch, rất nhiều chuyện nếu không bị ép đến bước đường cùng thì sẽ không biết bản thân mình mạnh đến thế nào.
Đọc nhiều sách không bằng đi vạn dặm đường có ý nghĩa như vậy, đọc sách có thể lười biếng, nhưng đi đường lại không thể lười biếng, gặp phải chuyện nhất định phải giải quyết, nếu không sẽ phải chịu khổ.
Dọc theo đường đi, Hàn Sâm từ từ truyền thụ pháp quyết kia cho Tần Bạch. Pháp quyết đó cũng không phải là thuật gen gì, chỉ là một loại phương pháp ngưng thần cố niệm mà thôi, không phải là ở bất cứ nơi nào cũng có tác dụng.
Lần này Tần Bạch rất cố gắng học hỏi, Bách Lý Thiên Nhai và Cổ Tự Chân nhìn thấy âm thầm gật đầu, nghĩ thầm lần này bệ hạ ra quyết định quả nhiên là chính xác, không để cho Tần Bạch đi ra ngoài trải nghiệm một số chuyện, hắn ở trong cung vĩnh viễn sẽ không trưởng thành được.
Khác với những hoàng tử kia, hắn là dòng độc đỉnh của bệ hạ. Cảnh Chân đế chỉ có một đứa con trai duy nhất là hắn, không có chút áp lực cạnh tranh nào, được cả hậu cung cưng chiều, chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi, đương nhiên là trưởng thành rất chậm.
Có điều bọn họ lại càng kính sợ Hàn Sâm. Bất kể là phương pháp quan khí của Hàn Sâm hay là thuật ngưng thần mà hiện tại hắn truyền cho Tần Bạch, tất cả đều huyền ảo dị thường, ngay cả bọn họ nghe cũng đạt được rất nhiều lợi ích.
“Rốt cuộc lai lịch của người này là thế nào? Những gì hắn học được quả thực khiến người ta kinh ngạc.” Ánh mắt Cổ Tự Chân nhìn về phía Hàn Sâm càng kỳ quái.
Sau khi đi bộ hơn trăm dặm, Kiếm Bất Cô chỉ vào một chỗ ở phía trước, nói: “Thanh kiếm mà ta nhìn thấy trước kia hẳn là ở chỗ này, không ngờ trải qua bao năm nó vẫn còn ở đó.”
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, chỉ thấy trong rừng binh khí phía trước lại có một khu vực trống, những chỗ khác khắp nơi đều là binh khí, còn nơi đó, trong phạm vi mười dặm đều trống không, ngay cả một món binh khí cũng không có.
Hàn Sâm ngưng mắt cẩn thận đánh giá khu vực trống trải kia, quả nhiên có một thanh kiếm cắm ở đó.
Hết chương 3198.
Bạn cần đăng nhập để bình luận