Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1887. Nơi này do ta quyết định

Ánh mắt của Cổ Nhã chuyển đến người Ý Phật Vương, mây trôi đang giam cầm Ý Phật Vương lập tức bay lên từ biển mây, đến trước mặt Cổ Nhã.
“Là ngươi bắt mấy người tộc trưởng?” Cổ Nhã lạnh lùng nhìn chằm chằm Ý Phật Vương.
“A di đà Phật, bản vương không hiểu ý ngươi là gì?” Ý Phật Vương hơi rũ mắt niệm phật.
Cổ Nhã nhìn chăm chằm Ý Phật Vương tiếp tục nới: “Tộc Chao có bao nhiêu bản lĩnh ta rất rõ ràng, không có người ở sau lưng hỗ trợ bọn hắn, lại cho bọn hắn mười lá gan, bọn hắn cũng không dám phản bội tộc Kana bọn ta.”
“A di đà Phật, chuyện này thì liên quan gì đến bản vương?” Ý Phật Vương hỏi.
“Ngươi cho rằng bọn ta thật sự không biết chuyện công tước Nhất Niệm của Phật tộc các ngươi âm thâm gặp mặt thủ lĩnh của tộc Chao sao?” Trên mặt Cổ Nhã mang theo chút tức giận: “Nếu như tộc trưởng chịu nghe lời ta, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, nói, ngươi bắt mấy người tộc trưởng đi đâu rồi?”
Mấy người Hàn Sâm giờ mới hiểu được, vì sao vẫn không nhìn thấy người Kana mạnh hơn, từ lúc bắt đầu hội đấu giá đến bây giờ, tộc Kana bọn hắn nhìn thấy, cao nhất cũng chỉ là Tử Tước.
Vị tộc trưởng cấp Công Tước trong truyền thuyết kia vẫn không xuất hiện, ngay cả một Bá tước cũng không thấy đâu, hóa ra là đã sớm bị Ý Phật Vương bắt đi.
Nghĩ đến Ý Phật Vương và tộc Chao tổ chức hội đấu giá này, hóa ra chỉ vì ngăn chặn những tộc khác, để bọn hắn có thể thuận lợi đưa đại nhân vật chân chính của tộc Kana đi.
Thế nhưng không ngờ lại lật thuyền trong mương, rơi xuống tình cảnh như ngày hôm nay.
Chuyện này đương nhiên không thể trách Ý Phật Vương, ai cũng không ngờ rằng vũ khí Thần Hóa của Nữ thần Kana lại nằm trong tay của người phản bội Kana, hơn nữa còn quang minh chính đại đặt trong tượng Nữ thần Kana.
“A di đà Phật, chỉ cần ngươi thả bản vương ra, bản vương có thể cam đoan tộc của các ngươi sẽ được an toàn, còn cho các ngươi đoàn tụ lần nữa” Ý Phật Vương thừa nhận tộc trưởng Kana quả thực đang ở trong tay hắn, đồng thời dùng việc này để áp chế bọn họ.
Nhưng mà ai biết Ý Phật Vương vừa mới nói xong, Cổ Nhã đã rút ra một thanh loan đao màu vàng, chém một phát vào đầu của Ý Phật Vương.
Một vị cường giả cấp Vương, vậy mà bị chém đầu như thế, đầu của Ý Phật Vương lăn trên đất, hai mắt trừng lớn vô cùng, đến chết cũng không thể tin được, Cổ Nhã không hề nói gì đã chém đầu của hắn.
Mấy vị vương giả khác cũng kinh hãi trong lòng, sự quả quyết tàn nhãn của Cổ Nhã khiến bọn hắn kinh hãi, ở trong Thiên quốc, sinh mạng của cường giả cấp Vương cũng không đáng giá, không khác với người bình thường chút nào, mất đi sự tôn quý của trước kia.
Hàn Sâm cũng hơi giật mình, nhưng mà cũng nằm trong dự đoán, trên đài đấu giá Cổ Nhã bình tĩnh dùng tế ngữ khởi động Luyện ngục Thiên quốc, có thể thấy nàng là một người vô cùng quyết đoán.
“Chị, ngươi giết Ý Phật Vương rồi, tộc trưởng phải làm sao đây?” Cổ Na hơi lo lắng hỏi.
Cổ Nhã lãnh đạm nói: “Cho dù ta có giết hắn hay không, mấy người tộc trưởng cũng sẽ không thể quay lại được nữa, nhưng mà ngươi yên †âm, mấy người tộc trưởng không có nỗi lo về tính mạng, cho dù bị bắt làm nô lệ, Phật tộc cũng sẽ không giết bọn hắn.”
Những vị vương công quý tộc kia đều im laqngj không nói gì, Cổ Nhã nói đúng, các nàng căn bản không có năng lực cứu người, nếu như vọng tưởng cứu người, nếu rời khỏi Luyện ngục Thiên quốc, chỉ cần cho Ý Phật Vương có một cơ hội nhỏ nhoi, các nàng chẳng những không cứu được tộc trưởng, ngược lại sẽ có kết cục giống vậy.
Mặc dù tất cả mọi người đều hiểu được điều này, nhưng mà liên quan đến người thân của mình, một thiếu nữ lại có thể ra tay quyết đoán như vậy, không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Cổ Nhã một đao chém đầu Ý Phật Vương, chính là chặt hết mọi suy nghĩ trong đầu tộc nhân, miễn cho bị Ý Phật Vương mê hoặc, đồng thời coi như là vì báo thù cho tộc nhân của mình.
Khi ánh mắt của Cổ Nhã lại hướng về phía biển mây lần nữa, những vương công quý tộc đang bị nhốt đều cả kinh trong lòng.
“Ngươi!” Ánh mắt của Cố Nhã nhìn về phía Hàn Sâm, môi phun ra một chữ, mây trôi giam cầm Hàn Sâm lập tức bay đến trước mặt của nàng.
Tất cả mọi người đều ngẩn người, không ai ngờ rằng, người thứ hai Cổ Nhã muốn xử lý lại là Hàn Sâm.
“Cổ Nhã, ngươi làm gì đó? Nói thế nào chúng ta cũng đã từng cùng chung hoạn nạn, chúng ta không rút máu của các ngươi, cũng không ép buộc các ngươi làm gì cả, sao ngươi không giết những người rút tinh huyết của ngươi để mở đường, đối phó lão Hàn làm gì?” Vương Vũ Hàng kêu lên.
Cổ Nhã không thèm để ý đến hắn, nhìn Hàn Sâm nói: “Món nợ ngươi ức hiếp Cổ Na tính thế nào đây?”
“Ngươi nói xem nên tính thế nào?” Hàn Sâm ngồi trong mây trôi hỏi ngược lại.
“Xem trên việc ngươi cũng không thật sự làm Cổ Na bị thương, hơn nữa cũng đã từng cùng bọn ta vào sinh ra tử, ta có thể cho ngươi một cơ hội sống.” Cổ Nhã liếc nhìn Cổ Na, sau đó mới nói với Hàn Sâm.
“Vậy ta phải làm gì, mới có thể đổi được cơ hội sống sót này?” Hàn Sâm đương nhiên không tin Cổ Nhã sẽ dễ dàng buông tha cho hắn.
“Giết bọn hắn, sau đó ngươi chính là đồng bọn của bọn ta.” Ngón tay của Cổ Nhã chỉ về phía Kim Ngọc Vương, sau đó chỉ sang Cự Nhân Vương, từng người một.
mây trôi của năm vị vương giả lập tức bay đến cạnh Hàn Sâm.
“Ý kiến hay, ta giết nhiều vương giả như vậy, chẳng khác nào trở thành kẻ địch của tộc bọn hắn, mà trong đó còn có vương của Rebet tộc, ngay cả Đao Phong Nữ Hoàng cũng không bảo vệ được ta. Có nhược điểm này nằm trong tay các ngươi, sau này ta cũng chỉ có thể bán mạng làm việc cho các ngươi. Nếu không các ngươi sẽ để lộ chuyện này, đến lúc đó ta sẽ là công địch của cả vũ trụ.” Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
“Vậy ngươi có giết hay không?” Cổ Nhã nhìn Hàn Sâm lãnh đạm hỏi.
“Giết chứ, vì sao lại không giết, dù sao bọn họ cũng không phải người thân của ta, không có lý nào ta lại vì mạng sống của bọn hắn mà hi sinh mạng của bọn ta đúng không?” Hàn Sâm nhún vai nói.
“Tốt, vậy hãy dùng cái này chặt đầu của bọn hắn, sau này ngươi chính là bạn tốt của tộc Kana bọn ta.” Cổ Nhã ném thanh đao sắc bén cho Hàn Sâm.
Cự Nhân Vương và mấy người Kim Ngọc Vương vị mây trôi trói buộc, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Sâm mang đao tới.
“Hàn Sâm, ngươi dám giết ta, chẳng lẽ ngươi muốn phản bội Đao Phong Nữ Hoàng và Rebet tộc sao?” Kim Vương Ngọc quát.
“Hình như ngươi chưa từng coi ta là người của Rebet tộc thì phải? Nếu không lúc ngươi chạy trốn, sao không dẫn theo ta? Bây giờ lại nói ta phản bội, không cảm thấy buồn cười sao?” Hàn Sâm cầm thanh loan đao khua khua ở trên đầu Kim Ngọc Vương, trên trán Kim Ngọc Vương lập tức toát mồ hôi lạnh.
Nhưng mà Hàn Sâm không chém xuống, mà đưa dao đến trước mặt Cự Nhân Vương: “Lúc trước ngươi nói cái gì cơ? Máu của các nàng Cố Nhã không đủ dùng thì lấy máu của bọn ta cho đủ, ta giết ngươi chắc là không oan than gì rồi?”
“Muốn giết cứ giết, nói nhảm nhiều như vậy để làm gì?” Cự Nhân Vương hừ lạnh nói.
Hàn Sâm vẫn không ra tay, đưa dao lướt qua từng vương giả, sau đó lại quay người nhìn Cố Nhã: “Đây là năm cường giả cấp Vương đó, giết thì thật quá đáng tiếc, vẫn là giữ lại chơi đùa đi.”
“Không giết bọn hắn, thì ngươi và những người bạn kia của ngươi sẽ phải chết.” Cổ Nhã lạnh lùng nói.
“Bọn ta thì càng không thể chết.” Hàn Sâm cười nói.
“Chuyện này không phải do ngươi, do ta quyết định.” Cổ Nhã nói.
Hàn Sâm ném trả loan đao màu vàng cho Cổ Nhã, lãnh đạm nói: “Từ giờ trở đi, nơi này do ta quyết định, ngươi và Cổ Na coi như là thư ký của ta, về sau giúp ta quản lý nơi này cho tốt, ta sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Cổ Nhã và Cổ Na, còn có tất cả người Kana, thậm chí là các vương công quý tộc như Kim Ngọc Vương, đều nhìn Hàn Sâm với ánh mắt như đang nhìn một người điên.
Hết chương 1887.
Bạn cần đăng nhập để bình luận