Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1472. Điều Trị

Hàn Sâm cũng không cảm thấy bất ngờ, vốn dĩ hắn cũng không quá tin tưởng vào Minh Nguyệt.
“Bây giờ nói mấy chuyện đó cũng không còn tác dụng gì nữa rồi, trước tiên chúng ta phải nghĩ cách để sống sót được đã, để ta xem vết thương của ngươi.” Hàn Sâm tiến sát lại nhìn vào vết thương trên vai Minh Nguyệt.
Chỉ thấy làn dã trắng nõn lúc đầu đã bị mũi thương xuyên qua thành một lỗ máu, da thịt hở ra, thoạt nhìn vô cùng khủng khiếp, đáng sợ hơn chính là vùng da thịt đó không hề có dấu hiệu sẽ khép lại, máu cũng không đông lại mà vẫn rỉ ra từ bên trong vết thương.
Mặc dù Minh Nguyệt đã sử dụng năng lực của mình để ngăn cho máu tươi không tràn ra từ vết thương nữa, nhưng mà vết thương vẫn không thể khép lại được, chỉ sẽ khiến cho nàng càng lúc càng yếu đi thôi.
Hàn Sâm yên lặng suy nghĩ một chút, mô phỏng theo sức mạnh của Thánh Tê, dùng Thánh Quang trị liệu cho vết thương của Minh Nguyệt, nhưng Thánh Quanh thuần khiết lại không mang lại hiệu quả tốt lắm, vết thương vẫn không thể nào khép lại được.
“Không có tác dụng gì đâu, ngay cả sức mạnh U Minh của ta cũng không đủ để có thể làm cho vết thương khép lại được, năng lực của ngươi lại càng không thể.” Minh Nguyệt lắc đầu nói: “Chỉ sợ là ta sẽ không đi ra ngoài được, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta một chuyện.”
“Nói xem là chuyện gì.” Hàn Sâm vừa kiểm tra vết thương của Minh Nguyệt vừa nói.
“Mặc dù cơ hội rất mong manh, nhưng nếu như ngươi có thể sống sót đi ra ngoài, sau khi trở lại thế giới nhân loại của các ngươi, có thể giúp †a nói một câu với một người không?” Minh Nguyệt do dự một chút rồi mới mở miệng nói.
“Nói cái gì, với người nào?” Hàn Sâm ngẩng đầu lên nhìn Minh Nguyệt hỏi.
Trong lòng hắn đang âm thầm tự suy đoán: “Không phải là Hàn Kính Chi chứ? Chẳng lẽ ngay cả dị linh mà Hàn Kính Chi cũng lừa gạt hả?”
Minh Nguyệt mở miệng, nhưng không nói được lời nào ra khỏi miệng, hình như điều nàng muốn nói tiếp theo có vẻ khiến cho nàng khó mà lên tiếng được.
Hàn Sâm cũng không thúc giục nàng, chỉ tiếp tục kiểm tra miệng vết thương của nàng, quả thật vết thương đó rất kỳ lạ, hình như có sức mạnh kỳ quái nào đó ngăn cản vết thương không thể khép lại được.
Nếu như là thân thể Đế Linh siêu cấp của Hàn Sâm thì đương nhiên sẽ không phải phiền não như thế này, nhưng mà rõ ràng Minh Nguyệt cũng không có đủ năng lực như vậy.
Một lúc lâu sau, dường như Minh Nguyệt vừa mới hạ quyết tâm, nàng cắn chặt đôi môi đã tái nhợt nói: “Ta không biết nàng có thân phận như thế nào ở Liên Minh, chỉ biết tên của nàng là Đường Du, là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.”
Hàn Sâm có vẻ hơi bất ngờ, không ngờ rằng vậy mà người Minh Nguyệt muốn tìm lại là một nữ nhân nhân loại, cũng không phải là Hàn Kính Chi mà hắn đã phỏng đoán trước đó.
“Nàng có quan hệ gì với ngươi? Ngươi muốn ta nói cho nàng biết cái gì?” Hàn Sâm hỏi.
“Ngươi không cần biết quan hệ giữa ta và nàng, ta chỉ hy vọng nếu như ngươi có thể gặp được nàng thì hãy giúp ta nói cho nàng biết, ta chưa từng oán hận nàng.” Minh Nguyệt thấp giọng nói.
“Ừ, nếu như gặp được nàng… Ta sẽ nói cho nàng biết.” Hàn Sâm nói xong thì lại ngưng tụ sức mạnh một lần nữa, bàn tay được lôi điện màu bạc bao quanh, đặt lên vết thương trên vai của Minh Nguyệt.
Lần này Hàn Sâm mô phỏng theo sức mạnh lôi điện của Tiểu Ngân Ngân, đánh thẳng vào vết thương của Minh Nguyệt.
“AI” Minh Nguyệt không hề đề phòng, lập tức phát ra một tiếng kêu đau đớn.
“Ngươi làm gì vậy?” Minh Nguyệt kìm nén cơn đau, muốn gạt bàn tay của Hàn Sâm xuống, tuy nhiên lại phát hiện vết thương của nàng được bàn tay Hàn Sâm mang theo lôi điện màu bạc ấn xuống đang từ từ khép lại, máu cũng không còn rỉ ra nữa, đã bắt đầu đóng lại thành vảy.
“Làm sao có thể như vậy được chứ?” Minh Nguyệt không thể tin nổi nhìn Hàn Sâm.
Hàn Sâm có thể học được Quỷ Kiếm Thuật đã khiến cho Minh Nguyệt vô cùng ngạc nhiên rồi, nhưng mà không ngờ sau khi tiến vào chiến trường gen, biểu hiện của Hàn Sâm lại càng làm cho nàng giật mình hơn.
Hạch gen cùng có hình dạng chiếc ô giống như nhau, nhưng hạch gen Bạch Ngân của Hàn Sâm lại có thể ngăn cản được sự tấn công của chiến hồn gen Bảo Thạch mà không có chút thương tích gì, còn vững vàng hơn so với hạch gen Bảo Thạch của nàng.
Bây giờ Hàn Sâm lại còn có thể làm cho vết thương trên người nàng khép lại, điều này ngay cả thể chất tối cao của Minh tộc nàng cũng không thể làm được.
Minh Nguyệt cố gắng chịu đựng sự đau đớn do Lôi Điện gây ra, ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Sâm, giống như là lần đầu tiên quen biết hắn.
Dưới sự điều trị của lôi điện màu bạc kia, vết thương của Minh Nguyệt từ từ khép lại, tuy rằng do đã chảy quá nhiều máu nên thân thể vẫn cực kỳ yếu ớt, nhưng mà đã không còn chuyển biến xấu đi nữa rồi.
Bởi vì Tiểu Ngân Ngân cũng vừa mới tiến hóa thành Bán Thần, sức mạnh của nó vẫn còn ở giai đoạn sơ cấp nên tốc độ dùng để điều trị vết thương cũng không nhanh được.
Trải qua hơn một giờ, Hàn Sâm mới xử lý được hai vết thương nặng nhất trên vai, sau đó lại đi xử lý những vết thương không quá nghiêm trọng khác.
Trong đó có một vết thương ở trên bụng của Minh Nguyệt, hắn cắt ra một đường trên chiếc áo xanh của nàng, lộ ra một khoảng bụng rắn chắc trắng như tuyết, nhìn qua trông vô cùng đẹp đẽ.
Bàn tay Hàn Sâm đặt lên trên vết thương, cũng không biết là do lôi điện làm cho Minh Nguyệt quá đau đớn hay là còn có chuyện gì xảy ra, thân thể Minh Nguyệt khẽ run lên một cái, gương mặt cũng hơi đỏ ửng, hình như cũng thở dốc nặng hơn chút.
Tổng cộng phải dùng hết hơn hai giờ, cuối cùng cũng xử lý xong những vết thương ở trên người Minh Nguyệt, toàn thân Minh Nguyệt đều đã hoàn hảo như lúc đầu, không còn một chút vết thương nào nữa.
Nhưng mà sau khi thân thể bị tổn thương thì việc hồi phục lại như cũ sẽ không dễ dàng như vậy, bây giờ khí tức của Minh Nguyệt đã yếu đi rất nhiều so với trước đây, muốn khôi phục hoàn toàn thì còn phải dựa vào chính bản thân nàng.
Đương nhiên, thật ra trên người Hàn Sâm còn có Xích Linh Chi, cho nàng ăn một viên bổ sung thì có thể tăng nhanh sự hồi phục của Minh Nguyệt.
Nhưng mà Hàn Sâm cũng không phải là người tốt quá mức, trước đây Minh Nguyệt còn muốn lừa gạt hắn, cứu nàng quay trở lại còn giúp nàng chữa trị vết thương coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, đương nhiên không thể nào lãng phí bảo vật của mình thêm được nữa.
Nơi nguy hiểm như thế này, một bảo vật như linh chỉ đỏ rất có khả năng sẽ có tác dụng to lớn trong tương lai và sẽ là cơ sở để sống sót được.
Nhưng mà Minh Nguyệt cũng được coi như là một nguồn năng lực giúp đỡ rất tốt, có thể giúp nàng một phen thì Hàn Sâm cũng sẽ không keo kiệt.
Quan trọng nhất là, nếu như Minh Nguyệt không đi ra ngoài cùng với hắn, Hàn Sâm không biết Cố Khuynh Thành và những dị linh của Minh tộc kia có thể bỏ qua cho hắn hay không.
“Đừng nhúc nhích!” Minh Nguyệt muốn đứng dậy, tuy nhiên lại bị Hàn Sâm vươn tay ra ghì chặt bả vai.
“Ngươi muốn làm gì?” Minh Nguyệt lập tức cảm thấy hoảng sợ, bây giờ thân thể nàng vẫn còn đang suy yếu, nếu như Hàn Sâm muốn hãm hại nàng thì sợ rằng lúc này nàng cũng không có năng lực để chống cự.
Hàn Sâm khẽ lắc đầu, chỉ vào con sông nhỏ cách đó không xa, sau đó ra dấu hiệu im lặng.
Minh Nguyệt quay đầu nhìn về phía con sông nhỏ, lập tức thấy ở phía dưới nước sông xuất hiện một cái bóng, dường như là có thứ gì đang ngủ đông ở đó.
Minh Nguyệt đột nhiên biết mình đã có suy nghĩ lầm rồi, gương mặt không nhịn được đỏ ửng lên.
Hàn Sâm lại đang gắt gao nhìn chằm chằm vào nước sông nên cũng không chú ý tới vẻ mặt của Minh Nguyệt.
Nước sông xen lẫn hàng loạt lá khô và bùn đất, thoạt nhìn có một chút hơi vẩn đục, dưới màu đỏ của ánh trăng lại càng lộ ra vẻ mờ ảo không rõ ràng, nhưng mà cái bóng ở dưới nước kia lại cực kỳ nổi bật, ít nhất phải dài ba đến bốn mét, hình như có vẻ là một con cá lớn.
Hàn Sâm đã xoay chuyển Động Huyền Khí Tràng tới giới hạn cao nhất, hắn có thể cảm nhận được cái bóng ở dưới mặt nước có một luồng khí tức kinh khủng bắt đầu tuôn ra, cảm giác còn có thể đáng sợ hơn so với nhân mã trọng giáp.
“Chúng ta từ từ rút lui đi” Hàn Sâm nói khẽ vào tai Minh Nguyệt, sau đó lập tức kéo Minh Nguyệt chậm rãi lùi về phía sau, muốn rời xa khỏi bờ sông.
Nhưng mà bọn họ vừa mới lùi được một bước thì đã lập tức nghe thấy rầm một tiếng, một thứ gì đó vọt ra từ trong nước sông, há cái miệng máu to lớn ra, mang theo hơi thở hôi thối mãnh liệt nhào về phía bọn
họ. Hết chương 1472.
Bạn cần đăng nhập để bình luận