Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1171: Người Đàn Ông Như Hải Dương

Mắt thấy Hàn Sâm đi lên tầng thứ tư, Khâu Bình lộ ra vẻ mặt khác thường đi theo.
Hàn Sâm hỏi thăm lối vào tới tầng thứ năm, liền muốn trực tiếp đi tầng thứ năm.
Thế nhưng mà vẫn chưa đi qua hết một con phố dài, đã thấy Khâu Bình xuất hiện ở phía trước, ngăn cản đường đi của hắn.
- Cậu thật sự muốn đi lên tầng thứ năm?
Khâu Bình nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm hỏi.
Hàn Sâm khẽ gật đầu:
- Không đi tầng thứ năm tìm nữ Dị Linh kia, làm sao có thể tra rõ ràng chân tướng?
- Tiếp một đao rồi đi cũng không muộn.
Khâu Bình rút đao ra, khí thế trên người giống như là biển cả bình tĩnh, nhìn không ra một chút gợn sóng nào.
Nhưng mà loại cực độ bình tĩnh này, lại gây ra một loại cảm giác đè nén trước khi bão tố tiến đến.
Vẻ mặt của Hàn Sâm hơi có chút ngưng trọng, hắn vốn cũng không quá để ý tới Khâu Bình, cũng không phải nói là sau khi thực lực của Hàn Sâm tăng lên liền huênh hoang, mà là Hàn Sâm đã gặp rất nhiều nhân loại tiếp nhận gen Dị Linh mở ra khóa gen cao tầng, thực lực của bọn họ thật sự là kém hơn nhân loại tự mình mở ra khóa gen rất nhiều.
Nếu như Khâu Bình dùng gen Dị Linh mở ra đạo khóa gen thứ tám, nói như vậy thực lực của y cũng chỉ ở tiêu chuẩn nhân loại bình thường mở ra đạo khóa gen thứ bảy, thậm chí có khả năng còn không bằng.
Nhưng khi nhìn thấy Khâu Bình nắm chuôi đao kia, trong lòng Hàn Sâm liền một chút khinh thị cũng không có.
Khâu Bình là một cao thủ, một cao thủ chân chính, không quan hệ tới thực lực của y như thế nào, chỉ nhìn cảnh giới dùng đao của y liền biết y là một cường giả chân chính.
Vẻ mặt của Hàn Sâm nghiêm túc nhìn Khâu Bình, Động Huyền Khí đã bao phủ cả khu vực, nhưng mà Hàn Sâm lại không thể cảm ứng được khí tức của Khâu Bình, cũng không thể nghe được tiếng lòng của y.
Khâu Bình giống như là một mảnh hải dương chân chính, rộng lớn và sâu không thể đo lường, giống như có thể dung nạp tất cả vẻ đẹp cùng tội ác trong thế gian.
Tiếp đó, trên người của Khâu Bình lại dâng lên khí thế vô cùng ác liệt, đao khí vô hình vô chất rồi lại dữ dằn như lửa ở trên người y bắt đầu khởi động, như là biển cả hiển lộ ra vẻ mặt dữ tợn của mình.
Một đao ra, biển trời biến.
Hàn Sâm nhìn một đao Khâu Bình chém tới, trong lòng lại kinh hãi không hiểu.
Cao thủ hắn đã gặp cũng không ít, một đòn cường thế cũng đã gặp rất nhiều, mặc dù một đao kia của Khâu Bình không hoa lệ cùng quyết tuyệt giống như của Y Đông Mộc, nhưng lại có một loại hung hiểm do bình tĩnh gây ra.
Mũi ngửi tường vi, lòng có mãnh hổ.
Một đao này của Khâu Bình nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng lại có loại cảm giác chất phác rửa sạch sự hào nhoáng, không có khí thế sắc bén, không có kỹ xảo đẹp mắt, một đao kia tự nhiên tới mức khiến cho người ta khó mà tin được.
Thế nhưng mà bên trong một đao chất phác này, lại xuất hiện một loại rộng lớn trăm sông đổ biển.
Nếu như đó là một thanh kiếm sắc bén, Hàn Sâm có thể nghĩ biện pháp ngăn cản, nếu như đó là một viên đạn, Hàn Sâm có thể trốn tránh, nhưng mà đó lại là một vùng biển rộng, khiến người ta cảm thấy bó tay không có cách nào, bởi vì trong đó thật sự đã bao hàm quá nhiều thứ, không phải là dựa vào một loại kỹ xảo nào đó là có thể ứng phó.
Một đao chất phác tự nhiên lại sâu sắc nội liễm, Hàn Sâm thật sự rất ngạc nhiên, đến cùng là một người đàn ông như thế nào, lại có thể luyện thành một đao như vậy.
Nếu như nói đao của Y Đông Mộc là tuyệt tình chấp nhất, là đao không chưa một hạt bụi thiên mã hành không không có chấp niệm, như vậy đao của Khâu Bình chính là đao thong dong sau khi duyệt tận nhân gian tang thương, giống như là mặc kệ đối mặt với bất kỳ khốn cảnh nào, một đao kia đều có thể dùng phương thức hữu hiệu nhất vượt mọi chông gai phá vỡ ra một con đường.
Đối mặt với một đao như vậy, Hàn Sâm lần thứ nhất sinh ra cảm giác không biết nên làm như thế nào để ứng đối.
Mặc kệ là lực lượng cùng năng lực dạng gì, đều có phương pháp phá giải, những lời này thích hợp với bất kỳ kỹ pháp nào.
Thế nhưng mà ở trước mặt một đao kia, đừng nói là phá giải, ngay cả ứng đối như thế nào đều hoàn toàn không có đầu mối.
Không phải nói là đao pháp của Khâu Bình khó giải, mà là đao pháp của y căn bản không có tính ổn định, lâm thế mà biến theo gió mà động, đó chính là rộng rãi cùng lắng đọng của một người đàn ông sau khi trải qua vô số chìm nổi ly hợp.
Nhìn một đao kia, trong lòng Hàn Sâm đột nhiên có loại cảm thụ khó có thể nói rõ.
Từ sau khi tu luyện Động Huyền Kinh, ở trong khu vực Động Huyền Khí hắn có được lực khống chế rất mạnh cùng năng lực biết trước tất cả, hắn cũng càng ngày càng hưởng thụ cùng ỷ lại vào loại năng lực này.
Thế nhưng mà cho dù là người có thể chân chính thông hiểu đạo lý, chỉ sợ cũng khó có thể toàn trí toàn năng động phá thiên huyền, giống như người sáng lập Động Huyền Kinh kia, y chính là đã tính toán tường tận thiên cơ, chỉ sợ cũng không ngờ tới sau khi phi thăng liền chết ở trong không gian thứ nhất Tí Hộ Sở.
Thế giới này quá rộng lớn, nghĩ đến chuyện làm như thế nào để khống chế thiên địa, không bằng khống chế tốt chính mình trước, nếu như một người ngay cả mình đều không khống chế tốt, còn nói gì tới chuyện đi khống chế thiên địa.
- Khống chế tốt chính mình sao?
Hàn Sâm nhìn một đao kia, trong lòng là một mảnh sáng rõ, mỗi một tế bào trong thân thể, mỗi một tấc da thịt, thậm chí là mỗi một sợi tóc, đều giống như hình bóng phản chiếu vào trong trái tim Hàn Sâm.
Răng rắc!
Trong một tích tắc kia, Hàn Sâm cảm giác có một gông xiềng nào đó ở bên trong thân thể mình tựa hồ đã đứt gãy ra, sau đó liền cảm thấy có lực lượng kỳ dị tràn ngập ở trong thân thể, dĩ nhiên là Động Huyền Kinh đột phá đệ lục trọng, mở ra đạo khóa gen thứ sáu.
- Trước kia mình quá chú ý tới việc đối thủ sẽ làm gì, lại không để ý đến chính mình có thể làm cái gì.
Trong lòng Hàn Sâm hiểu ra, nhìn một đao của Khâu Bình đã tới gần mi tâm của hắn, nhưng lại không còn có chút dao động cùng mê mang nào.
Ở trong tích tắc mũi đao cơ hồ là sắp đâm vào mi tâm Hàn Sâm, bàn tay Hàn Sâm khẽ nâng lên, ngón giữa cùng ngón trỏ vậy mà kẹp lấy đao của Khâu Bình.
Trong nháy mắt tất cả bão tố đều biến mất không thấy đâu nữa, đao của Khâu Bình cứ như vậy như ngừng lại ở trước mặt Hàn Sâm, rung động giữa hai ngón tay Hàn Sâm nhưng thủy chung không có cách nào tiến lên dù là nửa tấc.
Trong mắt Khâu Bình lóe lên một tia kinh ngạc, liền lập tức thu đao trong tay về.
Hai ngón tay của Hàn Sâm cũng thu lại, trong lòng giống như không hề bận tâm nhìn Khâu Bình.
- Người cậu muốn tìm là một Đế Linh.
Khâu Bình để lại một câu nói, sau đó liền xoay người rời đi.
Hàn Sâm lộ ra vẻ cổ quái nhìn Khâu Bình, hắn đã hiểu ý tứ của Khâu Bình, nữ Dị Linh kia dĩ nhiên là một Đế Linh, mặc dù rất khó để tin tưởng, nhưng mà Hàn Sâm lại cảm thấy chỉ có như vậy mới đúng.
Có lẽ Khâu Bình đã sớm biết Trương Vũ Thần không hề làm chuyện gì có lỗi với y, nhưng lại hoàn toàn bất đắc dĩ, chỉ có thể giả bộ như là không biết, y làm như vậy thậm chí có thể là vì bảo vệ mạng sống của Trương Vũ Thần.
Y phải trả giá cùng chịu đựng, chỉ sợ là còn nhiều hơn Trương Vũ Thần, chỉ là người đàn ông này lại thủy chung không nói gì, giống như đao pháp của y, lặng yên bao dung nhận lấy tất cả.
Khâu Bình nói cho hắn biết A Yên là một Đế Linh, chính là để bản thân hắn quyết định xem có nên đi lên tầng thứ năm của hốc cây hay không.
Không hề khuyên bảo dư thừa, chỉ là để cho chính hắn cân nhắc, sau một đòn kia, Hàn Sâm đã hiểu đao của Khâu Bình, Khâu Bình cũng đã đồng ý là Hàn Sâm có khả năng phán đoán hướng đi của mình.
- Càng ngày càng thú vị, mình muốn nhìn xem, A Yên kia rốt cuộc là một Dị Linh dạng gì, lại có thể để cho người đàn ông như Khâu Bình ẩn nhẫn đến như vậy.
Hàn Sâm liền mau chóng đi tới hành lang dẫn tới tầng thứ năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận