Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1899. Hội nghị giao lưu

“Biến mất rồi? Làm sao có thể biến mất được?” Đỗ Lệ Xá lại càng thêm tò mò, nàng nhìn Thanh Ly hỏi.
Thanh Ly thuật lại câu chuyện, còn chỉ cho Đỗ Lệ Xá xem tấm ván gỗ đã nát vụn.
Sau khi Đỗ Lệ Xá nghe thấy vậy thì nửa tin nửa ngờ nhìn Thanh Ly hỏi lại: “Thật hay giả vậy? Bản thân Hàn Sâm mới luyện Nha Đao được bao lâu chứ? Hắn có thể ngưng đọng được lực Tuyệt Nha đã rất đáng ngạc nhiên rồi, mà ngươi nói hắn còn ngưng tụ được đao ý Nha Đao, hơn nữa còn có thể khống chế được lực Tuyệt Nha chính xác đến như vậy, thật sự làm cho người ta khó mà tin nổi.”
“Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ta cũng không tin được, nhưng mà chữ ở trên ván gỗ kia là ta tận mắt nhìn thấy hắn viết xuống, cũng là tự thấy chữ viết xé nát ván gỗ từng ngày một, không tin cũng không được, Hàn Sâm thật sự vô cùng lợi hại, hắn xứng đáng là đệ tử do Nữ Hoàng bệ hạ lựa chọn, ta còn kém hắn nhiều lắm.” Thanh Ly nói.
“Thôi bỏ đi, đừng có suy nghĩ nhiều như vậy nữa, hội nghị giao lưu sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi tham dự trước đi.” Dù sao Đỗ Lệ Xá cũng chưa từng được tận mắt nhìn thấy những chữ viết đó cho nên cảm giác không bị chấn động giống như Thanh Ly, sau khi ngạc nhiên thì cũng không để tâm lắm, nàng kéo Thanh Ly cùng đi tham gia hội nghị giao lưu.
Hội nghị giao lưu những năm trước đều là do hai tộc thay phiên nhau tổ chức, hội nghị giao lưu lần này đến phiên tộc Rebet tổ chức, một vị Tịnh Hải Vương của Phật tộc mang theo hai mươi mấy vị Phật tử Phật nữ vượt qua tinh vực mà đến, khi hội nghị giao lưu còn chưa bắt đầu thì cũng đã từng tiếp kiến vương công quý tộc của tộc Rebet, đến lúc hội nghị bắt đầu, vương công quý tộc của Nguyệt Chi Hiệp cũng không còn xa lạ gì đối với những Phật tử Phật nữ đó nữa.
Trong số những Phật tử và Phật nữ tới từ Phật tộc, một vị Phật tử tên là Chính Dương có cấp bậc cao nhất, là cường giả cấp Hầu Tước.
Nhưng nếu như nói về thiên phú thì hai vị Tử Tước mới là cao nhất, Phật tộc có một loại năng lực chủng tộc kỳ lạ, khi thế hệ Phật tử đời trước già đi đều có thể lợi dụng thiên phú bổn tộc, truyền thụ lại kinh nghiệm và trí tuệ của mình cho các hậu bối.
Phật tộc gọi khả năng này là “khai trí”, những tiền bối Phật tộc sau một khoảng thời gian ngắn sử dụng khai trí sẽ chết đi, mà những vị hậu bối Phật tộc có thể khai trí được bao nhiêu thì còn phải xem tư chất, thiên phú và ngộ tính của chính bản thân họ.
Nhưng cho dù có ở trong Phật tộc thì cũng không phải ai cũng có khả năng sử dụng “khai trí”, ít nhất cũng phải là cường giả cấp Vương thì mới có thể sử dụng được “khai trí”.
Phật tử Vô Hoa và Phật nữ Bất Ngữ đều đã từng tiếp nhận “khai trí” của tiền bối Phật tộc, hơn nữa bản thân thiên phú và ngộ tính của bọn họ còn rất tốt, đã nhận được rất nhiều, không phải Phật tử Phật nữ bình thường có thể sánh bằng.
Trong hai người, Phật nữ Bất Ngữ là lợi hại nhất, tiền bối Phật tộc khai trí cho nàng là một vị đại năng đã đặt chân vào ngưỡng cửa Thần Hóa, hơn nữa bản thân thiên phú và ngộ tính của Phật nữ Bất Ngữ cũng cực cao, được gọi là vị Phật đồ có khả năng xung kích cảnh giới Thần Hóa nhất trong gần ba vạn năm qua của Phật tộc.
Nhưng mà khai trí của Phật tộc được coi là cơ mật, bình thường sẽ không dễ dàng truyền ra ngoài, cho dù người ngoài biết Bất Ngữ và Vô Hoa đã từng khai trí nhưng cũng không biết người nào khai trí cho bọn họ.
Đỗ Lệ Xá và Thanh Ly đi tới hội nghị giao lưu tụ họp với một đám bạn bè.
Có người đã giới thiệu những Phật tử Phật nữ kia cho Thanh Ly biết, Phật tộc có hẹn ước liên minh với tộc Rebet, vẫn luôn nâng đỡ hỗ trợ lẫn nhau, mối quan hệ trước công chúng vẫn rất tốt.
Nhưng bên trong không thể thiếu được sự cạnh tranh lẫn nhau và những màn so đấu âm thầm.
Hội nghị giao lưu có tên là giao lưu nhưng mà cho tới bây giờ hàm ý tranh tài ở trong đó đã vượt xa khỏi chủ ý giao lưu.
Mặc dù Hàn Sâm không có hứng thú quá lớn đối với hội nghị giao lưu, nhưng vì đã Isa cố ý dặn dò hắn, vậy nên hắn cũng không thể không đến được.
Vương Vũ Hàng và Tà Tình Đế đều là người thích náo nhiệt, Cố Khuynh Thành cũng có chút hứng thú với Phật tộc, nên bọn họ bèn đi theo Hàn Sâm đến hội nghị giao lưu.
Bốn người tìm một vị trí ở trong góc nhỏ rồi ngồi xuống, vừa quan sát chương trình vừa thưởng thức những món ngon nước ngoài của tộc Rebet.
Bởi vì Hàn Sâm không phải là đệ tử của Nguyệt Hạ Viện nên hắn chỉ có thể ngồi ở bên ngoài, không thể nào tiến vào bên trong hội trường trực tiếp trao đổi với nhóm Phật tử Phật nữ được.
Cái này cũng chẳng có vấn đề gì đối với Hàn Sâm nhưng Phật nữ Bất Ngữ vẫn đang tìm kiếm dấu vết của hắn. Đến tận khi hội nghị giao lưu đã bắt đầu mà vẫn không thấy bóng dáng của Hàn Sâm ở trong hội trường, nàng không khỏi nghi ngờ trong lòng.
Bất Ngữ cho rằng Hàn Sâm là đệ tử của Nữ Hoàng Đao, theo lý thuyết thì hắn chắc chắn sẽ tham gia hội nghị giao lưu mới đúng chứ, nhưng Phật nữ Bất Ngữ đã tìm kiếm rất lâu mà vẫn không nhìn thấy Hàn Sâm, nàng thầm thấy lạ thay nhưng lại không tiện mở miệng hỏi.
“Đây không phải là Hàn Sâm, đồ đệ yêu quý của Nữ Hoàng bệ hạ hay sao? Tại sao ngươi cũng ở ngoài hội trường xem hội nghị giao lưu giống như chúng ta vậy?”
Bốn người Hàn Sâm đang vừa ăn vừa hóng hớt thì bỗng nghe thấy có tiếng người nói chuyện ở bên cạnh, giọng điệu còn tỏ vẻ châm chọc nữa.
Cả đám quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một vài dị tộc đang ngồi ở bàn đối diện, hơn nữa cũng không phải là người của tộc Rebet, người lên tiếng nói chuyện là một Người đầu trâu.
Cùng là Người đầu trâu nhưng mà rõ ràng hắn không hề giống với tộc Chao, Hàn Sâm không biết hắn là chủng tộc gì nhưng tên đầu trâu này hắn đã từng gặp rồi.
Lần trước lúc ở đại điển Nguyệt Thần, người đầu trâu này đã ở cùng với con trai Cao Cơ của Kim Ngọc Vương, là một trong hai Bá Tước duy nhất ở trong đại điển Nguyệt Thần lần đó.
Hàn Sâm quan sát bọn họ, không nói gì hết, bọn họ và hắn đều là ngoại tộc ở Nguyệt Chi Hiệp, chỉ phụ thuộc vào tộc Rebet mà thôi.
“Ta còn tưởng rằng đệ tử của Nữ Hoàng bệ hạ sẽ có đãi ngộ đặc biệt gì đó chứ, thì ra cũng giống như bọn ta, chỉ là người ngoài mà thôi, không có tư cách để vào Nguyệt Hạ Viện, cũng không thể tham gia hội nghị giao lưu, chỉ được quan sát ở bên ngoài.”
“Dù có cho hắn tham gia hội nghị giao lưu thì sao chứ? Hắn giao lưu cái gì với người ta được”
“Cũng không thể nói như vậy được, có thể trao đổi về vấn đề về vận may gì đó mà.”
Người thanh niên bên bàn của người đầu trâu chẳng hề kiêng nể gì hết, lúc nói không thèm hạ giọng, cố ý để cho bọn Hàn Sâm nghe được.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, hắn không biết đám người đầu trâu kia có ý gì. Theo lẽ bình thường, bọn họ đều được coi là người ngoài ở đây, đáng ra phải coi nhau như đồng minh mới phải chứ, tại sao đám người kia lại bài xích hắn, còn cố ý gây sự với hắn nữa.
Hàn Sâm lười phản ứng lại bọn họ, chỉ coi như không nghe thấy họ nói cái gì, nói chuyện phiếm với bọn Cố Khuynh Thành.
Đám người Người đầu trâu thấy bọn họ không đáp lại cũng thấy mất hứng nên không nói thêm nữa.
Một lát sau, Tịnh Hải Vương và Nguyệt Luân Vương dắt tay nhau bước vào, tuyên bố bắt đầu hội nghị giao lưu.
“Ở xa tới là khách, xin mời Phật tử Phật nữ quý tộc bước lên phía trước sân khấu.” Nguyệt Luân Vương khẽ cười nói.
“A di đà Phật, vậy thì chúng ta xin phép lên trước.” Ánh mắt của Tịnh Hải Vương rơi lên trên người Vô Hoa, dường như không hề bận tâm nói: “Vô Hoa, ngươi lên sân khấu chia sẻ kinh nghiệm tu hành với chư vị bạn hữu đi.”
“Vâng, Vương thượng.” Vô Hoa đứng dậy, hành lễ với Tịnh Hải Vương và Nguyệt Luân Vương trước, lúc này mới bước lên sân khấu, sau đó hắn nói với nhân viên công tác ở hiện trường: “Nhờ ngươi hỗ trợ chuẩn bị một khối đá thử vàng.”
Cái gọi là đá thử vàng thật ra chình là một bài kiểm tra lực lượng khoáng thạch, độ bền của loại khoáng thạch này cực kỳ cao, tác động lực lên trên sẽ không thể đập nát được đá thử vàng mà chỉ đánh lõm tảng đá xuống, bình thường nó hay được sử dụng ở trong các bài kiểm tra lực phá hoại của thuật gen.
“Trận đầu tiên đã để cho Phật tử Vô Hoa ra sân, xem ra Phật tộc muốn cho chúng ta một đòn phủ đầu rồi đây.” Đỗ Lệ Xá bĩu môi nói.
Hết chương 1899.
Bạn cần đăng nhập để bình luận