Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1884. Đường đi nhuốm máu

“Bất luận là như thế nào cũng phải thử một lần, cũng không thể đứng yên ở đây chờ chết được.” Vương Vũ Hàng nói xong rồi bước vào trong khu vực được thần quang chiếu rọi.
Nhưng mà chân và đầu của hắn vừa chạm đến ánh sáng, lại giống như đụng phải tấm sắt, gây ra tiếng bịch, cũng may là hắn mặc áo giáp cấp Hầu Tước của Hàn Sâm, nếu không đầu sẽ bị đập sưng.
“Mẹ nó, đây là ánh sáng hay là tấm sắt thế?” Vương Vũ Hàng mở to hai mắt nhìn luồng sáng trước mặt.
“Bằng không ngươi cho rằng vì sao những quý tộc kia lại bị bắn ra?” Cổ Na lu môi, khinh thường nói.
Hàn Sâm đưa tay sờ sờ, kim quang giống như một màn chắn vô hình, sờ lên bóng loáng như là ngọc thạch, căn bản khó có thể tiến vào bên trong.
Hàn Sâm rút Quỷ Nha đao ra, chém một đao lên kim quang, chỉ thấy kim quang bắn ra, nhưng lưỡi đao vẫn không thể xâm nhập vào chút nào.
“Cứng quá!” Trong lòng Hàn Sâm kinh hãi, kim quang kinh khủng như vậy, bọn hắn ngay cả đi vào cũng không vào được, những vương giả kia lại có thể ở bên trong bộc phát sức mạnh chiến đấu, quả thực mạnh đến mức khó tin.
Đáng tiếc mạnh như bọn hắn vẫn khó có thể tiếp cận tượng Nữ thần.
Cử động của Vương Vũ Hàng và Hàn Sâm không thể đi vào bên trong †hần quang, nhưng lại khiến sáu vị cường giả đang liều mạng tấn công tượng Nữ thần nhận ra bọn hắn đã đến.
Ý thức tùy ý đảo qua, đều hơi kinh ngạc, không ngờ rằng vẫn còn nhiều người còn sống như vậy, hơn nữa nhìn qua thì sức mạnh đều rất bình thường.
Ngoại trừ công tước Băng Điểu ra, khí tức đều rất yếu.
Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Cổ Na và Cổ Nhã, đều ngẩn người, sau đó trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Vương giả giống như cự nhân cầm đại chùy lên, bước ra một bước, trong nháy mắt đã đến trước mặt mấy người Hàn Sâm, giơ tay lên, lập tức bắt lấy Cổ Na và Cổ Nhã vào trong bàn tay, sau đó quay người đi về phía tượng Nữ thần.
Bởi vì chênh lệch thực sự quá lớn, mấy người Hàn Sâm trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra, nhưng mà cơ thể lại không theo kịp ý thức, thậm chí chưa kịp cử động, cự nhân đã bắt mất chị em Cổ Na Cổ Nhã, đi về trước tượng Nữ thần.
“Hắn muốn làm gì?” Vương Vũ Hàng hơi giật mình hỏi.
Công tước Băng Điểu lạnh lùng nói: “Bọn hắn không phá nổi thần quang, chắc là muốn lấy tinh huyết sinh mệnh của Cổ Nhã và Cổ Na làm dẫn, hy vọng có thể thu được một tia cộng hưởng của Luyện ngục Thiên quốc, chế tạo ra một cơ hội để xông vào vết nứt.”
Hàn Sâm chưa kịp nói gì, sau khi Cổ Na và Cổ Nhã bị bắt đi, đã không có ánh sáng nhạt trên người các nàng bảo vệ, những cánh tay yêu dị lại bắt đầu mọc lên từ dưới đất.
Mấy người Hàn Sâm lại không thể vào bên trong thần quang, chỉ có thể không ngừng vung phôi đao, chặt đứt từng cánh tay.
“ý Phật Vương, chuyện này ngươi am hiểu nhất, giao cho ngươi, hôm nay có thể giết ra con đường sống hay không, đều trông cậy vào ngươi.” Cự nhân nói oang oang, giao chị em Cổ Na và Cổ Nhã cho vương giả giống như hòa thượng.
“A di đà Phật! Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.” Vương giả kia niệm phật, duỗi một tay, hóa một vùng phật quang định Cổ Na và Cổ Nhã ở trước mặt.
“Trong đại vũ trụ gen còn có hòa thượng?” Hàn Sâm có hơi ngạc nhiên, hòa thượng chắc cũng là nhân loại hỉ2
“Hòa thượng gì chứ, đó là Phật tộc, một trong những thượng tộc.” Công tước Băng Điểu nói.
“Phật tộc?” Hàn Sâm và Vương Vũ Hàng là người đến từ Liên Minh, sắc mặt đều hơi cổ quái.
Nhưng mà nhìn thấy đầu Ý Phật Vương kia sáng như bóng đèn, không có chút tóc nào, hình như là trời sinh đầu trọc, cũng không phải là do cạo đầu. Hơn nữa mấy dấu đốt liều trên đỉnh đầu hắn cũng không phải do dùng hương đốt, càng giống như có chín nốt ruồi hơn.
Sắc mặt của Cổ Na và Cổ Nhã tái nhợt, muốn giấy dụa, nhưng mà dưới phật quang của Ý Phật Vương, ngay cả mí mắt cũng không thể động đậy.
Ý Phật Vương đưa tay điểm một cái, một chút phật quang rơi vào giữa lông mày của Cổ Na, máu tươi lập tức chảy ra từ ấn đường của nàng.
Nhưng mà máu kia không nhỏ xuống, mà là hóa thành một đường máu nhỏ đi theo phật quang đến chỗ tượng Nữ thần Kana.
Một tia máu nhiễm vào trên kim quang, những cường giả cấp Vương như Kim Ngọc Vương đồng thời ngưng tụ sức mạnh đập xuống theo tơ máu.
Dưới sự tấn công liên tục của sức mạnh kinh khủng, chỗ tơ máu kia xâm nhiễm thế mà xuất hiện rất nhiều vết rạn, máu tươi khuếch tán trong vết rạn, giống như một bông hoa màu máu đang nở rộ bên trong thần quang.
Chúng vương đều mừng rỡ, cự nhân nói: “Ý Phật Vương, rút cả bản nguyên của một người Kana còn lại, nhanh chóng xông ra, chậm một giây là nguy hiểm thêm một giây.”
“Ai di đà Phật!” Ý Phật Vương lại niệm phật lần nữa, nhưng trên mặt không hề có vẻ từ bi, ngón tay lại điểm một cái lên trán Cổ Nhã, ở ấn đường của Cổ Nhã cũng có một tia máu tươi bay thẳng về phía tượng Nữ thần.
Hai tia máu tươi nhuộm dần trên thần quang, sáu vương giả đập xuống theo máu tươi, nhất thời chỉ thấy trên thần quang xuất hiện nhiều vết rách như thủy tinh.
Cùng với máu của Cổ Nhã và Cổ Na xuyên vào, dường như thần quang cũng yếu đi rất nhiều, dưới sự tấn công không ngừng của sáu vị vương giả, rất nhanh thần quang đã bị đập tung, văng tứ phía.
Thần quang đã bị phá.
Bởi vì có máu của Cổ Na và Cổ Nhã nhuộm dần vết nứt, nơi vết nứt thế mà không bị thần quang làm đầy lần nữa.
Mấy người Kim Ngọc Vương đều rất vui mừng, điên cuồng đập tan †hần quang, muốn đánh xuyên một con đường nhuốm máu trong thần quang, một mực đi đến vết nứt của Luyện ngục Thiên quốc.
“Mấy tên cặn bã khốn kiếp kia…” Vương Vũ Hàng tức giận, đánh một quyền vào thần quang, nhưng mà sức mạnh của hắn thực sự quá yếu, ngay cả lớp ngoài cùng của thần quang cũng không phá được, cú đấm của mình lại bị chấn đến tê dại.
Tuy Hàn Sâm cũng thấy đám người Kim Ngọc Vương khó chịu, nhưng mà cá lớn nuốt cá bé là định luật hiển nhiên, cho dù hiện tại hắn muốn cứu Cổ Na và Cổ Nhã cũng là hữu tâm vô lực.
Càng chưa nói đến việc cứu Cổ Na và Cổ Nhã, chính bọn hắn hiện tại cũng không biết sống chết ra sao, gặp phải khốn cảnh cửu tử nhất sinh.
Sức mạnh của bọn họ không đủ để đi vào trong thần quang, cho dù Kim Ngọc Vương đánh xuyên lối đi thì mấy người Hàn Sâm cũng không có cơ hội đi vào.
Bản thân Hàn Sâm có thể dẫn theo Vương Vũ Hàn quay về Tí Hộ Sở tránh một chút, Long Nữ và Hàn Mộng Nhi không có nơi nào để trốn, tiếp tục chờ đợi chỉ có một con đường chết.
Cổ Na và Cổ Nhã bị Ý Phật Vương định ở đó không thể cử động, tinh huyết bản nguyên không ngừng bị rút ra từ ấn đường, mặc dù tia máu cực nhỏ, nhưng nếu cứ tiếp tục bị rút như vậy, cơ thể của các nàng cũng không chịu nổi, huống chỉ lúc trước Cổ Nhã đã bị mất rất nhiều máu.
Trên mặt hai người đều hiện lên rất nhiều cảm xúc như tức giận, tuyệt vọng, xót xa, mặc dù gần trong gang tấc, nhưng mà cả nhìn nhau đều không thể làm được.
Cho dù hai nàng muốn ôm nhau chết cũng không được, chỉ có thể song song đứng ở đó, tinh huyết bản nguyên không ngừng bị rút đi, sinh cơ trên người càng ngày càng yếu.
Dựa vào máu tươi của Cổ Na và Cổ Nhã nhuộm dần thần quang, những vương giả Kim Ngọc Vương sống sờ sờ đập thần quang ra một đường máu, khoảng cách chỉ còn khoảng chừng một mét.
“Grào!”
Một con thú Luyện Ngục cực lớn như ác long sinh ra từ bóng tối, gào lớn một tiếng, điên cuồng lao về phía mấy người Hàn Sâm.
Thú Luyện Ngục lại tiến hóa, mặt mấy người Hàn Sâm biến sắc.
Hết chương 1884.
Bạn cần đăng nhập để bình luận