Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1019: Cuồng Vọng

- Hàn lão đệ còn có chuyện gì sao?
Lưu Ngọc Huyền quay đầu lại hỏi.
- Xác thực là còn có một việc muốn mời Lưu tiên sinh hỗ trợ.
Hàn Sâm nhìn Lưu Ngọc Huyền nói.
- Hàn lão đệ không cần phải khách khí, có chuyện gì cứ việc nói, chỉ cần Lưu mỗ có thể giúp một tay thì nhất định sẽ không chối từ.
Ý tứ lời này của Lưu Ngọc Huyền là nói, có thể giúp thì giúp, không thể giúp thì đành xin lỗi
Đương nhiên, có thể giúp hay không thì phải xem Lưu Ngọc Huyền tính như thế nào.
- Chuyện này, nhất định là Lưu tiên sinh có thể giúp đỡ nổi, chính là mời Lưu tiên sinh lại đưa chúng tôi thêm một đoạn đường.
Hàn Sâm cười tủm tỉm nhìn Lưu Ngọc Huyền nói.
Lưu Ngọc Huyền nghe thấy vậy liền biến sắc, sau đó lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ:
- Hàn lão đệ, không phải tôi không chịu tiễn đưa mọi người, thật sự là tôi không thể nào hiểu rõ con đường phía trước, tôi cũng không tính muốn đi mạo hiểm, là Hàn lão đệ cố ý phải đi, tôi mới liều chết dẫn cậu tới đây. Nếu như Hàn lão đệ đã hối hận, cũng không muốn mạo hiểm, đại khái có thể theo tôi trở lại Tí Hộ Sở Đế Linh, tôi cam đoan cậu có thể an cư lạc nghiệp ở trong Tí Hộ Sở Dị Linh.
Lời này của Lưu Ngọc Huyền là ngầm châm biếm Hàn Sâm khoác lác, giờ gặp chuyện mới sợ hãi.
- Tôi sẽ tiếp tục đi lên phía trước, nhưng mà Lưu tiên sinh cũng phải cùng đi với tôi.
Hàn Sâm nhìn Lưu Ngọc Huyền nói ra.
Lưu Ngọc Huyền lập tức lộ ra vẻ phẫn nộ:
- Tam thúc, Vi Vi, mấy người nghe xem hắn đang nói gì vậy, mấy người muốn đi mạo hiểm, tôi là một người ngoài, giúp mấy người đến mức này đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi? Vì mấy người, tôi đều không tiếc quỳ xuống với dị sinh vật kia, mấy người còn muốn tôi làm thế nào nữa? Không phải là để cho tôi đem mạng tặng cho mấy người, mấy người mới hài lòng chứ?
Lâm Hạ nghi hoặc nhìn Hàn Sâm, khó khăn nói:
- Lưu lão đệ trước đừng có gấp, tôi nghĩ không phải Tiểu Hàn có ý tứ này, hắn nhất định là có nguyên nhân của hắn, cậu nghe hắn nói trước đã.
- Tam thúc, tôi chính là có ý tứ đó, y nhất định phải cùng chúng ta tiếp tục đi tới.
Hàn Sâm nhìn Lưu Ngọc Huyền nói thẳng, không có bất kỳ dây dưa dài dòng nào.
- Cậu thật sự quá cuồng vọng, tôi đã giúp dẫn mấy người đi đó là có ý tốt, cậu cho rằng cậu là ai, có thể ra lệnh cho Lưu mỗ sao?
Lưu Ngọc Huyền mắng to Hàn Sâm, đồng thời còn hướng bọn Lâm Hạ nói ra:
- Tam thúc, Vi Vi, mấy người phân xử thử xem, hắn nói lời này có phải là lời mà con người nên nói hay không, con mẹ nó chứ chính là mắt bị mù, mới liều chết trợ giúp loại người này, còn không bằng súc sinh, súc sinh còn biết cảm ơn, nhưng mà hắn thì sao?
Không đợi bọn Lâm Hạ nói chuyện, Hàn Sâm lạnh nhạt nói:
- Hàn Sâm tôi đã cuồng vọng mấy thập niên, bây giờ anh mới biết thì đã quá trễ, hôm nay anh nhất định phải đi, không đi cũng phải đi.
- Tam thúc, Vi Vi, mấy người thấy chưa, đây là chính bản thân hắn muốn chết, không oán được Lưu Ngọc Huyền tôi.
Lưu Ngọc Huyền vẫn rất tỉnh táo, đứng ở phía đạo đức chí cao, hết sức cô lập Hàn Sâm, y lo lắng nhất vẫn là Lâm Hạ đứng ở phía Hàn Sâm, nếu chỉ là một mình Hàn Sâm, y cũng không thèm để ở trong lòng.
Mặc hắn thiên phú mạnh như thế nào, lại là siêu cấp thần gen toàn mãn tấn thăng Siêu Việt Giả, ngắn ngủn thời gian một năm lại có thể làm gì? Cùng lắm thì mở ra hai ba đạo khóa gen, đây đã vô cùng giỏi rồi.
Mặc dù dùng gen Dị Linh mở ra khóa gen cùng bản thân phù hợp kém một chút, nhưng y có tám đạo khóa gen, cũng không phải là hai ba đạo khóa gen có thể địch nổi, huống chi bên cạnh y còn có rùa khổng lồ thần huyết.
Liệt hỏa trên người Lưu Ngọc Huyền tuôn ra, giống như là Hỏa Thần nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, khinh miệt nói:
- Họ Hàn, không phải là mày rất hung hăng càn quấy, rất ngông cuồng sao? Đến, nhìn xem mày có bản lãnh gì để cho tao đi với mày.
Lâm Hạ, Trần Hổ cùng Lâm Vi Vi đang muốn nói cái gì, nhưng mà Hàn Sâm căn bản không cho bọn họ có cơ hội nói chuyện, trực tiếp một quyền đánh tới Lưu Ngọc Huyền.
Việc Lưu Ngọc Huyền đều ở dưới sự giám thị của hắn, những động tác nhỏ kia cùng sát cơ trong lòng y, sao có thể tránh được ánh mắt của Hàn Sâm.
Về phần giảng đạo lý, Hàn Sâm cho tới bây giờ cũng không phải là một người ưa thích giảng đạo lý, chỉ dùng bản tâm mà đi, mặc kệ là mày gian trá cách nào, tao cũng chỉ một quyền đánh tới.
Huyết diễm trên nắm tay Hàn Sâm thiêu đốt, một quyền đã đánh tới trước mặt Lưu Ngọc Huyền, Lưu Ngọc Huyền thấy sức mạnh của Hàn Sâm cũng là hệ hỏa, càng thêm khinh thường, hỏa diễm trên người hóa thành một con hỏa xà to lớn, trực tiếp vọt tới Hàn Sâm.
Con hỏa xà kia dài mấy chục mét, mà Hàn Sâm chỉ mang theo một đoàn huyết diễm ở trên nắm tay, thoạt nhìn hoàn toàn kém xa, hơn nữa thoạt nhìn thì hỏa diễm của Lưu Ngọc Huyền hết sức mãnh liệt bá đạo, huyết diễm của Hàn Sâm chỉ là một ngọn lửa nho nhỏ ở trên nắm tay.
Nhưng khi hai loại ngọn lửa đụng vào nhau, Lưu Ngọc Huyền lại đột nhiên mở to hai mắt ra nhìn.
OÀ..ÀNH!
Nắm đấm của Hàn Sâm đánh lên phía trên con hỏa xà kia, huyết diễm lập tức giống như là gặp xăng, lập tức nhuộm toàn bộ hỏa xà thành màu máu, hóa xà kia vậy mà cuốn ngược trở lại trên người Lưu Ngọc Huyền, lập tức bắt lửa thân thể Lưu Ngọc Huyền, đốt Lưu Ngọc Huyền thành người lửa.
Lưu Ngọc Huyền lập tức lăn lộn ở trên mặt đất kêu lên thảm thiết, đồng thời ra lệnh cho con rùa khổng lồ kia tấn công Hàn Sâm.
Cái đầu của con rùa khổng lồ đưa ra ngoài, há miệng liền phun ra một mũi tên nước đánh về phía Hàn Sâm.
Ánh mắt Hàn Sâm lạnh lẽo, thân hình không lùi mà tiến tới, né tránh mũi tên nước, đồng thời áp sát tới đầu của con rùa khổng lồ này, Thái A Kiếm nhanh như ra khỏi vỏ.
Răng rắc!
Đầu lâu của con rùa khổng lồ trực tiếp bị Hàn Sâm một kiếm chém xuống, máu tươi phun khắp nơi.
“Săn giết sinh vật thần huyết Ô Giáp Quy, đạt được thú hồn Ô Giáp Quy, thịt có thể ăn, hấp thu có thể ngẫu nhiên đạt được 0 đến 10 điểm thần gen.”
Bọn Lâm Hạ nhìn tới trợn mắt há hốc mồm, Lưu Ngọc Huyền lăn lộn ở trên mặt đất, lăn qua lăn lại kêu thảm thiết, liều mạng muốn tiêu diệt huyết diễm trên người, nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng, huyết diễm kia vậy mà như thế nào cũng dập không tắt, đốt y da tróc thịt bong.
Hàn Sâm đi lên xách Lưu Ngọc Huyền lên, huyết diễm trên người y lúc này mới dập tắt, nhưng mà Lưu Ngọc Huyền cũng đã bị đốt chỉ còn lại nửa cái mạng.
Trong lòng Lưu Ngọc Huyền đã cực kỳ kinh hãi, lực lượng mở ra tám đạo khóa gen, ở trước mặt Hàn Sâm lại không chịu nổi một kích như vậy, quả thực là làm cho y không thể tin nổi.
Nhưng mà Lưu Ngọc Huyền quả nhiên cũng là một nhân vật, cố nén vết thương đau nhức trên người, trong lòng vô cùng tỉnh táo, giả ra vẻ mặt oan ức, phẫn nộ cùng không cam lòng, lớn tiếng khóc thảm nói:
- Tam thúc, Vi Vi, Trần Hổ, tôi có lòng tốt cứu mọi người, không nghĩ tới lại rơi vào kết quả như vậy, quả nhiên là mắt ông trời bị mù rồi?
Giọng nói kia quả thực giống như là lưng đeo oan khuất ngập trời, khiến cho người nghe thấy thương tâm rơi lệ, cho dù tháng sáu cũng có tuyết rơi rồi.
- Tiểu Hàn, có phải là có hiểu lầm gì đó hay không?
Lâm Hạ nghe xong cũng có chút không đành lòng, trên đường đi đúng là Lưu Ngọc Huyền đã giúp bọn họ, Hàn Sâm làm như vậy tựa hồ là có chút quá mức.
Nhưng mà quãng đường đi cùng nhau này, Lâm Hạ vẫn luôn rất tín nhiệm đối với Hàn Sâm, luôn cảm thấy Hàn Sâm làm như vậy nhất định là có nguyên nhân của hắn.
- Tam thúc, chút nữa tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng, bây giờ mời mọi người ở lại chỗ này, cũng không cần nói cái gì.
Hàn Sâm dẫn theo Lưu Ngọc Huyền liền hướng về vùng núi phía trước mà đi.
Lưu Ngọc Huyền một mực mắng to Hàn Sâm không có lương tâm, là kẻ vong ân phụ nghĩa, muốn để cho bọn Lâm Hạ ra tay giúp đỡ, nhưng mà lúc cách vùng núi kia càng ngày càng gần, âm thanh của Lưu Ngọc Huyền lại dần dần thấp xuống.
Bởi vì y sợ hãi, sợ hãi làm kinh động đến sinh vật siêu cấp thần huyết ở bên trong, vậy thì mạng của y sẽ thật sự là không còn rồi.
Thế nhưng mà Lưu Ngọc Huyền đồng thời cũng vô cùng rõ ràng, nhất định là Hàn Sâm đã khám phá ra ý nghĩ của y, có lẽ là Hàn Sâm cũng đoán được trong vùng núi này khẳng định là có tuyệt đại hung hiểm, muốn nhờ vào đó áp chế y, để y nói ra chân tướng.
Lưu Ngọc Huyền không tin Hàn Sâm thật sự dám đi vào, y cho rằng Hàn Sâm là đang đe dọa y, cho nên Lưu Ngọc Huyền một mực cắn răng không chịu nói, chờ giây phút chính Hàn Sâm lùi bước.
Chỉ cần Hàn Sâm không có cách nào bàn giao cho bọn Lâm Hạ, y có thể châm ngòi quan hệ giữa bọn họ, có lẽ có thể dựa vào bọn Lâm Hạ giữ lại được một cái mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận