Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2796. Tàn cuộc

“Tranh mỹ nữ thế này ta có rất nhiều, ngươi thả ta ra, ta cho ngươi mười bức, không, một trăm bức.” Hàn Sâm thấy mình chỉ có giá trị bằng một bức tranh, trong lòng có chút buồn bực.
“Ngươi biết cái gì, đây là Thiên Lũ Đồ do đích thân Ảnh Đế của tộc Hoàng Cực vẽ đấy, bên trong là tình yêu của Ảnh Hoàng khi còn sống, nhưng đáng tiếc vẫn không lọt vào được mắt xanh của nàng, cuối cùng Ảnh Đế chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu phi thiên phá cửa, tiến vào Thần điện Gen. Trong lòng biết khó có ngày gặp lại, không khỏi bi thương, nên đã vẽ nên bức tranh này.”
Dừng một chút, Đạo Thánh tiếp tục nói: “Bức tranh này chứa đựng một đoạn tình yêu và tâm trạng lúc đó của Ảnh Đế, sao bức tranh bình thường có thể so được, thiên hạ này cũng không có bức tranh thứ hai như thế này đâu… Đúng là một bức họa đẹp…”
Đạo Thánh cũng không nhìn Hàn Sâm, vừa thưởng thức Thiên Lũ Đồ vừa chậc chậc tán thưởng.
“Là người của tộc Hoàng Cực dùng bức họa này để đổi lấy mạng của †a sao?” Hàn Sâm lập tức đoán được mấy phần.
“Ngươi chỉ cần biết điều một chút, chờ ở đây, bổn thánh cũng không gây khó khăn cho ngươi, để ngươi tự do hoạt động ở nơi này. Nếu như ngươi không thành thật, ta sẽ nhốt ngươi lại” Đạo Thánh cũng không giam Hàn Sâm lại, tự tin Hàn Sâm không thể chạy trốn dưới mắt hắn được.
“Ngươi là ai?” Hàn Sâm hỏi.
“Đạo Thánh Đại Đạo Thiên, đã từng nghe chưa?” Đạo Thánh dương dương đắc ý nói.
“Đại Đạo Thiên đã nghe qua rồi, Đạo Thánh gì đó thì chưa từng nghe thấy.” Hàn Sâm không phải cố ý kích hắn, mà hắn thật sự chưa từng nghe nói. Dù sao hiểu biết của Hàn Sâm đối với đại vũ trụ cũng không nhiều lắm, nhân vật giống như Đạo Thánh cũng không ai đề cập tới với hắn, hiển nhiên là hắn không biết.
“Không biết cũng không sao, ngươi cứ đàng hoàng chờ ở đây là được.” Đạo Thánh nói xong cũng không để ý đến Hàn Sâm nữa, mà thưởng thức Thiên Lũ Đồ.
Hàn Sâm lại hỏi mấy câu, nhưng Đạo Thánh hoàn toàn không để ý tới hắn, hoàn toàn say đắm trong bức Thiên Lũ Đồ kia.
Hàn Sâm đi tới bên cạnh nhìn một lúc, phát hiện ra trên cửu tiêu quả nhiên mờ hồ thấy được một tòa cung điện giống như thần miếu, rất giống Thần điện Gen nơi hắn đang ở.
Hàn Sâm rất muốn hỏi một chút, nữ nhân trong bức họa kia là ai, thậm chí có năng lực tiến vào Thần điện Gen, tất nhiên đó cũng là một vị cường giả cái thế.
Chẳng qua Đạo Thánh hoàn toàn không để ý tới hắn, chỉ si mê nhìn bức họa kia, nước miếng cũng sắp chảy xuống rồi.
Cắn hai miếng trái cây, hương vị trong miệng vô cùng ngọt ngào, còn có một dòng nước ấm từ trên thân khuếch tán ra, quả thật không phải thứ tầm thường. Có điều đối với thân thể Hàn Sâm hiện tại, tác dụng của trái cây như vậy cũng không lớn.
“Quái lão đầu tự xưng là Đạo Thánh này lại có thể tự do ra vào Hoa Viên Không Trung, sợ rằng cấp bậc vô cùng cao, thân thể ta hiện tại ngay chút khí lực cũng không phát ra được, muốn cậy mạnh trốn ra ngoài là việc không thực tế.” Hàn Sâm chớp mắt một cái, nói với Đạo Thánh kia: “Ta đi dạo trong cốc cũng được chứ?”
Quái lão đầu không để ý tới hắn, Hàn Sâm tự mình bước ra ngoài, cố gắng tìm hiểu trước tình hình nơi đây.
Sơn cốc không lớn, trừ mấy gian nhà gỗ nhỏ ra, bốn phía toàn là kỳ hoa dị thảo, phi cầm tẩu thú, là một nơi rất tốt để ẩn cư.
Không bao lâu sau, Hàn Sâm đi tới miệng sơn cốc, nhìn ra phía ngoài một chút, lại là một cảnh tượng khác. Chỉ thấy cát vàng đầy trời, bên ngoài lại là một sa mạc, so với bên trong sơn cốc quả thực như hai thế giới khác nhau.
Hàn Sâm không đi khỏi sơn cốc mà quay trở lại, đi vào bên trong.
Sau khi Hàn Sâm bước đến phía sau những ngôi nhà gõ đó, hắn thấy trên vách núi đá có vẻ một ít hoa văn, những hoa văn đó nhìn thế nào cũng giống như một bàn cờ, một tàn cuộc chưa hoàn thành.
“Cái này nhìn rất giống cờ vây, có điều cờ vây chỉ có mười chín nhân mười chín ô, nhưng ô ở đây nhiều hơn gấp mấy lần, có điều nhìn trắng đen và chiến thuật, quả thật rất giống cờ vây.” Trước kia khi Hàn Sâm luyện tập Dịch Thiên Thuật đã từng nghiên cứu cờ vây, không thể nói là dốc lòng nghiên cứu, nhưng kỹ năng chơi cờ cũng không yếu.
Nhìn một lát, đại khái có thể xác định, quy tắc cờ này không khác lắm so với cờ vây, hơn nữa phía trên đúng là tàn cuộc còn chưa hoàn thành.
“Chẳng lẽ Đạo Thánh này là một kẻ mê cờ, cho nên mới khắc tàn cuộc lên vách đá, để mỗi ngày nhìn thấy?” Hàn Sâm nhìn một hồi, đại khái có thể nhìn ra, trong tàn cuộc, quân cờ trắng chiếm hết ưu thế, thoạt nhìn hẳn là kết quả tất thắng, mà quân cờ đen lại kéo dài hơi tàn, dường như có lẽ nhất định sẽ thua.
Thật ra thì Hàn Sâm cũng thích đánh cờ, có điều bây giờ hắn không có †âm trạng đi nghiên cứu cái này. Hắn tiếp tục đi dọc theo vách đá vào trong sơn cốc, rất nhanh đã phát hiện, trên vách núi đá, cứ cách một đoạn sẽ có khắc một bức tàn cuộc. Lúc Hàn Sâm đi tới tận cùng trong sơn cốc, tổng cộng phát hiện được mười mấy bức tàn cuộc.
Hơn nữa tàn cuộc của mỗi một bức không giống nhau, có bức ván cờ đã đến hồi kết thúc, có bức chỉ vừa mới bắt đầu.
Lúc trước Hàn Sâm còn tưởng rằng những ván cờ này là những ván cờ cao minh mà Đạo Thánh nghiên cứu, nhưng sau khi xem một vài bức, có nhiều bức chỉ là một ván cờ đơn giản, căn bản không có giá trị để khắc lên vách đá.
“Chẳng lẽ Đạo Thánh lại là một tên chơi cờ rất dở, cho nên mới phải khắc những ván cờ đơn giản như thế lên vách đá?” Hàn Sâm thử nghĩ, nhưng lại cảm thấy không có khả năng.
Tinh thần lực của cường giả cấp Thần Hóa rất mạnh, học cờ vây hẳn là rất đơn giản mới đúng, cho dù không có thiên phú thế nào thì cũng không thể không hiểu ngay cả những ván cờ đơn giản như thế được, lại còn phải khắc vào vách núi đá để xem hàng ngày.
Trừ những bức tàn cuộc này, Hàn Sâm vũng không nhìn thấy thứ gì thú vị trong sơn cốc, trừ nhà gỗ hắn không dám đi vào, cả sơn cốc gần như đều là thiên nhiên tinh khiết, không có quá nhiều dấu vết của con người.
Lúc Hàn Sâm lần nữa trở lại trước nhà gỗ, Đạo Thánh đã cất Thiên Lũ Đồ đi, đang nằm phơi nắng trên một chiếc ghế, thoạt nhìn rất thích ý.
“Cái gì… Đạo Thánh… Ngươi khắc những ván cờ kia lên vách núi là có ý gì vậy?” Hàn Sâm nói bóng nói gió, hy vọng có thể tìm được cách thuyết phục Đạo Thánh.
Tộc Hoàng Cực đối với hắn có thể nói là hận thấu xương, nếu rơi vào trong tay tộc Hoàng Cực, chỉ sợ sẽ không có kết quả tốt.
Đạo Thánh hừ lạnh một tiếng: “Nếu như ta biết những thứ đó có ý gì thì ta cũng sẽ không ở lại cái nơi chim không thèm ỉa này.”
“Có ý gì? Những ván cờ kia không phải do ngươi khắc lên vách núi sao?” Hàn Sâm kinh ngạc nhìn Đạo Thánh.
“Ta mới không nhạt nhẽo như vậy. Cái đó là do mọt lão bất tử khắc lên, nói là chỉ cần có thể phá giải bí mật trong ván cờ là có thể tìm được bảo tàng mà hắn lưu lại. Ta đã nhìn mấy chục năm rồi, cũng chẳng nhìn ra bí mật gì.” Đạo Thánh thuận miệng nói.
Trong lòng Hàn Sâm dao động, nhìn về phía Đạo Thánh hỏi: “Nếu ta có thể phá giải bí mật trong ván cờ giúp ngươi, ngươi có thể thả ta ra không?”
“Đừng uổng phí tâm tư nữa, kỳ vương số một đại vũ trụ ta đây đã nghiên cứu mấy chục năm cũng không nhìn ra bí mật gì, nhất định là lão bất tử kia đang lừa gạt ta” Ý thức được mình nói lỡ miệng, Đạo Thánh vội vàng ngậm miệng không nói nữa.
Lúc trước Hàn Sâm chỉ coi đó là ván cờ bình thường, cũng chưa nhìn kỹ, bây giờ nghe Đạo Thánh nói như thế, hắn cảm thấy đó là cơ hội cũng chưa biết chừng, lập tức quay lại nhìn kỹ những ván cờ đó.
Mặc dù có khả năng không giải được bí mật của ván cờ, có điều đây là việc duy nhất mà hiện tại Hàn Sâm có thể làm, nếu thật sự có thể có thể bí mật trong ván cờ, nói không chừng còn có cơ hội nói điều kiện với Đạo Thánh.
Hàn Sâm cẩn thận nghiên cứu từng bức một, kết quả không khác lắm so với lần đầu tiên hắn quan sát, không phát hiện có gì đặc biệt cả, chỉ là mười bảy bức tàn cuộc mà thôi.
Hết chương 2796.
Bạn cần đăng nhập để bình luận