Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2293. Kẻ tù nhân sau lưng

Kẻ tù nhân từng bước đi về phía Hàn Sâm, mặc dù hắn đi rất chậm, nhưng mà cũng chỉ là khoảng cách mười mét, trong nháy mắt đã đi tới phía sau Hàn Sâm.
Lúc di chuyển, xiềng xích trên người kẻ tù nhân đó vang lên không ngừng, nhưng sau khi hắn dừng lại ở phía sau Hàn Sâm thì lại không có một chút âm thanh nào cả, ngay cả tiếng hít thở và tiếng nhịp tim đậm cũng không có, giống như vốn dĩ hắn không hề tồn tại vậy.
Hàn Sâm sử dụng Động Huyền Khí Tràng quét một vòng, thế nhưng lại không cảm nhận được kẻ tù nhân ở phía sau lưng mình, đột nhiên trong lòng hắn hoảng sợ, chỉ cảm thấy da gà khắp toàn thân đều đã nổi lên.
Rõ ràng kẻ tù nhân đứng ở ngay phía sau hắn, nhưng hắn lại không thể cảm nhận được, trong nháy mắt sự khủng bố không rõ ràng này xâm nhập vào đại não Hàn Sâm, làm cho đại não vô thức đưa ra đánh giá, suýt chút nữa đã xoay người bỏ chạy.
Nhưng lúc này Hàn Sâm đang dùng toàn lực vận chuyển quang phù Chu Tước, tuyệt đối không thể chạy trốn, nếu như hắn rời khỏi vị trí, phong ấn Tứ Tượng sẽ vì xuất hiện sơ hở, bị phá hủy ngay lập tức, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ đi vào đường chết.
Trên đỉnh đầu Hàn Sâm có tổ chim, hắn không nhịn được muốn quay đầu lại, trong lòng nổi khùng: “Ngươi đứng ở phía sau ta thì đâu có làm gì được chứ? Ta tin rằng ngươi sẽ không đánh nát được tổ chim, ta còn thấy sợ gì nữa chứ?”
Hàn Sâm đứng bất động ở đó, cũng không quay đầu lại nhìn về phía sau, vẫn tiếp tục vận chuyển sức mạnh của bản thân vào bên trong Chu Tước Phù, trấn áp con dị chủng kia.
Nhưng khi ánh mắt Hàn Sâm nhìn thấy sắc mặt của đám người Bạch tiên sinh thì trong lòng hắn lại thấy sợ hãi.
Sắc mặt của Bạch tiên sinh có chút kỳ dị, Hàn Sâm không nhìn được là có ý gì, nhưng biểu cảm trên gương mặt Đoạn Tội lại rất rõ ràng, đó là vẻ mặt sợ hãi, hai mắt hắn mở to nhìn chằm chằm phía sau Hàn Sâm, giống như đang thấy quỷ vậy.
Huyết Kỳ Lân thì lại càng rõ ràng hơn, nó khẽ gầm lên về phía Hàn Sâm ở bên này, giống như đang cảnh cáo Hàn Sâm.
“Hắn làm gì ở đằng sau ta vậy?” Trong lòng Hàn Sâm có hơi sợ, nhưng hắn hoàn toàn không cảm nhận được cái kẻ tù nhân đó ở phía sau hắn, thật sự giống như không phải là một sinh vật đang đứng sau lưng hắn, mà là một con ma quỷ.
Cổ họng Bạch tiên sinh bỗng nhúc nhích, sắc mặt hắn vô cùng kỳ quái, há miệng nhưng lại không nói được thành lời.
Vẻ mặt này làm cho trong lòng Hàn Sâm lại càng thêm sợ hãi, hắn không nhịn được muốn quay đầu lại nhìn xem, nhưng vì cơ thể và hai tay hắn đều không thể di chuyển, góc độ quay đầu cũng có hạn, vậy nên hắn chuyển hướng nhìn sang bên trái một chút, không nhìn thấy bên đó có cái gì cả.
Sau đó vừa mới chuyển hướng nhìn sang bên phải một chút, vẫn không nhìn thấy gì, bây giờ Hàn Sâm thật sự hận không thể lập tức xoay người sang chỗ khác, xem thử rốt cuộc kẻ tù nhân kia đang ở chỗ nào, nhưng mà cơ thể của hắn lại không thể di chuyển được.
Mà vẻ mặt của ba người Bạch tiên sinh lại càng lúc càng kỳ quái, đều không ngừng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm phía sau Hàn Sâm, làm cho trong lòng Hàn Sâm khó chịu giống như bị mèo cào vậy.
“Mẹ nhà ngươi, ta có tổ chim bảo vệ, có gì phải sợ chứ?” Hàn Sâm cắn răng bất động.
Nhưng đột nhiên hắn cảm thấy ớn lạnh ở sau gáy, giống như có thứ gì đó dán vào đằng sau cổ của hắn hóng gió vậy, làm cho toàn thân Hàn Sâm lập tức nổi da gà, sống lưng mỏi nhừ còn hai chân thì có chút mềm nhũn.
Hàn Sâm đã từng nhìn thấy những thứ kinh khủng nhiều rồi, cũng sẽ không thực sự sợ hãi, nhưng bây giờ không nhìn thấy được cái tên tù nhân kia lại làm cho hắn khó chịu muốn chết, cảm giác trong lòng có hơi sợ.
“Đừng động đậy…” Bạch tiên sinh nói với Hàn Sâm.
“Rốt cuộc hắn làm gì ở phía sau ta vậy?” Hàn Sâm không nhìn thấy được kẻ tù nhân làm gì ở phía sau nên hắn chỉ có thể hỏi Bạch tiên sinh.
Đáng tiếc Huyết Kỳ Lân không thể nói chuyện, nếu không hắn đã trực tiếp hỏi Huyết Kỳ Lân rồi, còn về Đoạn Tội lại càng không đáng tin cậy, Hàn Sâm cũng không nghĩ tới việc hỏi hắn.
“Cái này… Thật sự không dễ nói…” Bạch tiên sinh cau mày, sắc mặt có chút khó xử, giống như không biết cần phải nói như thế nào với Hàn Sâm vậy.
Cái dáng vẻ khó xử này của Bạch tiên sinh làm cho Hàn Sâm không nhịn được khẽ cau mày, thật sự không nghĩ ra được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ở phía sau mình.
Nếu như nói phía sau gặp nguy hiểm, đám người Bạch tiên sinh không muốn Hàn Sâm vì sợ nguy hiểm rồi làm dao động phong ấn Tứ Tượng, vậy nên mới không chịu nói cho hắn biết, nhưng Hàn Sâm cảm thấy loại khả năng này không lớn lắm.
Bởi vì nếu như thực sự gặp nguy hiểm, sau khi Hàn Sâm bị thương, phong ấn Tứ Tượng cũng sẽ bị phá vỡ, không phải là hắn bất động thì sẽ không có chuyện gì.
“Nếu thật sự không gặp nguy hiểm, vậy thì có cái gì không thể nói được chứ?” Trong lòng Hàn Sâm ngờ vực.
Lúc đầu cũng không cảm thấy gì cả, nhưng càng nghĩ lại càng thấy lạnh ở sau lưng, khiến cho Hàn Sâm bắt đầu cảm thấy có chút bất an.
Bạch tiên sinh và Đoạn Tội vẫn cứ ngoắc ngoắc quan sát phía sau lưng hắn, Huyết Kỳ Lân cũng không ngừng gọi Hàn Sâm, dường như là muốn nói cho hắn biết gì đó.
Hàn Sâm thật sự không nhịn được, hắn lập tức triệu hồi Bảo Nhi ra ngoài, để cho Bảo Nhi nhìn giúp hắn xem rốt cuộc cái tên tù nhân kia đang làm gì ở phía sau hắn.
Bảo Nhi xuất hiện ở trong ngực Hàn Sâm, Hàn Sâm lập tức nói với nàng: “Bảo Nhi, ngươi giúp ta nhìn xem, phía sau ta có thứ gì đó, nó đang làm gì?”
Bảo Nhi đáp lại một tiếng, ghé sát vào vai Hàn Sâm nhìn ra phía sau hắn, sau đó nàng phát ra một âm thanh kinh ngạc: “Cha… Phía sau ngươi…”
“Đằng sau ta có cái gì à? “Hàn Sâm gấp gáp hỏi.
“Có một tên đang vẽ tranh ở trên lưng ngươi…” Bảo Nhi suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng.
“Vẽ tranh?” Hàn Sâm đột nhiên cảm thấy đầu óc của mình có chút không thông, hắn nghi ngờ hỏi: “Kẻ tù nhân đó vẽ tranh ở sau lưng ta sao? Chẳng lẽ hắn là một họa sĩ? Đặc biệt yêu thích sáng tác hội họa ở trên cơ thể con người, thấy vóc dáng của ta quá tốt, vậy nên không nhịn được muốn vẽ tranh ở trên đó sao? Không đúng, cho dù là hội họa trên thân thể con người thì cũng có thể tìm thân thể của mỹ nữ để vẽ, vẽ trên người ta là như thế nào chứ?”
“Bảo Nhi, hắn vẽ cái gì đấy?” Hàn Sâm vội vàng hỏi lại, hắn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Bảo Nhi nhảy lên trên bờ vai của Hàn Sâm, đưa đầu nhìn về phía sau Hàn Sâm một hồi, nhưng mà vẫn không nói gì.
“Bảo Nhị, rốt cuộc hắn vẽ cái gì vậy?” Hàn Sâm nóng ruột chết, cũng không phải hắn sợ hãi thật, hắn chỉ thấy như vậy không tốt một chút nào cả, khiến cho người ta thấy có hơi tức giận.
Bảo Nhi hơi do dự nói: “Thật sự giống như… Hình như là vẽ một người… Ừ… Một người phụ nữ…”
“Vẽ người phụ nữ? Người phụ nữ như thế nào?” Hàn Sâm ngây cả người, một kẻ tù nhân giống như bộ xương khô không có chuyện gì chạy đến sau lưng hắn vẽ phụ nữ, mẹ nó cái này thực sự quỷ quái thấy mẹ rồi, làm cho Hàn Sâm cảm giác ngứa ngáy ở sau lưng, cả người cũng bắt đầu khó chịu.
Hình như Bảo Nhi có chút không biết phải miêu tả như thế nào, nàng
hơi do dự một chút rồi mới tiếp tục nói: “Một người phụ nữ cực kỳ xấu.
Hàn Sâm cảm giác mình sắp khạc ra máu rồi, một kẻ tù nhân quái dị xấu xí vẽ một người phụ nữ rất xấu lên lưng hắn, mẹ nhà nó đây là chuyện gì vậy?
Hàn Sâm há miệng muốn tiếp tục hỏi, nhưng đột nhiên hắn phát hiện mình không biết phải hỏi cái gì nữa.
Bảo Nhi vừa nhìn sau lưng hắn vừa nói: “Cha, hình như hắn không vẽ nổi nữa rồi.”
“Tại sao?” Hàn Sâm tò mò hỏi.
Lần này Bảo Nhi trả lời vô cùng nhanh chóng: “Máu của người phụ nữ ở trên tay hắn sắp chảy khô rồi, không còn thuốc màu nữa.”
“Cái gì? Hắn dùng máu của một người phụ nữ vẽ tranh ở trên lưng ta sao?” Hàn Sâm cảm giác da đầu của mình sắp nổ tung rồi, thật sự không thể nào tưởng tượng nổi đó là một bức tranh như thế nào.
Hết chương 2293.
Bạn cần đăng nhập để bình luận