Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3461. Nhân danh Kim Tệ (đại kết cục).

Một đồng Kim Tệ lăn lộn xẹt qua tinh không, một tiếng đinh đâm vào phía trên bia gen, giống như bị nam châm hấp dẫn, cứ dán trên bia gen.
Bia gen giống như một cỗ máy đang vận chuyển động cơ hết mức, đột nhiên lập tức bất động, vũ trụ đang bị nghịch chuyển cũng đứng im trong tích tắc.
Trong nháy mắt này, hai đại vũ trụ hoàn toàn tĩnh mịch, toàn bộ thế giới đều bị ánh sáng tím bao phủ, vô số sinh linh còn có dòng ánh sáng màu tím vờn quanh trên thân, nhưng lại không tiếp tục nghịch chuyển như vừa rồi nữa.
Toàn bộ sinh linh đều kinh nghi bất định nhìn một đồng Kim Tệ trên gen bia kia, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng có một chút hi vọng, nhưng lại thấp thỏm, sợ hãi hi vọng tan vỡ.
Cộp cộp! Cộp cộp!
Trong đại vũ trụ tĩnh mịch, một tiếng bước chân có vẻ đột ngột như thế, ánh mắt mọi người đều bị tiếng bước chân kia hấp dẫn, không khỏi quay đầu nhìn sang.
Tần Tu vẫn dịu dàng nhìn Uyển Nhi, lúc này mới rốt cục dời ánh mắt từ trên mặt Uyển Nhi, ngẩng đầu nhìn về phía một mảnh ánh sáng tím chói lọi kia.
Một bóng người đi tới từ trong ánh sáng tím, dần dần tới gần bia gen, bóng người kia cũng càng ngày càng rõ ràng. Khi hắn đi đến trước bia gen, tất cả mọi người đã có thể thấy rõ dáng vẻ của hắn.
“Hàn Sâm… Tam Mộc … Kim Tệ… B thần…” Trong chốc lát, các loại âm thanh kinh ngạc kêu lên vang lên ở các nơi trong vũ trụ. Có lẽ cái tên bọn họ khác nhau, lại vừa mừng vừa sợ như nhau.
Loạn ôm Bảo Nhi chờ đợi hết thảy kết thúc, càng mở to con mắt, nhìn Hàn Sâm với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Ta biết mà… Ba ba nhất định sẽ tới…” Bởi vì lực vũ trụ bị rút ra quá nhiều, thân thể Bảo Nhi đã khôi phục dáng vẻ trẻ con, khuôn mặt nhỏ nhắn lại tràn đầy mừng rỡ không kiềm chế nổi.
“Tần Tu, từ bỏ đi” Hàn Sâm và Tần Tu nhìn nhau, nói khẽ.
“Ngươi muốn làm anh hùng, thay mặt đại vũ trụ thẩm phán ta sao?” Tần Tu ôm Uyển Nhi, ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Sâm, nói một cách khinh miệt.
“Cho tới bây giờ, ta luôn không phải anh hùng, càng không có tư cách thẩm phán ngươi, nếu ta là ngươi, có lẽ ta sẽ làm chuyện giống như ngươi.” Hàn Sâm nói.
Ánh mắt Tần Tu toát ra vẻ ngoài ý muốn: “Nhưng ngươi vẫn đứng trước mặt ta, nhất định phải đánh với ta một trận.”
Hàn Sâm nhìn lướt qua tinh không, quét qua mọi người, từ Bảo Nhi, Kỷ Yên Nhiên, Hàn Linh Nhi, Tiểu Hoa, ánh mắt từ trìu mến dần dần biến thành kiên định. Đến khi trở lại trên thân Tần Tu, ánh mắt hắn đã trở nên không thể lay động.
“Bởi vì người ta để ý, bọn họ đều đứng ở phía đối diện ngươi. Ngươi vì Uyển Nhi có thể hủy diệt vũ trụ, ta vì người mình để ý, lại phải bảo vệ vũ trụ này, không liên quan đến chính nghĩa hay tà ác, không phân chia đúng hay sai, chỉ vì tạo hóa trêu ngươi. Giữa ngươi và ta, chỉ có một người có thể giữ vững được tâm ý của mình.” Hàn Sâm nói.
Tần Tu nở nụ cười: “Ngươi nói không sai, xem ra chúng ta đều là cùng một loại người, mà một trận chiến này đã không thể tránh khỏi.”
“Trừ khi ngươi từ bỏ ý nghĩ nghịch chuyển thời không, ngươi sẽ làm như vậy sao?” Hàn Sâm hỏi.
“Ta sẽ không làm, ngươi thì sao?” Tần Tu hỏi lại. “Ta cũng sẽ không.” Hàn Sâm không chút nghi ngờ mà đáp.
“Vậy thì rất tốt” Tần Tu đứng dậy, dịu dàng đặt Uyển Nhi trên bia gen, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng: “Uyển Nhi, chờ ta, ca ca sẽ mau chóng giải cứu ngươi từ trong cơn ác mộng… Rất nhanh thôi…”
Khi quay người lại, đã là cách biệt giữa thiên sứ và ác ma.
Khi Tần Tu đối mặt Hàn Sâm, vẻ dịu dàng trên mặt đã sớm biến mất, không thấy gì nữa, trong cặp mắt tràn đầy kiên định, không thể nghỉ ngờ.
“Mặc dù thời điểm đó, ta bị ý chí của Loạn áp chế, phần lớn thời gian đều chìm trong trạng thái ngủ say, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự †ồn tại của ngươi như cũ, nhưng đây chẳng qua là một cảm giác kỳ diệu, lại không biết ngươi rốt cuộc là một kẻ như thế nào. Cho đến sau khi xác ngoài của chiến giáp nguyên thể gen hoàn toàn tan rã, ý chí của ta mới dần dần ổn định, ngẫu nhiên có thể chân chính cảm ứng được sự tồn tại của ngươi.”
Tần Tu nhìn Hàn Sâm, tiếp tục nói: “Đối với ta, ngươi là một người xa lạ quen thuộc nhất, mà sớm vào lần đầu tiên ta cảm ứng được sự tồn tại của ngươi, đã có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái.”
“Cảm giác gì?” Hàn Sâm hỏi.
“Ngươi và ta rất giống nhau, nếu có một ngày, chúng ta không thể trở thành bạn, vậy thì chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch.” Tần Tu lạnh nhạt nói.
“Xem ra dự cảm của ngươi rất chuẩn, nhưng ta thà rằng dự cảm của ngươi không chuẩn.” Hàn Sâm thở dài nói.
Tần Tu lại chỉ nhìn Hàn Sâm, tiếp tục nói: “Bốn loại thuật gen ngươi tu luyện, đến từ ‘Quảng Hàn kinh’ của Nguyệt tỷ, Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh’ của Huyết Mệnh Giáo, Động Huyền Kinh’ của Huyền Môn và vật ngữ ger mà đời đầu của ta sáng tạo. Nếu có thể luyện Quảng Hàn Kinh đến cực hạn, bước ra một bước kia, sẽ thuần hóa hoàn toàn gen của bản thân, tiểu vũ trụ được hình thành sẽ vô cùng thuần túy. Tác dụng của Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh không phải dùng cho chiến đấu, nhưng nếu có thể diễn hóa ra tiểu vũ trụ, lại là sáng tạo nhất trong bốn loại thuật gen. Động Huyền Kinh là thuật gen mạnh nhất, có lẽ đến thời điểm cực hạn, có thể chân chính diễn hóa ra vũ trụ, mà không chỉ là tiểu vũ trụ của bản thân.”
Nói đến đây, Tần Tu lại không tiếp tục nói hết.
“Ba loại trước ngươi đều đánh giá rồi, sao không cùng đánh giá vật ngữ gen.” Hàn Sâm nói.
“Bởi vì đó là một loại thuật gen không có khả năng luyện thành công. Sau khi ta thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, đã từng do dự, có muốn tu luyện vật ngữ gen hay không, cuối cùng vẫn từ bỏ.” Ngừng một chút, Tân Tu mới nhìn Hàn Sâm, nói: “Trên thực tế, Người chân chính giúp ngươi nhập môn vật ngữ gen, không phải là Loạn, mà là ta.”
“Là ngươi?” Hàn Sâm hơi kinh ngạc mà nhìn Tần Tu, đáp án này hơi nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
Tần Tu tiếp tục nói: “Loạn quả thực muốn trợ giúp ngươi, mặc dù nàng cũng thực sự học cứu thiên nhân, nhưng rất đáng tiếc, nàng không phải là người sáng tạo ra vật ngữ gen. Bàn về sự hiểu rõ đối với vật ngữ gen, nàng rốt cuộc kém rất nhiều. Nếu không phải ta âm thầm động chút tay chân vào lúc nàng ra tay, cho dù có chiến giáp nguyên thể gen trợ giúp, ngươi cũng không thể nhập môn vật ngữ gen.”
“Tại sao ngươi phải làm như vậy?” Hàn Sâm nghỉ ngờ nói.
“Bởi vì ta cũng muốn biết, vật ngữ gen rốt cuộc có phải một con đường cụt thật hay không.” Tần Tu mỉm cười: “Bây giờ thấy ngươi, ta đã biết, đó cũng không phải là một con đường cụt, ngươi đã đi thông con đường kia.”
“Ta không biết mình có được tính là đi thông hay không, hay có thể nói, †a vẫn đang trên đường.” Hàn Sâm nói.
“Đáng tiếc, giữa ngươi và ta, chỉ có một người có thể tiếp tục đi tới đích.” Tần Tu nói, ánh sáng tím bốc lên trên thân. Bia gen thu liễm vầng sáng lập tức toả ánh sáng ngời, đồng Kim Tệ
đính vào trên bia gen bị bắn ra, bị Hàn Sâm tiếp được, giữ trong lòng bàn tay.
Thời không vốn đã dừng nghịch chuyển, lại bắt đầu từ đầu lần nữa, mà càng mãnh liệt hơn trước đó, đảo ngược thời gian, chỉnh thể vũ trụ thoái hóa, vô số sinh linh tiêu tán trong ánh sáng.
Hết chương 3461.
Chương 3462. Nhân danh Kim Tệ (đại kết cục) (2)
Linh hồn vốn nên nên hướng về Thần điện Gen, lại bay về bia gen, mà những linh hồn kia lại không đạt được cơ hội luân hồi chuyển thế trong bia gen, mà trực tiếp bị bia gen hấp thu, dung hợp.
“Toàn bộ vũ trụ đã dung hợp làm một thể, ta chính là vũ trụ, vũ trụ chính là ta. Nếu ngươi muốn đánh bại ta, thì sẽ phải phá hủy cả vũ trụ này, nhưng nếu ngươi không thể đánh bại ta, vũ trụ sẽ khởi động lại cùng ta đến khoảng thời gian Uyển Nhi vui sướng nhất, bắt đầu lại từ đầu…” Ánh sáng tím trên thân Tần Tu và bia gen hòa làm một thể cùng toàn bộ vũ trụ, giống như thần nắm trong tay thiên địa, vận chuyển trời đất.
Ánh mắt Hàn Sâm lộ vẻ nghiêm trọng, nhìn vô số linh hồn trên vô số †inh cầu phi thăng, lượng lớn tinh cầu bị chôn vùi, mà rất nhiều tinh cầu vốn không tồn tại, hoặc có thể nói là tinh cầu đã từng tồn tại vào thời đại viễn cổ hiển hiện.
Trận chiến đấu giữa hắn và Tần Tu, đã không đơn giản là chiến đấu giữa người với người như vậy, mà là đọ sức phương hướng tương lai của vũ trụ.
Hàn Sâm không biết quyết định của mình có hữu ích với tương lai của vũ trụ hay chăng, nhưng hắn biết, chỉ có vũ trụ tồn tại, đám người Kỷ Yên Nhiên và Bảo Nhi mới có thể tồn tại.
“Ngăn cản hắn!” Thần miếu đổ sụp, Thần điện Gen rơi xuống, đến cả thân thể của thần linh cấp Hủy Diệt cũng đang tiêu tán, chư thiên thần linh cùng kêu lên, gào thét.
Không chỉ là thần linh, hội Thần Loạn, bảy đại đế quốc, vạn tộc gen, bất kể sinh linh đang khẩn cầu, hò hét, cũng có vô số sinh linh đang khóc lóc thảm thiết, tán loạn.
Vũ trụ phảng phất biến thành một mảnh Hồng Mông màu tím, hết thảy đều đang bị chôn vùi.
“Tới đi, để ta xem tiểu vũ trụ của ngươi có cái loại lực lượng gì, phải chăng có thể ngăn cản ý chí của ta.” Âm thanh như Ma thần của Tần Tu quanh quẩn khắp vũ trụ.
“Ta không thể thức tỉnh tiểu vũ trụ.” Thân hình Hàn Sâm đã bị ánh sáng tím bao phủ, nhưng âm thanh lại có thể khiến toàn bộ sinh linh đều nghe rõ ràng.
“Không thức tỉnh tiểu vũ trụ?” Loạn thay đổi sắc mặt.
Mặt mũi Tử Vi cũng tràn đầy đắng chát: “Vách tường tiến hóa áp bách vẫn không thể làm cho thân thể hắn hoàn toàn thức tỉnh sao?”
“Vũ trụ quá lớn, lòng ta không có lớn như vậy, dung không được nhiều đồ như vậy. Thứ ta vốn có, chỉ là một đồng Kim Tệ này mà thôi. Hiện †ại, ta tặng nó cho ngươi.” Hàn Sâm nói, ngón tay cái nhẹ nhàng bắn ra, đồng Kim Tệ hắn cầm trong tay bắn về hướng Tần Tu.
Trong vũ trụ một mảnh màu tím mông lung, một đồng Kim Tệ kia lại có vẻ bắt mắt khác thường, xuyên qua tử khí trùng điệp, hai mặt chính phản luân phiên xoay tròn, bay về hướng Tần Tu.
Ánh mắt Tần Tu ngưng lại, ánh sáng toàn bộ vũ trụ dường như cũng hội tụ hướng về Kim Tệ, muốn ngăn cản Kim Tệ tới gần.
Thế nhưng, trong lúc Kim Tệ luân phiên xoay tròn hai mặt chính phản, cực quang màu tím vô tận lại bị bắn ra, đồng Kim Tệ kia như một tia chớp màu vàng bay ngang qua bầu trời, nghĩa vô phản cố vọt tới trước mặt Tần Tu.
Tần Tu khẽ nhíu mày, vươn ra bàn tay, bắt lấy đồng Kim Tệ kia.
“Đây chính là lực lượng của vật ngữ gen sao? Quả nhiên không tầm thường, đến cả lực vũ trụ của ta cũng không cách nào khống chế nó.” Tần Tu nhìn đồng Kim Tệ trong lòng bàn tay rồi nói.
Kim Tệ đơn giản, cổ xưa, mặt trước chỉ có một chữ, dường như đại biểu đây chỉ là một xu tiền.
Tần Tu muốn lật mặt Kim Tệ, xem mặt lưng của nó là gì, nhưng lại phát hiện, đồng Kim Tệ kia đính lên bàn tay của hắn, làm thế nào cũng không lấy ra được.
“Không, đó không phải là lực lượng của vật ngữ gen, nhưng cũng có thể nói nó là như vậy.” Hàn Sâm nhìn Tần Tu, nói.
“Ý của ngươi là vật ngữ gen chỉ là một bộ phận của ngươi, mà nó lại không phải là vật ngữ gen đúng không?” Tần Tu thông minh dường nào, lập tức liền hiểu ý của Hàn Sâm.
“Đúng thế.” Hàn Sâm nói.
“Như vậy, hủy diệt nó, chẳng khác nào là hủy diệt ngươi, đúng không?” Ánh sáng khác thường lấp lóe trong mắt Tần Tu, Tử Hà đầy trời hội tụ về thân thể của hắn, như ác ma bao phủ trên thân thể hắn.
Tần Tu nắm chặt bàn tay, lực lượng kinh khủng bùng nổ trên nắm tay, như muốn bóp một đồng Kim Tệ kia tan thành phấn vụn.
Thế nhưng, một giây sau, biểu cảm trên mặt Tần Tu lại thay đổi, càng ngày càng khó coi, nắm đấm của hắn đang run rẩy, ngón tay đang ngọ nguậy, một tia hào quang vàng óng thấu ra từ trong kẽ ngón tay.
Mà ánh sáng tím toàn thân hắn lại càng chảy về phía Kim Tệ nhanh hơn.
“Đây… Đây là lực lượng gì…” Sắc mặt Tần Tu trở nên tái mét, toàn bộ thân thể hắn đều bị đồng Kim Tệ kia hút lấy, mà đang bị hút vào bên trong Kim Tệ.
Tần Tu dùng hết các loại sức mạnh, lại không cách nào ngăn cản thân thể của mình bị hút vào trong đồng Kim Tệ kia.
Nhìn Tần Tu đè xuống cánh tay của mình, bàn tay lại bị hút vào trong Kim Tệ từng chút một, Hàn Sâm nói: “Mặc dù ta không thể thức tỉnh tiểu vũ trụ, nhưng lại có thể cắn nuốt bất cứ vũ trụ nào, đương nhiên cũng bao gồm tiểu vũ trụ của ngươi, có lẽ, ta như vậy đã không tính là con người rồi?”
“Sao lại có loại chuyện này…” Ánh mắt Tần Tu lay động, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, giây kế tiếp, một bàn tay khác của Tần Tu chém xuống như lưỡi đao, chém xuống cánh tay cầm Kim Tệ của mình.
“Vô dụng thôi.” Hàn Sâm lại lắc đầu, thở dài.
Cánh tay bị Tần Tu trảm xuống, lập tức bị hút vào trong Kim Tệ, nhưng thân thể Tần Tu cũng không có khả năng thoát khỏi lực hút của Kim Tệ, mà vẫn luôn bị hút như cũ, thân thể bị kéo vào Kim Tệ từng chút một.
Dù Tần Tu bùng nổ lực lượng thế nào, vẫn không ngăn cản nổi lực hút của Kim Tệ như cũ. Trong nháy mắt, nửa người đã sắp bị kéo vào bên trong Kim Tệ.
“Không ngờ tới… Thật không ngờ tới… Lực lượng của vật ngữ gen lại lớn mạnh như thế… Sớm biết như thế… Sao ta lại khổ cực đi đoạt chiến giáp nguyên thể gen… Không ngờ tới… Ta lại bại bởi thuật gen mình sáng tạo ra…” Lúc này Tần Tu lại cười, cười có chút thoải mái, có chút đau thương, lại có chút vui sướng, không cách nào hình dung nụ cười đó của hắn.
“Đúng vậy, ngươi bại bởi mình.” Hàn Sâm nói.
“Không, ta còn chưa hoàn toàn thất bại. Cho dù ta chết đi, chỉ cần Uyển Nhi có thể có được hạnh phúc, vậy cũng đủ rồi.” Tần Tu nhìn về phía Uyển Nhi đang ngồi trên bia gen, cười vô cùng vui vẻ: “Uyển Nhị, †ạm biệt, dù ca ca không còn nữa, ngươi nhất định phải vui vẻ sống sót”
“Không được!” Tử Vi thay đổi sắc mặt, muốn nhắc nhở Hàn Sâm, thế nhưng đã trễ rồi.
Chỉ thấy Tần Tu há miệng, phun ra một ngụm máu tươi, có một luồng huyết quang màu tím bị hắn phun về phía bia gen.
Gần như cùng lúc đó, toàn bộ thân thể Tần Tu đã bị hút vào bên trong Kim Tệ, đồng Kim Tệ kia rốt cục hiện ra mặt trái của nó.
Ở mặt trái của Kim Tệ, thình lình xuất hiện một bóng dáng màu tím, chính là hình dáng Tần Tu, sau lưng Tần Tu còn có một tiểu vũ trụ tinh †uyền.
“Thu hoạch được… một đồng tiền vũ trụ…”
Có tiếng gì đó đột ngột vang lên trong đầu Hàn Sâm, nhưng Hàn Sâm lại không có tâm tư đi nghe cẩn thận, bởi vì bia gen hấp thu một ngụm máu màu tím mà Tần Tu phun ra, thoáng chốc đã vận chuyển điên cuồng, thời không đại vũ trụ đổ sụp tảng lớn, giống như tận thế.
“Không xong, bia gen là người khống chế trên thực tế của đại vũ trụ, dù Tần Tu dã chết, nhưng Tần Tu mở ra mệnh lệnh hủy diệt bản thân sau cùng của bia gen, toàn bộ đại vũ trụ sẽ cùng chôn cùng Tần Tu…” Sắc mặt nữ thần Quang Minh trở nên trắng bệch.
Hết chương 3462.
Chương 3463. Nhân danh Kim Tệ (đại kết cục) (3)
“Không, Tần Tu không muốn hủy diệt bản thân bia gen, mà là muốn nó đưa vũ trụ về thời đại của Uyển Nhi.” Tử Vi nói.
“Hàn Sâm, nhanh ngăn cản bia gen, không thể để nó tiếp tục…” Nữ thần Kshana cắn răng hò hét, Thần điện Gen đã sắp sụp đổ.
“Vô dụng, chỉ có Tần Tu có thể ra lệnh cho bia gen, hiện tại Tần Tu đã chết, không ai có thể lại mệnh lệnh bia gen nữa. Nếu cưỡng ép phá hủy bia gen, chính là phá hủy toàn bộ vũ trụ… Nếu không phá hủy… Lấy lực khống chế của bia gen đối với vũ trụ hiện tại… Nó sẽ thật sự lôi kéo đại vũ trụ trở lại thời đại kia…” Sắc mặt Tử Vi cũng đau thương.
“Vậy chẳng phải là hết thảy đều xong rồi sao…” Chúng thần linh đều tuyệt vọng.
Toàn bộ đại vũ trụ cũng tràn đầy âm thanh kêu rên tận thế. Dù là đại vũ trụ đế quốc hay đại vũ trụ gen đều sụp đổ mảng lớn, vô số sinh linh chết đi trong tai nạn, linh hồn bốc lên như biển sao, từng linh hồn bay về phía bia gen.
“Hàn Sâm, cứu Bảo Nhi trước…” Loạn cũng nhìn ra đã không thể ngăn cản vũ trụ ngược dòng, muốn để Hàn Sâm cứu Bảo Nhi.
“Ta đương nhiên phải cứu Bảo Nhi, nhưng ta không chỉ muốn cứu Bảo Nhi mà thôi.” Hàn Sâm đưa tay lấy ra một cái chuông đá từ trên người, đưa tay gõ vang một cái trên chuông đá, sau đó nói: “Nhân danh Kim
‘Tệ, Chư Thiên Vạn Giới nghe hiệu lệnh của ta, vạn vật đều về vị trí của
nó…
Theo âm thanh của Hàn Sâm, bia gen đang vận chuyển điên cuồng đột nhiên ngừng một chút. Một giây sau, bia gen vốn cắn nuốt, hấp thu hết thảy lực lượng, lại phun ra lực lượng nó đã hấp thu.
Sự phá hủy của đại vũ trụ bị nghịch chuyển, bắt đầu toả sáng sự sống một lần nữa.
Sinh linh chư thiên Vạn Giới cảm nhận được lực lượng trở lại trên thân từng chút một lần nữa, tinh không bốn phía cũng khôi phục sinh cơ, đều vui mừng quá đỗi, không khỏi ngước đầu nhìn lên bóng người đứng bia gen kia, như muốn khắc sâu bóng dáng kia vào chỗ sâu nhất não bộ, vĩnh viễn không muốn quên.
Lời cuối sách Trên đảo nhỏ vô danh, người một nhà Hàn Sâm nghỉ phép tại bờ biển.
“Yên Nhiên, có muốn ăn chút đồ này không?” Hàn Sâm đưa một xâu thịt nướng đến trước mặt một cô bé bảy, tám tuổi.
Cô bé trợn trắng mắt, tiếp nhận thịt nướng, vừa ăn vừa nói lầm bầm: “Chú à, ta đã nói rồi, chúng ta thật sự không hợp đâu, ta không thích loại hình đại thúc, ngươi lại đối xử tốt thế nào với ta cũng vô dụng thôi.”
“Nhưng ta thích loại hình loli” Hàn Sâm nheo mắt lại, mỉm cười nói.
“Chú à, ngươi xem nhiều Anime không lành mạnh rồi phải không?” Cô bé quệt miệng nói.
“Có lẽ vậy.” Hàn Sâm nhún vai, tiếp tục nướng khẩu vị Kỷ Yên Nhiên thích ăn trước kia.
Lúc trước Tần Tu chiếm thân thể Nhân Đế, khống chế ngược lại bia gen, đồng thời hoàn toàn luyện hóa linh của bia gen, để bia gen hoàn toàn cho hắn sử dụng.
Thế nhưng, Tần Tu không biết, bia gen đã sớm tự chuyển dời một phần chân linh đến trong Thiên Chi Chung của Hàn Sâm vào thời điểm trận chiến Tam Thập Tam Thiên diễn ra.
Cho nên cuối cùng Hàn Sâm mới có thể lợi dụng chân linh bia gen bên trong Thiên Chi Chung, để bia gen ngừng nghịch chuyển thời không, cuối cùng khiến cho vũ trụ tránh khỏi sự sụp đổ.
Nhưng bởi vì trật tự nhân quả bị phá hủy quá nghiêm trọng, rất nhiều thứ đã không có cách nào khôi phục, cho nên đại vũ trụ cũng không hoàn toàn khôi phục lại trạng thái trước khi thời không bị nghịch chuyển.
Giống như Kỷ Yên Nhiên, nàng đã trở lại trạng thái lúc bảy, tám tuổi, quên đi hết thảy chuyện phát sinh sau bảy, tám tuổi, căn bản không tin tưởng Hàn Sâm là chồng của nàng, càng không tin Tiểu Hoa và Linh Nhi là con của nàng.
Hàn Sâm cũng từng nghĩ đến rất nhiều biện pháp, nhưng trừ khi Hàn Sâm làm giống Tần Tu, nghịch chuyển thời không một lần nữa, nếu không sẽ không có khả năng khôi phục lại trạng thái trước kia của Kỷ Yên Nhiên.
Đáng tiếc, Hàn Sâm không phải là Tần Tu, trong thân thể của hắn không có tiểu vũ trụ, cũng không có cách nào nghịch chuyển thời không giống như Tần Tu.
“Dừng… dừng tay…” Tiếng kêu thảm thiết của Thiên Chi Chung truyền đến từ bờ biển, chỉ thấy nó bị Bảo Nhi và Linh Nhi sử dụng như ván trượt,ở lướt sóng trên biển.
Mặc dù Thiên Chi Chung có thể trở về bia gen, nhưng nó lại không trở về, mà vẫn lựa chọn ở lại trong Thiên Chi Chung.
Tiểu Miêu và Tiểu Ngân Ngân nằm song song trên bờ cát, hưởng thụ ánh nắng tốt đẹp, uể oải, không có chút tinh thần nào.
“Hai vị tiểu công chúa, nước trái cây các ngươi muốn đến rồi.” Miên Dương buộc nơ bướm trên cổ, mang một cái khay, nịnh nọt đưa đến trước mặt Tiểu Miêu và Tiểu Ngân Ngân.
Tiểu Tinh Tinh gây sóng gió trên mặt biển, để Bảo Nhi và Linh Nhi có thể khiêu chiến từng đợt tiếp từng đợt sóng lớn.
Tà Tình Đế mặc sơmi hoa và quần bãi biển, mang kính râm lớn, miệng ngậm xi gà, bày giá vẽ trước mặt, một tay cầm bút vẽ, không biết đang vẽ cái gì.
Linh và Tiểu Thiên Sứ vẫn đang bận rộn phục vụ vì mọi người, như hai tiểu quản gia cần cù.
Mặc dù Hàn Sâm đã sớm nói để bọn họ thoải mái hưởng thụ cuộc sống của mình, nhưng bọn họ lại làm theo ý mình như cũ, dường như đã sớm quen cuộc sống như vậy.
Tiểu Kim Kim nằm bên cạnh Kỷ Yên Nhiên, cả ngày cứ có dáng vẻ như ngủ, không tỉnh.
“Ngươi thật biết hưởng phúc, người một nhà chạy đến nơi đây nghỉ phép, ném cục diện rối rắm cho người khác.” Một người đàn ông thanh nhã đi tới.
“Sao ngươi có rảnh tới đây?” Hàn Sâm kinh ngạc nhìn Tử Vi.
Đại vũ trụ thực sự bị phá hư quá nghiêm trọng. Mặc dù cuối cùng bởi vì mối liên hệ với Thiên Chi Chung, bia gen nhường ra quyền khống chế đại vũ trụ, khiến cho Thần điện Gen tiếp quản đại vũ trụ một lần nữa. Nhưng bên trong đại vũ trụ vẫn có rất nhiều chuyện cần Tử Vi và một đám thần linh xử lý.
Hàn Sâm vốn không có dã tâm xưng bá vũ trụ, đương nhiên sẽ không tiếp quản đại vũ trụ. Một cái Hoa Viên Không Trung đã khiến hắn rất đau đầu, bọn người Tần Huyên và Hoàng Phủ Tĩnh vẫn đang quản lý giúp hắn.
Nhưng sự quật khởi của nhân loại ở Tí Hộ Sở đã không cách nào ngăn cản, cho dù Hàn Sâm không đồng ý tiếp quản đại vũ trụ, đến sau khi nhiều thế hệ nhân loại ở Tí Hộ Sở xuất thế, sớm muộn gì đại vũ trụ này sẽ trở thành thiên hạ của nhân loại.
“Ta cũng không muốn nhìn thấy cái tên nhà ngươi, nhưng có việc, lại nhất định phải đến nói một tiếng với ngươi.” Tử Vi ngồi xuống bên cạnh Hàn Sâm, vô cùng tự nhiên cầm thịt đã nướng xong từ trong tay hắn, tự bắt đầu ăn.
“Chú à, các ngươi trò chuyện đi, ta đi chơi cùng Bảo Nhi.” Kỷ Yên Nhiên rất ngoan ngoãn đứng dậy, chạy về phía biển cả.
“Vẫn không có cách nào sao?” Tử Vi liếc mắt nhìn bóng lưng rời đi của Kỷ Yên Nhiên, nói.
“Đến cả ngươi cũng không có cách, ta thì có thể có biện pháp nào? Chỉ có thể chờ đợi nàng lớn lên, lại theo đuổi nàng một lần.” Hàn Sâm nói.
“Xem ra đây không phải là một chuyện dễ dàng, bây giờ nàng cũng không thích đại thúc.” Tử Vi cười chế nhạo, nói.
“Ngươi tới nơi này tìm ta, không phải vì giễu cợt ta đấy chứ?” Hàn Sâm trợn trắng mắt, nói.
Tử Vi thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Ta đã lợi dụng năng lực của Thần điện Gen thôi diễn một đồng tiền vũ trụ mà ngươi nói rồi, nhưng bởi vì quy tắc đại vũ trụ bị phá hỏng quá nghiêm trọng, có rất nhiều nơi đều trở nên mịt mờ không rõ.”
“Cho nên không tìm thấy sao?” Hàn Sâm không khỏi nhíu mày.
Đồng Kim Tệ hắn dùng để trấn áp Tần Tu, cắn nuốt tiểu vũ trụ của Tần Tu lúc trước, đã biến thành một đồng tiền vũ trụ.
Nhưng lúc ấy vì kịp thời ngăn lại bia gen nghịch chuyển thời không, hắn không lập tức thu hồi đồng tiền vũ trụ kia, kết quả sau này khi đi tìm lại, đã không tìm thấy đồng tiền vũ trụ kia nữa.
Cho tới bây giờ, Hàn Sâm còn không biết đồng tiền vũ trụ kia rốt cuộc có tác dụng hay không, cũng không biết đồng tiền vũ trụ kia đi nơi nào.
Tử Vi lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Nếu chỉ bởi vì như thế mà không tìm thấy, thì cũng không có gì ghê gớm, nhưng ta hoài nghi, có người trong bóng tối cố ý động tay chân, lấy đi đồng tiền vũ trụ kia.”
Hàn Sâm cũng đã sớm hoài nghi, nhưng hắn không nghĩ ra, ai lại lấy đi tiền vũ trụ.
“Ngươi cảm thấy ai đã lấy đi tiền vũ trụ?” Hàn Sâm nhìn về phía Tử Vị, hỏi.
Ánh mắt Tử Vi mơ màng như ngôi sao, nhưng vẫn không nói, thật lâu sau mới nhìn về hướng biển cả, nói như thật: “Người có thể lấy đi tiền vũ trụ dưới tình huống đó, ta không nghĩ ra.”
“Ngươi không nghĩ ra, hay không muốn nghĩ?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm Tử Vi, hỏi một câu.
“Không biết.” Ánh mắt Tử Vi vẫn nhìn chăm chú biển cả vô biên vô hạn.
Cùng lúc này, bên trong vết rách thời không đổ sụp, một bóng người đi tới một vùng hư vô. Nếu Hàn Sâm nhìn thấy bóng người kia, tất nhiên sẽ kinh ngạc kêu thành tiếng. Đó lại là Cổ Ma đã chết đi.
Cổ Ma phi hành trong hư vô, không lâu lắm, ngay trong mảnh hư vô kia, hắn nhìn thấy một hòn đảo lơ lửng.
Trên đảo có hoa, có cỏ, còn có một căn nhà gỗ nhỏ, mà trước căn nhà gỗ nhỏ kia, một lá cờ bằng vải được dựng thẳng, trên đó viết bốn chữ lớn “Tính hết thiên mệnh”.
Bên cạnh lá cờ vải, có một ông lão tóc trắng đang uống trà.
Cho dù ai cũng không ngờ tới, bên trong không gian rách nát như vậy, lại có một nơi như thế này.
“Đại nhân, thuộc hạ đã thu hồi lại đồ vật ngươi muốn.” Cổ Ma đi tới †rước căn nhà gõ, hành lễ với ông lão đang uống trà kia, đồng thời đưa một đồng Kim Tệ tới trước mặt ông lão tóc trắng.
“Những năm này vất vả ngươi rồi.” Ông lão tóc trắng nhận đồng Kim Tệ kia, khẽ than thở.
“Không có đại nhân thì sẽ không có Cổ Ma, đây là việc ta nên làm.” Cổ Ma khiêm tốn nói.
“Vốn để ngươi đi theo bên cạnh Tiểu Loạn, cho đến thí nghiệm kết thúc thì có thể trả lại tự do cho ngươi. Không ngờ tới lại xảy ra việc ngoài ý muốn trong thí nghiệm, để Nhân Tổ vượt ra ngoài tầm khống chế, làm ra nhiều chuyện như vậy. Thật là khổ cho ngươi. Nhưng may mà kết quả cuối cùng vẫn trở lại quỹ đạo, chúng ta rốt cục có tư cách đi vào một cánh cửa kia.” Ông lão tóc trắng vuốt Kim Tệ trong tay, ngón tay vuốt ve đồ án ngôi sao vũ trụ trên đó, ánh mắt kỳ quái mà nói.
Vẻ mặt Cổ Ma cũng hơi kỳ quái. Hắn nói: “Nhưng chúng ta thế nào cũng không ngờ tới, đó vốn là một nước cờ vô ý của đại nhân ngươi, cuối cùng lại hoàn thành tâm nguyện của ngươi.”
Vẻ mặt ông lão tóc trắng lại càng trở nên quái dị, hồi lâu sau mới nói một câu: “Trong trận chiến Giới Vương Thần, mệnh Tiểu Sâm vốn đã tuyệt, ta nghịch thiên sửa mệnh, để hắn đi tiếp, nhưng hắn đã là người không có vận mệnh. Không ai có thể lại dự đoán vận mệnh của hắn. Ta cũng không ngờ tới, hắn lại trở thành kẻ cắn nuốt gen… May mà hắn không có dã tâm… Sẽ không bước đến cánh cổng kia… Nếu không… Khà khà…”
Ông lão tóc trắng nói đến đây, chỉ cười một tiếng quái dị, không nói tiếp, chỉ nắm lá cờ vải bên cạnh vậy coi như tận thiên mệnh, một tay xé lá cờ vải kia.
Thế giới phảng phất bị lật lên một góc, một cánh cổng hoàng kim cổ xưa, thần bí hiển hiện từ trong hư vô. Nếu nhìn cẩn thận, sẽ phát hiện, cánh cổng hoàng kim kia gần như giống như đúc cánh cổng hoàng kim mà Kim Mao Hống phun ra.
“Đại nhân, ngươi phải đi vào đó thật sao?” Cổ Ma nhìn ông lão tóc trắng đang đứng trước cánh cổng hoàng kim, hơi chần chờ nói.
Ông lão tóc trắng quay đầu nhìn Cổ Ma: “Xem ra ngươi đã sớm biết, ta cũng không hoàn toàn là hắn.”
“Đúng vậy, nhưng ngươi chính là ngươi, dù thế nào đi nữa, đối với Cổ Ma, đều như nhau.” Cổ Ma cúi đầu, nói.
“Ta cũng muốn xem một chút, nơi hắn hướng tới rốt cuộc là thế giới thế nào.” Ông lão tóc trắng nói, cầm Kim Tệ trong tay, bắn về phía cánh cổng hoàng kim.
Trên cánh cổng hoàng kim kia, vừa lúc có một cái lỗ, ăn khớp với Kim Tệ kia. Trong khoảnh khắc Kim Tệ rơi vào trên cánh cổng hoàng kim, lập tức nghe thấy tiếng một tiếng lạch cạch, cánh cổng hoàng kim từ †ừ mở ra.
Đồng thời từ bên trong cánh cổng hoàng kim này, một âm thanh quái dị truyền ra: “Cánh cổng Tí Hộ Sở đã mở ra, ngươi có thật sự muốn rời khỏi Tí Hộ Sở hay không? Điều đó sẽ làm ngươi mất đi tất cả sự bảo vệ.”
“Đại nhân…” Mắt thấy ông lão tóc trắng đi về phía cánh cổng hoàng
kim, Cổ Ma không nhịn được lại gọi một tiếng.
“Đừng nói cho bất cứ ai hết thảy chuyện liên quan tới ta, coi như ta chưa từng tồn tại.” Ông lão tóc trắng không quay đầu lại, chỉ dừng bước, trầm giọng nói.
“Ngay cả hội trưởng đại nhân cũng không nói sao?” Cổ Ma đắng chát nói.
“Ta rốt cuộc không phải là hắn, người nàng thích đã chết rồi.” Ông lão tóc trắng nói, bước ra một bước, đi vào cánh cổng hoàng kim.
Ầm ầm!
Cánh cổng cổ xưa mà nặng nề, ầm ầm đóng lại, dần dần tiêu tán trong hư vô, phảng phất chưa từng tồn tại.
Hết chương 3463.
Bạn cần đăng nhập để bình luận