Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1432. Khốn Cảnh Của Linh Mị Nhi

“Ám Linh bọn ta chỉ cần ngưng tụ hạch gen thành công thì đã coi như trưởng thành rồi, cần phải rời khỏi Tí Hộ Sở Ám Linh, tự ra ngoài thành lập Tí Hộ Sở của riêng mình” Linh Mị Nhi tự hào ưỡn thẳng bộ ngực nhỏ rồi nói.
Hàn Sâm không nói gì, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra Ám Linh tộc có quyền năng rất lớn, có thể khống chế thế giới ngầm, nếu không thì sao có thể để một ấu thể như vậy ra ngoài rèn luyện năng lực được.”
“Làm sao mới có thể lừa Linh Mị Nhi đi đây? Nếu như Ám Linh tộc đã không thể ngoi lên mặt đất, vậy thì ta chẳng cần phải lo nghĩ gì, chỉ cần dụ được nàng đi lên trên là ổn, đám người Ám Linh tộc cũng không dám gây phiền phức cho ta.” Hàn Sâm thầm nghĩ.
Hắn đang suy tư nghĩ biện pháp để bắt cóc Linh Mị Nhi thì đột nhiên nghe được âm thanh người khác từ bên ngoài.
“Linh Mị Nhi, ngươi có ở trong đó không?”
Vừa nghe thấy giọng nói kia, gương mặt Linh Mị Nhi biến sắc, nhanh chóng trèo lên lưng Xà Vương, nhỏ giọng nói với Hàn Sâm: “Ngươi mau lên đây, chúng ta phải đi nhanh một chút.”
“Bên ngoài là ai vậy? Có Xà Vương ở đây thì ngươi còn sợ cái gì?” Hàn Sâm nghi hoặc hỏi.
“Không phải là ta sợ…” Linh Mị Nhi còn chưa nói xong thì đã thấy có bóng người chuẩn bị bước vào.
Hàn Sâm nhìn thoáng qua bóng dáng của nam nhân kia, phát hiện ra hắn có dáng vẻ khá giống với Linh Mị Nhi, trên đỉnh đầu có tai mèo, sau lưng mọc đuôi, rõ ràng cũng là một thành viên của Ám Linh tộc.
Nhưng mà phía dưới của nam Ám Linh kia còn đương cưỡi một con trùng lớp vỏ to như một con trâu đực, toàn thân xanh biếc như tinh thể, thoạt nhìn vô cùng hung mãnh.
“Linh Mị Nhi, ngươi còn muốn trốn đi đâu? Lần này ta sẽ không để cho ngươi trốn thoát đâu, mau chóng thực hiện ước định khiêu chiến với ta, nếu thua thì ngoan ngoãn theo ta trở về đi.” Nam Ám Linh kia nói chuyện với Linh Mị Nhi.
“Ta có trốn đâu?” Linh Mị Nhi biện bạch một câu, nàng ta nén giận liếc Hàn Sâm một cái, trách cứ hắn nhiều lời mà không nhanh chân chạy trốn, bây giờ có muốn trốn cũng không thoát nữa rồi.
“Không chạy thì tốt, vậy thì cho sinh vật kì dị mà ngươi thuần phục được đấu với Bích Tinh Trùng của ta đi, chỉ cần sinh vật ngươi thu phục được đánh bại nó thì xem như ta thua, nếu không thì ngươi phải
ngoan ngoãn theo ra trở về.” Thân hình nam Ám Linh hơi động đậy, sau đó thì Bích Tinh Trùng đã nhảy từ trên lưng xuống.
Con Bích Tinh Trùng kia hùng hùng hổ hổ, khí phách hiên ngang đi thẳng về phía trước, trên người nó tỏa ra ánh sáng màu xanh ngọc, trông vô cùng hiên ngang.
“Con bích giáp trùng của ngươi đã đến hạch gen Hoàng Kim, mà sinh vật ta thu phục được còn chưa đến hạch gen Bạch Ngân, như thế là không công bằng, đợi chúng nó ngưng tụ được hạch gen Hoàng Kim thì chúng ta tái đấu.” Linh Mị Nhi nói.
“Lúc trước chúng ta lập ước định cũng không nói như vậy, chỉ nói thời gian một năm, mà ngươi cũng đã trốn tránh hơn một năm này, nếu như ngươi vẫn không quyết đấu, ta chỉ còn cách đi tìm Thuỷ Tổ đại nhân, nhờ Thuỷ Tổ đại nhân thay ta chủ trì công đạo.” Nam Ám Linh lại nói.
“Linh Thập Tam, ngươi đừng có mà quá đáng.” Linh Mị Nhi cắn môi nói.
“Ta quá đáng cái gì? Đúng là ta phải đi tìm Thuỷ Tổ đại nhân, nhờ lão nhân gia hắn xem ta quá đáng chỗ nào?” Linh Thập Tam vừa nói dứt câu thì đã quay người định rời đi.
“Khoan đã, đấu thì đấu thôi, ngươi tưởng rằng ta sợ ngươi chắc?” Linh Mị Nhi cắn răng gọi Linh Thập Tam quay lại.
Gương mặt Linh Thập Tam lộ vẻ tươi cười đắc ý, chỉ vào Bích Tinh Trùng của mình và nói: “Chẳng cần biết là sinh vật kì dị nào do ngươi †hu phục xuất chiến, chỉ cần đánh thắng nó thì coi như ngươi thắng.”
Linh Mị Nhi cắn môi nhìn về chỗ dị sinh vật của mình, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người hai sinh vật biến dị, trong đó có một con vừa mới nở, chắc chắn là không được rồi.
Con còn lại là một con Ngọc Thử Thú biến dị, đã ngưng tụ đến hạch gen Bạch Ngân, nhưng nếu đấu cùng với hạch gen Hoàng Kim của Bích Tinh Trùng thì vẫn kém một chút.
Nhưng mà bây giờ thì Linh Mị Nhi cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải gọi Bạch Thử Thú qua đây đấu với Bích Tinh Trùng một trận.
Thấy Bạch Thử Thú đang đi đến trước mặt Bích Tỉnh Trùng, Hàn Sâm mới đi đến bên cạnh Linh Mị Nhi hỏi nhỏ: “Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải các người là người cùng tộc sao?”
Linh Mị Nhi nghiến răng nói: “Đúng là cùng tộc, nhưng đây là quy củ của Ám Linh tộc bọn ta, nếu như ta thua thì ta phải theo hắn trở về, sinh con dưỡng cái cho hắn.”
“Trời, như thế mà cũng được á?” Đôi mắt Hàn Sâm bỗng nhiên bùng lên ngọn lửa giận dữ, nếu Linh Mị Nhi thực sự đi theo Linh Thập Tam trở về đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến đại sự của hắn, hắn còn đang trông cậy để có thể lừa được sinh vật Thần siêu cấp trở về đấy.
Năng lực hạch gen của bộ tộc Ám Linh vô cùng đặc biệt, bọn họ có thể giao tiếp được với những dị sinh vật khác hệ, đặc biệt là với ấu thể cũng sinh vật đặc biệt này thì cực kì dễ dàng thuần hoá được.
Đương nhiên, hạch gen của bọn họ cũng có năng lực chiến đấu, đấy cũng là một trong những đặc điểm của việc giao tiếp.
Hàn Sâm còn đang tính toán, sau này ra ngoài dẫn theo một cô thư ký nhỏ kiêm phiên dịch, đi đến đâu cũng không sợ, nghe hiểu được tiếng muông thú thì cũng hiểu được tình hình của những vùng xa lạ từ trước. Loại năng lực quan trọng như vậy có thể giúp ngăn chặn được rất nhiều nguy hiểm.
Thế mà bây giờ Linh Thập Tam lại muốn đưa Linh Mị Nhi trở về sinh con dưỡng cái, trong lòng Hàn Sâm nháy mắt hừng hực lửa giận.
Ngọc Thử Thú biến dị đã đi đến trước mặt Bích Tinh Trùng, thoạt nhìn dáng vẻ vô cùng bất an, một bên là hạch gen Hoàng Kim, một bên là hạch gen Bạch Ngân, dù sao cũng cách nhau một cấp.
Nếu xét về hình thể, rõ ràng Ngọc Thứ Thú biến dị nhỏ hơn Bích Tinh Trùng một cỡ, đương nhiên khí thế cũng thua mất một bậc.
“Bắt đầu đi.” Linh Thập Tam thản nhiên nói một câu.
Móng vuốt lởm chởm như răng cưa của Bích Tinh Trùng mở ra, một luồng bích quang phóng ra từ mi tâm của nó biến thành một lưỡi đao màu xanh lục, đánh thẳng về phía Ngọc Thử Thú biến dị.
“Ngọc Thử ơi, cố lên!” Linh Mị Nhi ở phía sau không ngừng cổ vũ cho Bạch Thử thú.
Ngọc Thử Thú kêu lên một tiếng, trong lúc Hàn Sâm và Linh Mị Nhi nghĩ nó sẽ triệu hồi hạch gen để chiến đấu, ai mà biết được Ngọc Thử Thú đã xoay người chạy nhanh như chớp, móng vuốt đạp nhanh vào đấy, thoắt cái đã phi thân vào trong một huyệt động gần đó, rất nhanh không thấy bóng dáng.
“Mẹ kiếp, đây là phương thức chiến đấu gì thế?” Hàn Sâm suýt chút nữa hộc máu.
Mà Linh Thập Tam đứng bên kia cũng cười ha hả: “Linh Mị Nhi, ngươi †hu phục cái loại tạp nham gì vậy? Không đấu mà chỉ biết chạy? Đúng là làm mất mặt Ám Linh tộc chúng ta! Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn theo ta trở về đi thôi, chứ chiến đấu như vậy không hợp với ngươi, ở nhà sinh con dưỡng cái mới là tốt nhất.”
“Ta sẽ tiến hoá hạch gen siêu cấp, tương lai nhất định sẽ mạnh hơn ngươi.” Linh Mị Nhi cắn răng nói.
“Tương lai ngươi có mạnh hay không ta không biết, nhưng bây giờ thủ hạ của ngươi đấu không lại Bích Tinh Trùng của ta, ngươi nhất định
sa”
phải theo ta trở về.” Linh Thập Tam cười nói.
Sắc mặt Linh Mị Nhi lập tức chán nản, Ngọc Thử Thú biến dị là dị sinh vật mạnh nhất dưới trướng nàng, thế mà nó cũng bị Bích Tinh Trùng doạ sợ, thì làm gì còn ai có thể lên chiến đấu bây giờ?
“Không tìm được dị sinh vật để chiến đấu sao? Vậy thì theo ta trở về!” Linh Thập Tam nhìn chằm chằm vào Linh Mị Nhi rồi nói. Linh Mị Nhi cắn cắn môi nói không nên lời, nàng chuẩn bị nói gì đó thì bỗng có một bóng dáng ngay bên cạnh vọt ra, đi đến trước mặt Bích Tỉnh Trùng.
Hết chương 1432.
Bạn cần đăng nhập để bình luận