Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2170. Lãnh Cung

“Nữ Hoàng Đao Phong cho Hàn Sâm làm thủ vệ Lãnh Cung rõ ràng là mưu lợi cá nhân vì Hàn Sâm.” Trong phòng hội nghị Viên Nguyệt, Dạ Hà Vương lạnh mặt nói.
“Nữ Hoàng Đao Phong là thủ vệ Lãnh Cung thế hệ này, bây giờ nàng đã bị chiêu mộ đến tộc Hoàng Cực, để đệ tử của nàng tạm thời thay
chức thủ vệ, đây cũng là việc dễ hiểu.” Hắc Nguyệt Vương bình tĩnh nói.
“Các thế hệ thủ vệ Lãnh Cung đều do Vương Giả xuất sắc nhất tộc Rebet ta đảm nhiệm. Cho dù Nữ Hoàng Đao Phong tạm thời không thể thực hiện chức trách thì cũng nên chọn một Vương Giả thay thế nàng, chứ không phải để một Hầu Tước nhỏ bé như Hàn Sâm thay thế.” Ánh mắt Dạ Hà Vương nhìn vào Nguyệt Luân Vương đang ngồi trên vị trí đầu: “Nguyệt Luân đại nhân, ngài xem chúng ta có nên lựa chọn lại một vị Vương Giả thay thế Hàn Sâm bảo vệ Lãnh Cung không?”
Nguyệt Luân Vương trầm ngâm nói: “Hiện tại Đao Phong vẫn đảm nhiệm chức vụ thủ vệ, e rằng làm như vậy hơi không thỏa đáng.”
“Có gì không thỏa đáng? Thủ vệ phải là do cường giả cấp Vương đảm nhiệm, một Hầu Tước như Hàn Sâm đi làm thủ vệ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm thế nào? Ta cũng là nghĩ cho cả tộc thôi, thực sự xảy ra chuyện gì thì ai gánh nổi trách nhiệm đây?” Dạ Hà Vương nói.
“Nói vậy cũng có lý.” Âm Ảnh Vương nói một câu. Lưu Hoa Vương lại không tỏ thái độ gì, ngồi ở đó như có điều suy nghĩ.
Hắc Nguyệt Vương cười lạnh lùng nói: “Dạ Hà, người cũng hơi gấp gáp quá rồi đấy? Hàn Sâm là thủ vệ thay thế mà Nữ Hoàng Đao Phong chỉ định. Nếu ngươi cưỡng ép gạt bỏ, đợi khi Nữ Hoàng Đao Phong quay về thì ngươi định ăn nói thế nào với nàng.”
“Dạ Hà ta trên không thẹn với trời, dưới không thẹn với đất, một lòng suy nghĩ cho tộc Rebet ta, cho dù Đao Phong ở đây, ta cũng nói câu này.” Dạ Hà Vương trịnh trọng nói.
“Vậy sao? Vậy ban đầu khi Đao Phong đề xuất chuyện này, sao ngươi không phản bác ngay trước mặt nàng đi?” Hắc Nguyệt Vương cười khinh khỉnh lạnh lùng nói: “Chắc ngươi cảm thấy lần này Đao Phong bị chiêu mộ đến Tinh Vực Hỗn Loạn, tám chín phần không về được nên mới dám lên tiếng ở đây chứ gì. Nhưng ngươi đừng quên, Đao Phong chưa chắc đã chết, ngộ nhỡ nàng sống sót quay về, thậm chí thăng cấp Thần Hóa, bây giờ ngươi dám đối xử với đệ tử của nàng như vậy, với tính khí của Đao Phong chưa chắc đã tha cho ngươi.”
“Ta nhằm vào việc không nhằm vào người. Hắc Nguyệt Vương, ngươi đừng ngậm máu phun người.” Dạ Hà Vương phản bác lại nhưng giọng điệu cũng yếu đi mấy phần.
“Nếu đã là người thay thế do đích thân Đao Phong chỉ định thì cứ để Hàn Sâm thử đi. Nếu hắn làm không tốt, đến lúc đó lại đổi người cũng không muộn, các ngươi cảm thấy thế nào?” Nguyệt Luân Vương nhìn về phía đám người Lưu Hoa Vương.
Lưu Hoa Vương mỉm cười nói: “Ta không có ý kiến gì, tóm lại cho dù Hàn Sâm không đảm đương nổi vị trí thủ vệ, cũng không đến lượt ta.”
“Cũng được.” Âm Ảnh Vương hờ hững nói.
Hắc Nguyệt Vương không có ý kiến gì, sắc mặt Dạ Hà Vương hơi khó coi nhưng cũng không nói gì nữa.
Hàn Sâm đi tới tinh cầu Đao Phong, Isa đã rời khỏi Nguyệt Chi Hiệp hai ngày trước, bây giờ người phụ trách nơi này là Công Tước Tuyết Điểu tiếp đãi Hàn Sâm.
Lúc nhìn thấy Công Tước Tuyết Điểu, Hàn Sâm bỗng giật mình sợ hãi bởi vì Công Tước Tuyết Điểu và Công Tước Băng Điểu gần như giống nhau như đúc, ngay cả thần thái cũng tương tự, đều lạnh lùng như vậy.
Công Tước Băng Điểu bị Hàn Sâm nhốt trong Luyện Ngục Thiên Quốc, bởi vì Hàn Sâm sợ nàng ta tiết lộ thân phận của mình và bí mật của Luyện Ngục Thiên Quốc, cho nên vẫn không thả nàng ta ra.
Bây giờ nhìn thấy Công Tước Tuyết Điểu, hắn cũng thấy hơi chột dạ.
Cảm giác của Công Tước Tuyết Điểu có vẻ rất nhạy cảm, phát hiện Hàn Sâm hơi khác thường nhưng nàng lại hiểu sai ý, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần nghi ngờ, Công Tước Băng Điểu là em gái ta.”
“Thì ra là vậy, ta cứ nghĩ sao mà giống nhau thế” Hàn Sâm hỏi: “Sao trước đây ta chưa từng gặp ngươi?”
“Trước khi Nữ Hoàng đại nhân nhận ngươi làm đệ tử, ta đã bị phái ra ngoài làm việc, mới trở về không lâu, đương nhiên ngươi chưa từng gặp ta.” Công Tước Tuyết Điểu dường như không có hứng thú trò chuyện với Hàn Sâm, trực tiếp đứng dậy nói: “Mời đi theo ta, Nữ Hoàng đại nhân đã dặn dò, bảo ta đưa ngươi đến Lãnh Cung.”
Hàn Sâm thấy Công Tước Tuyết Điểu không có hứng thú nói chuyện với hắn, bèn thức thời không nói gì nữa, đi theo Công Tước Tuyết Điểu ra ngoài theo cửa sau của hoàng cung.
“Lãnh Cung không ở trong hoàng cung sao?” Hàn Sâm thắc mắc hỏi. “Không.” Công Tước Tuyết Điểu trả lời với vẻ mặt không cảm xúc.
Hàn Sâm cảm thấy mình hỏi câu này hơi thừa, sờ mũi tiếp tục theo Công Tước Tuyết Điểu đi về phía trước, rất nhanh đã đến dãy núi phía sau hoàng cung.
Khi Hàn Sâm đang thắc mắc rốt cuộc Lãnh Cung ở đâu, Công Tước Tuyết Điểu phía trước đã dừng lại ở bên ngoài dãy núi.
“Nơi ngươi muốn đến ở đó, ta không có quyền hạn, chỉ có thể đưa ngươi đến đây thôi.” Công Tước Tuyết Điểu chỉ vào thác nước trên một ngọn núi ở sâu trong dãy nũi và nói. Bên cạnh thác nước có một tòa nhà đá được xây dựng bằng đá, nhà đá rất thập. ước chừng cao nhất cũng chỉ hơn hai mét.
Nhìn độ cao của cửa đá, e rằng lúc đi vào nếu Hàn Sâm không cúi đầu chín mươi độ thì đầu của hắn và dầm cửa tất có một cái bị thương.
Nhìn tòa nhà đá vừa nát vừa nhỏ đó, ánh mắt Hàn Sâm tràn đầy vẻ nghi ngờ: “Nơi đó chính là Lãnh Cung?”
Hàn Sâm nghi ngờ trong lòng nhưng cũng đã có đáp án khẳng định, bởi vì bức hoành phía trên cánh cửa tòa nhà đá khắc hai chữ Lãnh Cung rõ ràng.
“Nữ Hoàng đại nhân dặn dò, hai ngày mùng một và mười lăm hàng tháng, ngươi phải canh gác trước cửa Lãnh Cung hai mươi tư tiếng, thời gian khác có thể tùy ý sắp xếp nhưng không thể chậm trễ việc gác cửa” Công Tước Tuyết Điểu nói xong rồi cứ thế rời đi thẳng.
Hàn Sâm chỉ đành đi về hướng thác nước trong dãy núi một mình. Thác nước vô cùng tráng lệ, không chỉ mực nước chênh lệch rất lớn mà còn cực kỳ rộng rãi, có cảm giác như dòng ngân hà ào ào đổ xuống từ trên trời, tiếng nước chảy ầm ầm đỉnh tai nhức óc, mang theo hơi nước thanh mát.
Lúc đến gần nhà đá, Hàn Sâm phát hiện nhiệt độ xung quanh giảm xuống kinh khủng, tuy chưa đến mức gây ảnh hưởng đến cơ thể của hắn nhưng môi trường ở đây thực sự ứng với hai chữ Lãnh Cung, rõ ràng khác hoàn toàn với môi trường của cả tinh cầu Đao Phong.
Hàn Sâm ngắm nhìn nhà đá, cũng không thấy gì khác thường, ngoại trừ nhiệt độ không khí có hơi thấp ra thì dường như chỉ là một nhà đá rất bình thường, hơn nữa bên trên nhà đá phủ đầy bụi bặm, thoạt nhìn như đã rất lâu không có người đến vậy.
“Một tòa nhà đá như vậy, lại còn xây dựng ở nơi này, ngay cả biện pháp phòng hộ cũng không có, thật sự có thứ gì đáng để bảo vệ sao?” Trong lòng Hàn Sâm tràn đầy nghỉ ngờ.
Nhưng hôm nay không phải mùng một cũng không phải mười lăm, Hàn Sâm không cần phải canh gác ở nơi này. Hắn chỉ nhìn một lúc, sau khi nhớ kỹ con đường đi đến đây bèn chuẩn bị quay người rời khỏi dãy núi.
Nhưng Hàn Sâm vừa mới đi đến lối ra của dãy núi, trái tim bỗng nhiên hãng một nhịp, toàn thân bước vào trạng thái cảnh giác, ánh mắt nhìn chằm chằm lối ra phía trước.
Chỉ thấy một bóng dáng chậm rãi đi tới từ lối ra. Dường như bóng dáng đó đi rất tùy ý nhưng lại có một áp lực tựa như biển gầm. Mỗi bước đi của hắn, khí thế và áp lực đó càng mạnh thêm vài phần, giống như khí thế cưỡi gió đạp sóng mang theo sóng cả võ bờ.
Hết chương 2170.
Bạn cần đăng nhập để bình luận