Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2703. Người khổng lồ dời núi

Không chút do dự, Hàn Sâm bám theo những gợn sóng biển bay về phía dao động kia nhưng hắn không dám dùng dịch chuyển tức thời mà chỉ thu lại khí tức của mình rồi bay thật chậm.
Vì dịch chuyển tức thời sẽ có dao động không gian, đối với cường giả mà nói thì dao động không gian sẽ làm họ cảnh giác hơn, còn không bằng thu lại khí tức rồi bay chậm sẽ không gây chú ý.
Bùm! Bùm!
Những tiếng nổ liên tiếp truyền đến, dao động mãnh liệt đó làm Hàn Sâm càng thêm chắc chắn đó là dao động sức mạnh của Oanh Thiên Lục Phá. Tuy hắn cũng đã từng luyện Oanh Thiên Lục Phá nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ có sức mạnh dao động kinh khủng như vậy. Chỉ có thể nói rằng người sử dụng Oanh Thiên Lục Phá mạnh hơn hắn rất nhiều.
“Những người khổng lồ đó thực sự là tộc Phá Thiên sao? Rốt cuốc là họ đang làm gì vậy?” Sự nghi ngờ trong lòng của Hàn Sâm càng ngày càng nhiều hơn, hắn ước mình có thể lập tức dịch chuyển tức thời qua đó để xem họ rốt cuộc đang làm gì.
Dao động khủng khiếp như vậy của Oanh Thiên Lục Phá hẳn là một trận chiến cực kỳ đáng sợ nhưng Hàn Sâm chỉ cảm nhận dao động của Oanh Thiên Lục Phá chứ không cảm nhận được những dao động sức mạnh khác.
“Chẳng lẽ những người khổng lồ kia đang giết lẫn nhau?” Tuy Hàn Sâm rất muốn biết sự thật nhưng vẫn kiên nhẫn bay chầm chậm qua chứ không vì thế mà trở nên gấp gáp.
Bị ảnh hưởng bởi sự dao động sức mạnh khủng khiếp đó, sóng biển †rào dâng cuồn cuộn, Hàn Sâm bay trong cơn sóng lại là một cách tốt để che giấu hành tung của mình.
Vùng biển này kỳ lạ không thể tả, Hàn Sâm đã ba mấy vạn dặm mà đến một nhánh rong biển hay sinh vật biển cũng không hề thấy, cứ như nước biển ở đây là nước cất vô trùng nhân tạo vậy.
Các cung điện trên biển xung quanh đều bị Hàn Sâm bỏ lại sau lưng, hắn đã rất lâu không còn thấy cung điện, ở đó cũng chỉ có hơn ba trăm cung điện, về sau không còn nhìn thấy nữa.
“Nếu nói trong một cung điện chỉ có một người khổng lồ thì ở đây chắc phải có hơn ba trăm người khổng lồ rồi. Nhiều cường giả cấp Thần Hóa như vậy sắp so sánh được với thời đại Thánh Vực rồi, ai mà có thể giam được họ ở đây được chứ?” Sự nghỉ ngờ trong lòng Hàn Sâm
càng nhiều hơn nữa.
Đột nhiên, Hàn Sâm nhìn thấy một ngọn núi lớn trên biển xuất hiện trước mặt, dường như ngọn núi đó đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của hắn, trông vô cùng hùng vĩ.
Mà lúc này những người khổng lồ nghi là tộc Phá Thiên kia đều ở dưới chân núi, mỗi người đều vung nắm đấm, kịch liệt đánh phá vách núi.
Những dao động Oanh Thiên Lục Phá mà Hàn Sâm cảm nhận được trước đó chính là sức mạnh bộc phát từ đám người khổng lồ kia, và thật sự là Oanh Thiên Lục Phá.
Thế nhưng khác với sự suy đoán của Hàn Sâm, những người khổng lồ không chiến đấu với nhau mà dùng Oanh Thiên Lục Phá làm nổ tung những khối đá trên núi.
Hơn ba trăm người khổng lồ với xiềng xích trên tay, mỗi tù nhân đều như thợ mỏ, dùng nắm đấm đập vỡ đá núi.
Ngọn núi chỉ toàn một màu xám trắng, không biết đó là loại đá gì. Những người khổng lồ đáng sợ dùng Oanh Thiên Lục Phá đấm lên đó mà cũng chỉ có thể làm nổ một cái lỗ to bằng nắm tay.
Hơn ba trăm người khổng lồ vung nắm đấm, giống như máy móc đục đá .Thế nhưng so với ngọn núi trắng xám khổng lồ thì tốc độ đục của bọn họ thực sự quá chậm.
“Rốt cuộc mấy người này làm gì vậy? Nói là khai thác đá cũng không đúng, sức mạnh nắm đấm của họ trực tiếp đập nát đá, không giống đang khai thác đá.” Hàn Sâm tỏ ra rất khó hiểu.
Khi tiếp tục bay về phía trước, hắn quan sát mọi thứ xung quanh. Ngoài ngọn núi hùng vĩ này và hơn ba trăm con cu li khổng lồ, Hàn Sâm cũng không nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống nào khác nữa.
Dần đến gần ngọn núi hùng vĩ nhưng Hàn Sâm không dám đến quá gần vì hắn sợ rằng sẽ có những sinh vật mà hắn không chú ý tới quan sát trong chỗ tối.
Quan sát một hồi lâu, Hàn Sâm cũng không hiểu vì sao những người khổng lồ này lại đào núi ở đây.
“Chẳng lẽ những người này đều là đời sau của Ngu Công, con cháu đời đời đều phải dời núi ở đây à? Hay là có bảo vật cất giấu ở trong núi này?” Hàn Sâm càng thêm tò mò.
Trong nháy mắt có thể hiểu được tình huống trên núi, ba trăm đại hán không biết đã đào bao nhiêu năm cũng chỉ đào được một phần chân
núi, nếu thật sự muốn đào xuyên núi thì chẳng biết sẽ mất bao nhiêu
năm.
“Phương thức đào bới của bọn họ giống như đang đào núi chứ không phải đào mỏ.” Trong lòng có suy nghĩ đó, Hàn Sâm định đi một vòng quanh ngọn núi xem trên núi có món đồ dạng văn tự gì đặc biệt hay không, có lẽ sẽ có phát hiện gì đó.
Hàn Sâm vừa đi một vòng nhỏ thì đột nhiên mở to mắt với vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn chỉ nhìn thấy một cột kim loại khổng lồ xiên vào trong ngọn núi hùng vĩ từ một phía của vách núi, nó trông giống như một ngọn giáo khổng lồ xiên vào trong núi.
Điều kỳ lạ hơn là cây cột kim loại thực sự xuyên thủng ngực của một người khổng lồ và ghim hắn lên trên vách núi.
Người khổng lồ này còn to lớn hơn ba trăm gã khổng lồ của tộc Phá Thiên mà Hàn Sâm từng gặp. Hắn mặc một bộ giáp nhuốm máu, mái tóc dài màu bạc nhuốm máu xõa ra như thác nước che đi khuôn mặt hắn nên không thể thấy rõ khuôn mặt như thế nào.
Hàn Sâm không cảm nhận được sức sống trên người hắn nhưng có một khí thế khó tả đang truyền ra từ trên người hắn làm Hàn Sâm cảm thấy da đầu mình tê dại, da gà trên người bắt đầu nổi lên.
Rõ ràng hắn chỉ là một người chết bị đóng đinh trên núi nhưng Hàn Sâm lại cảm giác được khí phách át cả nhật nguyệt, giống như ngay cả thiên địa cũng phải khuất phục dưới thân hắn.
“Một người đã chết mà lại sở hữu khí thế như vậy, vậy lúc hắn còn sống thì phải mạnh cỡ nào cơ chứ?” Hàn Sâm sửng sốt, sau đó cảm thấy có chút kỳ lạ: “Chẳng lẽ những người khổng lồ kia muốn đào núi là muốn đưa thi thể người khổng lồ đáng sợ này xuống núi? Có vẻ ngu ngốc quá nhỉ? Đào dọc theo ngọn giáo không phải dễ hơn nhiều sao? Với phương pháp đào như vậy thì há chẳng phải cần phải đào cả ngọn núi rồi mới lấy được thi thể xuống sao?”
Không thể hiểu được suy nghĩ của những người khổng lồ đó, Hàn Sâm chỉ có thể tiếp tục đi vòng quanh ngọn núi kia để xem còn có phát hiện nào khác không.
Kết quả lại làm Hàn Sâm rất thất vọng, đi vòng quanh núi không thấy gì khác, ngoài cây cột kim loại và thi thể của người khổng lồ đóng đinh vào vách núi ra thì cũng không có thêm phát hiện nào nữa.
“Xem ra đám người khổng lồ kia đào núi chắc là để lấy thi thể của tên khổng lồ đáng sợ kia. Nhưng chuyện này cũng quá ngu xuẩn rồi, hay là có lý do gì đặc biệt làm bọn họ không trực tiếp lấy được thi thể xuống nhỉ?” Hàn Sâm thầm nghĩ.
Hàn Sâm đứng từ xa quan sát hồi lâu, đám người khổng lồ không ngừng dùng nắm đấm đập nát đá núi, không ngừng đào núi.
Hàn Sâm ước lượng với tốc độ của bọn họ, cho dù có mấy ngàn, mấy chục ngàn năm cũng khó có thể đào được ngọn núi này ra.
Coong! Coong!! Coong!
Chuông trên bầu trời lại vang lên, Hàn Sâm ngẩng đầu nhìn lại phát hiện ba kim lại chỉ ở trên cùng, nếu như bình thường thì hẳn là vị trí mười hai giờ.
Nghe thấy tiếng chuông, đám người khổng lồ không ngừng phá ngọn núi kia cuối cùng cũng dừng lại, ngây người quay trở về hướng mà lúc bọn họ đi tới.
Khi những người khổng lồ đó rời khỏi thì một cảnh tượng làm Hàn Sâm cảm thấy khó tin đã xảy ra.
Hết chương 2703.
Bạn cần đăng nhập để bình luận