Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1904. Cũng tàm tạm

Lúc Hàn Sâm trở lại chỗ ngồi của mình, ánh mắt mọi người nhìn hắn đã hoàn toàn khác hẳn lúc trước, ánh mắt đó giống như đang nhìn một con quái vật vậy.
Tâm trạng của Hàn Sâm cũng không được tốt lắm, mặc dù lúc đầu hắn có ý định dựa hơi ý cảnh của Cổ Ma chút thôi, ai ngờ lại nổi danh thế, không biết chư vương Nguyệt Chi Hiệp và Isa sẽ nghĩ như thế nào.
“Cổ Ma, tại sao ngươi phải làm như vậy?” Ý niệm của Hàn Sâm chìm vào bên trong tháp Thiên Mệnh, hắn lạnh lùng quát lên hỏi.
“Ta chỉ cho ngươi thứ ngươi muốn.” Cổ Ma hờ hững nói, hắn vẫn ngồi khoanh chân ở đó không nhúc nhích, gương mặt vẫn đang mỉm cười giống như Phật Đà Niêm Hoa.
Hàn Sâm không nói thêm gì nữa, hắn chỉ liếc mắt nhìn Cổ Ma một cái, ý niệm lập tức rời khỏi tháp Thiên Mệnh.
“Cái tên Cổ Ma này thật sự quá nguy hiểm, tuyệt đối không thể thả hắn ra được.” Hàn Sâm thầm suy nghĩ trong lòng.
Hội nghị giao lưu sau đó, mặc dù nhân tài của Phật tộc và tộc Rebet xuất hiện liên tiếp, cũng có biểu hiện không hề tầm thường nhưng có Vô Hoa và nửa bản phật kệ của Hàn Sâm trước đó thì tất cả mọi thứ dường như cũng trở nên nhàm chán vô vị .
Tâm tư của mọi người chẳng còn đặt vào hội nghị giao lưu nữa, có rất nhiều vương công quý tộc liên tục nhìn về phía Hàn Sâm.
“Ý cảnh thật là lợi hại, Thanh Ly, ngươi nói không sai, ý cảnh của Hàn Sâm thực sự rất mạnh mẽ, rốt cuộc hắn đã tu luyện thế nào vậy?” Đỗ Lệ Xá hướng ánh mắt ra phía ngoài hội trường, nàng hỏi với vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
Trong chốc lát Thanh Ly không biết phải nói như thế nào, cái mà nàng đã từng nhìn thấy không phải là loại ý cảnh này mà là đao ý Nha Đao, nhưng bây giờ có nói thì sợ rằng bọn họ cũng không tin, nàng chỉ đành nở nụ cười miễn cưỡng rồi im lặng không nói gì.
“Đáng tiếc trên đầu hắn lại mọc tóc đen, nếu không ta thực sự cho rằng hắn cũng là Phật tộc, hơn nữa còn là Phật tộc nhận được khai trí của vương giả cấp Vương hoặc thậm chí là cấp Thần Hóa.” Ánh mắt của Rebecca cũng dao động, thỉnh thoảng nàng lại nhìn về phía vị trí của Hàn Sâm ở bên ngoài hội trường.
Nửa câu Phật kệ đó có tác động quá lớn tới những đệ tử của Nguyệt Hạ Viện, thực sự rất khó để cho người ta tin ý cảnh như vậy lại xuất phát từ tay của một Nam Tước.
Hội nghị giao lưu tiếp tục tiến hành, lúc đến lượt Phật nữ Bất Ngữ lên sân khấu, ánh mắt của Phật nữ Bất Ngữ nhìn thẳng vào Hàn Sâm ngồi bên ngoài, nàng khẽ hành lễ nói: “Bất Ngữ hy vọng có thể kiểm chứng kiếm thuật cùng với Hàn cư sĩ, mong Hàn cư sĩ vui lòng chỉ giáo.”
Bị Phật nữ Bất Ngữ chỉ đích danh khiêu chiến như vậy, ánh mắt của vương công quý tộc đều nhìn về phía Hàn Sâm, trong lòng cũng có phần chờ mong, vương công của quý tộc của Nguyệt Chi Hiệp cũng biết Hàn Sâm là một trong số ít người có thể ngưng tụ được lực Tuyệt Nha.
Hàn Sâm khẽ lắc đầu nói: “Phật nữ khách sáo quá, tại hạ chưa luyện kiếm thuật bao giờ, sợ rằng khó mà lọt được vào mắt xanh của Phật nữ, thật không dám bêu xấu nữa.”
Vừa nãy hơi nổi tiếng quá rồi, Hàn Sâm không muốn tiếp tục ra tay nữa.
“Không sao cả, vạn pháp đều tương thông, Bất Ngữ đã ngưỡng mộ Nha Đao độc nhất vô nhị của Đao Phong Nữ Hoàng bệ hạ từ lâu, nếu như Hàn cư sĩ có thể kiểm chứng đao pháp cùng với Bất Ngữ thì lại càng là vinh hạnh của Bất Ngữ” Phật nữ Bất Ngữ nói.
Phật nữ Bất Ngữ đã nói đến mức này, Hàn Sâm còn từ chối nữa thì hình như không phải phép.
Hàn Sâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta thật sự không am hiểu kiếm thuật, hơn nữa ta cũng không thích đánh phụ nữ. Như vậy đi, kiếm thuật của vị ở bên cạnh ta đây cũng tàm tạm, nếu Phật nữ thật sự có hứng thú thì có thể để cho nàng kiểm chứng kiếm thuật cùng với Phật nữ”
Nghe thấy hắn nói như vậy, Phật nữ Bất Ngữ lập tức nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ không vui.
“Hàn Sâm, Phật nữ Bất Ngữ là khách từ xa tới, không được quá đáng như thế” Nguyệt Luân Vương nói.
“Vâng.” Hàn Sâm đành phải đứng dậy đáp lời.
Đột nhiên Phật nữ Bất Ngữ khẽ mỉm cười: “Đã như vậy thì trước tiên ta kiểm chứng kiếm thuật cùng với vị nữ cư sĩ này đã, nếu như nàng thua thì Hàn cư sĩ có bằng lòng kiểm chứng kiếm thuật cùng với Bất Ngữ không?”
“Nếu như Phật nữ thật sự có hứng thú như vậy, tại hạ cũng đành phải phụng bồi thôi.” Hàn Sâm gật đầu trả lời, cùng là cấp Tử Tước, hắn cũng không cho rằng Cố Khuynh Thành sẽ thất bại.
“Vậy thì làm phiền vị nữ cư sĩ này rồi.” Phật nữ Bất Ngữ khẽ hành lễ nói với Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành lườm Hàn Sâm một cái, lúc này mới đứng dậy bước lên sân khấu giao lưu.
Trong lòng vương công quý tộc của Nguyệt Chi Hiệp và Phật tộc cũng hơi ngạc nhiên, không biết rốt cuộc Hàn Sâm có ý gì khi để cho một gia thần đi lên kiểm chứng cùng với Phật nữ Bất Ngữ.
Đa số đều cảm thấy, dù sao Hàn Sâm vẫn còn là một Nam Tước, cho dù ý cảnh của hắn khá cao thì thực lực thật sự còn vẫn kém Tử Tước rất nhiều, không muốn lên sân khấu đánh thua chịu mất mặt trước Phật nữ Bất Ngữ, vậy nên hắn mới phải đẩy một gia thần lên.
Nhưng nói như vậy cũng không đúng, nếu như gia thần này thua thì chẳng phải hắn cũng phải lên sân khấu kiểm chứng cùng với Phật nữ Bất Ngữ hay sao.
Trong lúc mọi người đang suy đoán rốt cuộc Hàn Sâm muốn làm gì thì cuộc kiểm chứng trên sân khấu đã bắt đầu.
Phật nữ Bất Ngữ bảo nhân viên hiện trường lấy cho mình hai thanh kiếm cấp Tử Tước có hình thức giống nhau, nàng nói với Cố Khuynh Thành: “Nếu ngươi cảm thấy thanh kiếm này không thuận tay thì cũng có thể dùng kiếm của mình.”
“Đầu như nhau thôi.” Cố Khuynh Thành tiện tay cầm lấy một thanh kiếm khí.
Phật nữ Bất Ngữ khẽ mỉm cười, nàng cầm thanh kiếm còn lại lên: “Mời nữ cư sĩ.”
Cố Khuynh Thành cũng không khách khí, nàng rút kiếm ra lập tức chém về phía Bất Ngữ.
Một chiêu rút kiếm đơn giản nhưng dưới tay Cố Khuynh Thành chém ra thì kiếm này lại không đơn giản như vậy.
Kiếm pháp của Cố Khuynh Thành được gọi là Thiên Hạ Bá Đạo chỉ Kiếm, trong khoảnh khắc rút kiếm ra, người và kiếm đã hòa hợp thành một chỉnh thể không thể tách rời.
Một nhát kiếm chém xuống, trong mắt Phật nữ Bất Ngữ giống như toàn bộ thế giới đều đã bị thanh kiếm này chiếm cứ, nàng không thể rút lui cũng không thể né tránh được, chỉ có thể dùng kiếm ở trong tay mình chống lại kiếm của Cố Khuynh Thành.
“Kiếm ý thật là bá đạo!” Trong lòng Phật nữ Bất Ngữ cảm thấy khiếp sợ, không ngờ rằng Hàn Sâm chỉ tùy tiện đưa ra một gia thần lại là một cao thủ kiếm đạo như vậy.
Không kịp suy nghĩ nhiều, thanh kiếm kia quá nhanh quá bá đạo, Phật nữ Bất Ngữ chỉ có thể ngưng tụ kiếm lực và kiếm ý rồi giơ kiếm lên nghênh đón.
Nhưng Phật nữ Bất Ngữ cũng không giỏi lấy cứng đối cứng như vậy, sở dĩ tên của nàng là Bất Ngữ không phải vì nàng không thể nói chuyện, mà bởi vì vị Phật tộc bước lên ngưỡng cửa Thần Thoại khai trí cho nàng có danh hiệu là Bất Ngữ, nàng cảm động và nhớ đến ân tình đó nên kế thừa danh hiệu Bất Ngữ.
Thứ mà Bất Ngữ Phật Vương am hiểu nhất là “Bất Ngữ Kiếm”, đặc
điểm lớn nhất của Bất Ngữ kiếm chính là kiếm xuất vô thanh, một loại kiếm pháp chứa sức mạnh hệ âm làm cho người ta không nghe được âm thanh gì cả, có thể tưởng tượng ra được nó đáng sợ đến mức nào.
Kiếm âm chưa vang, người đã tắt tiếng.
Năm đó có rất nhiều kẻ địch của Bất Ngữ Phật Vương, chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị một kiếm phong hầu, không nói được tiếng nào.
Đáng tiếc mặc dù Bất Ngữ Kiếm rất đáng sợ nhưng lại không am hiểu kiểu va chạm lấy cứng chọi cứng này.
Hai thanh kiếm chạm nhau, chỉ thấy kiếm quang lóe lên, Cố Khuynh Thành đã thu kiếm trong vỏ rồi xoay người đi xuống dưới sân khấu.
Răng rắc!
Mọi người nhìn thấy Cố Khuynh Thành đã đi xuống khỏi sân khấu giao lưu, rất nhiều quý tộc trẻ tuổi vẫn còn đang không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì nghe thấy một âm thanh giòn vang, thanh kiếm ở trong †ay Phật nữ Bất Ngữ bị đứt thành hai đoạn, mi tâm xuất hiện một vết kiếm cực nhỏ, một giọt máu rỉ ra từ bên trong, giống như một nốt ruồi son ở trên mi tâm vậy.
Mọi người đều cảm thấy khiếp sợ khó hiểu, một nhân vật như Phật nữ Bất Ngữ mà lại bị gia thần của Hàn Sâm đánh bại bằng một kiếm, trong phút chốc toàn bộ hội nghị giao lưu trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều giống như gặp ma vậy.
“Kiếm thuật như vậy mà bảo là tàm tạm à? Vậy kiếm thuật của ta là cái gì chứ?” Mọi người đều nhớ lại những lời Hàn Sâm vừa nói, trên mặt họ lộ vẻ vô cùng kỳ quái.
Hết chương 1904.
Bạn cần đăng nhập để bình luận