Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2331. Tham ngộ tượng đá

Bởi vì Bạch Hoàng vẫn còn tại vị, tượng đá của hắn còn bị niêm phong, phải chờ sau khi hắn qua đời, tượng đá của hắn mới có thể chính thức bày ra bên trong Hoàng Cực Các.
Sở dĩ có quy tắc tượng đá của hoàng đế đương nhiệm không được để ra, chính là vì để tránh cho con cháu của hoàng đế đương nhiệm phá giải tượng đá. Về phần vì sao lại có quy tắc như vậy, phía trên vách đá không có giải thích, Hàn Sâm cũng không rõ.
Hoàng đế trước Bạch Hoàng là “Bảo Hoàng”, công tích bình thường, đều là mấy lời nói suông về một ít công trạng của hoàng đế. Tuy rằng cũng đánh hạ được một ít chủng tộc, mở rộng bản đồ cho Tộc Hoàng Cực, song trên cơ bản đều là một ít tiểu tộc vô danh.
Tộc Hoàng Cực phát triển đến đời Bảo Hoàng, không gian có thể phát triển nữa đã cực kỳ có hạn, trừ phi có thể đánh hạ tộc Thái Thượng và tộc Cổ Thần, nếu không cũng không có chuyện gì quá lớn để hắn làm.
Trên thực tế hơn hai mươi đời hoàng đế trước Bảo Hoàng, phần lớn tất cả đều bình thường không có gì lạ, chỉ là bảo vệ giang sơn Tộc Hoàng Cực từ từ phát triển.
Nhưng ý cảnh của những bức tượng đá hoàng đế khác đều bị thảm ngộ, tượng đá vị hoàng đế này cũng bình thường không có gì lạ lại vẫn không bị phá giải.
Tuy tượng đá của Bảo Hoàng xuất hiện muộn nhất, số lần bị lĩnh hội tương đối ít cũng có thể là một nguyên nhân nhưng trong số con cái của Bạch Hoàng tuyệt đối không thiếu thiên tài, như Bạch Vô Thường và Bạch Lăng Sương v.v, đều là kỳ tài thiên phú tuyệt hảo, thiên phú của Bạch Vi cũng không kém. Đây chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi, hoàng tử công chúa thâm tàng bất lộ không biết có bao nhiêu, những người này đều không thể lĩnh hội được tượng đá của Bảo Hoàng, có thể thấy được bản thân tượng đá Bảo Hoàng này nhất định có chỗ bất phàm.
Ánh mắt Hàn Sâm nhìn lướt qua phía trên ba pho tượng đá, không thể sử dụng kính Tử Đồng Thần Điệp cố gắng phá giải, vậy chỉ có thể dựa vào chính mình nghiền ngẫm cảm ngộ. Hơn nữa dù mỗi một vị hoàng †ử có bao nhiêu tấm lệnh bài Hoàng Cực Các, chỉ cần lĩnh hội được một pho tượng đá thì về sau không thể lại đến Hoàng Cực Các nữa.
Bạch Vô Thường đã từng tìm hiểu pho tượng đá của một vị hoàng đế, nhưng hắn cũng không phải hoàng tử duy nhất tham thấu tượng đá.
“Trước tiên bắt đầu thử từ chỗ này đi.” Cuối cùng ánh mắt Hàn Sâm dừng lại trên tượng đá của Thủy Hoàng Đế.
Ba pho tượng đá đều có phong thái riêng, đều có chỗ bất phàm, Hàn Sâm cũng không phân biệt được tốt xấu thế nào, song hồ lô được nâng lên trong tay Thủy Hoàng Đế lại làm cho Hàn Sâm chú ý hơn.
€ó lẽ là bởi vì Bảo Nhi, Hàn Sâm sẽ hơi để ý với vật có tạo hình hồ lô một chút.
Tuy trong tên Bảo Hoàng có một chữ Bảo nhưng trên người hắn không đeo đao kiếm, trong tay cũng không cầm cái gì, trông nghèo đến xót cả ruột, không hợp tâm ý Hàn Sâm.
Văn Hoàng cũng không phù hợp với phong cách của Hàn Sâm, chỉ có vị Thủy Hoàng này khiến Hàn Sâm vô cùng hứng thú.
Ngồi xuống bồ đoàn trước tượng đá Thủy Hoàng Đế, hai mắt Hàn Sâm đánh giá bức tượng đá trước mặt.
Cũng không biết là vì nguyên nhân gì, tượng đá vốn trông rất khí thế, sau khi Hàn Sâm ngồi xuống thì ngay lập tức có cảm giác khang khác.
Lúc đứng nhìn tượng đá kia chỉ có thể nói là tượng đá sống động như thật, còn khi ngồi ở trên bồ đoàn nhìn như vậy lại cảm giác tượng đá kia giống như đang sống, tựa như có một vị hoàng đế còn sống đứng ở đó, đang cười híp mắt nhìn xuống Hàn Sâm ngồi ở phía dưới, khí thế cũng trở nên khác hẳn.
Hàn Sâm kinh ngạc trong lòng, hơi dịch khỏi phía trên bồ đoàn một chút, sau đó lại nhìn tượng đá, phát hiện tượng đá lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, không có loại linh tính cùng thần vận này nữa.
Lại đổi vài vị trí, kết quả đều như thế, chỉ có ngồi ở trên bồ đoàn, mới có thể nhìn thấy linh tính và thần vận của tượng đá.
Hàn Sâm lại chạy đến trước tượng đá của Văn Đế và Bảo Đế thử, kết quả tất cả đều giống nhau. Chỉ có ngồi ở trên bồ đoàn mới có thể thật sự cảm giác được thần vận và ý cảnh của tượng đá.
“Tượng đá hoàng đế quả nhiên huyền diệu, không biết được làm ra như thế nào?” Hàn Sâm cảm thán trong lòng, lại trở về trước tượng đá Thủy Hoàng Đế ngồi xuống, cẩn thận quan sát thần vận và ý cảnh trên tượng đá.
Vừa nhìn lại làm cho Hàn Sâm cảm thấy kỳ lạ, bức tượng đá Văn Đế và Bảo Đế kia cho Hàn Sâm cảm giác như thần như ma, thế có thể động đến hoang vũ thiên địa, thần thái trang phục đều tựa như có điều gì đó thần bí riêng, một nếp gấp tùy ý cũng mơ hồ ẩn chứa chí lý vũ trụ.
Nhưng vị Thủy Hoàng Đế này lại hoàn toàn khác biệt, thoạt nhìn đang cười híp mắt nâng một cái hồ lô, giống như ông cụ hàng xóm ngồi trước cửa hút thuốc, chẳng có dáng vẻ khủng bố gì hết, cũng không biết có phải hắn đang gặp ảo giác hay không nhưng hắn thậm chí còn thấp thoáng nhìn ra vẻ bỉ ổi từ trong ánh mắt của bức tượng.
“Vị Thủy Hoàng Đế này thú vị thật đấy!” Trong lòng Hàn Sâm có chút tò mò, chú tâm cẩn thận quan sát toàn thân trên dưới của hắn, không bỏ qua bất cứ chỗ nào.
Thế nhưng cho dù nhìn từ chỗ nào, đều không nhìn ra trên người hắn có đại đạo ý cảnh gì, mặc dù có linh tính nhưng vô thần, thật sự quá mức bình thường không có gì lạ cả.
Tượng đá của Văn Đế và Bảo Đế còn có ý cảnh khủng bố có thể tìm hiểu, ý cảnh của Thủy Hoàng Đế lại vô cùng nhạt nhẽo, thật sự rất khó có lĩnh ngộ.
Hàn Sâm ngồi một ngày một đêm trước tượng đá cũng không thu được gì, hắn không khỏi âm thầm nhíu mày, không biết có nên buông tha Thủy Hoàng Đế đi tìm hiểu Văn Hoàng và Bảo Hoàng không.
Song Hàn Sâm vẫn luôn để ý tới hồ lô kia. Hắn do dự một chút, dứt khoát không xem Thủy Hoàng Đế nữa, chỉ quan sát cái hồ lô kia.
Nhìn một lúc, Hàn Sâm thực sự nhìn ra một số điểm kỳ lạ.
Lúc trước Hàn Sâm quan sát tượng đá, lấy hoàng đế làm chủ, hồ lô chỉ là một vật kèm theo, nhìn như vậy cảm thấy không có gì đặc biệt.
Nhưng nếu đổi ngược lại, xem hồ lô là phần chính của bức tượng đá này, mà bản thân hoàng đế xem như một vật phụ thì lại khác biệt ngay.
Hoàng tử công chúa của Tộc Hoàng Cực là thân phận cao quý kiêu ngạo cỡ nào, tất nhiên bọn họ đều tràn ngập cảm giác tự hào về chủng tộc của mình, lại càng ôm lòng kính trọng và tự hào về tổ tiên nhà mình, chẳng ai chịu đổi lại điểm chú ý, coi Thủy Hoàng Đế trở thành một vật phối, thậm chí là người hầu của hồ lô mà quan sát.
Hàn Sâm vốn là một người ngoài không thuộc tộc Hoàng Cực, tất nhiên sẽ không có loại tâm lý này, hơn nữa lại rất chú ý đến hồ lô. Nhìn ngược lại như thế, hắn lập tức phát hiện ra bức tượng đá này lại có động thiên khác, giống như mở ra cánh cửa thế giới mới vậy.
Lấy hoàng đế làm chủ và lấy hồ lô làm chủ, nhìn theo hai loại thái độ và góc độ khác nhau, tượng đá này lại đem lại cho người ta hai loại ý cảnh và thần vận hoàn toàn khác biệt.
Hàn Sâm cứ nhìn mãi, biểu cảm trên mặt chợt thay đổi. Hắn càng nhìn hồ lô càng cảm thấy quen thuộc, càng nhìn càng cảm thấy hồ lô này giống với khi Bảo Nhi còn chưa sinh ra.
“Không thể nào? Bức tượng đá hồ lô trong tay Thủy Tổ Tộc Hoàng Cực không phải là tượng đá trước khi Bảo Nhi ra đời đấy chứ? Hay là hồ lô cùng chủng tộc với Bảo Nhi nhỉ?” Hàn Sâm càng nhìn càng cảm thấy ngạc nhiên.
Coi hồ lô kia trở thành Bảo Nhi mà, nhất thời ý cảnh trên hồ lô càng thêm rõ ràng, từng cỗ khí tức thần bí lay động tràn ra, dường như bao bọc cả thể xác và tinh thần của Hàn Sâm vào trong.
“Không phải tượng đá hồ lô này được điêu khắc từ Bảo Nhi đấy chứ?” Nhìn tượng đá hồ lô kia, sắc mặt Hàn Sâm không ngừng thay đổi.
Hết chương 2331.
Bạn cần đăng nhập để bình luận